Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 44: Vùng đất bị thất lạc 2



Quạ Đen không nói được hồi đó mình mấy tuổi, chắc chắn là không lớn rồi, dù sao muốn vờ làm dân lăn lộn trong xã hội còn phải lót miếng đệm giày ăn gian chiều cao mà. Trong những mẫu ký ức rời rạc của hắn còn có cảnh quay đặc tả món đồ đó, cũng phải 6, 7 cm, nhìn thôi cũng đã đau cổ chân. 

Hắn nhận được một đơn đưa tin có giới hạn thời gian. Kiểu nhiệm vụ này không hiếm, có vài đơn liên quan tới phân chia tài sản và di nguyện, tới muộn thì người ta chia chác hết rồi; Có mấy đơn lại là người chết có cảm giác nghi thức kỳ quái, hi vọng ai đấy có thể nhận được tin tức vào một ngày đặc biệt nào đó đã được định sẵn. 

Vấn đề duy nhất là người nhận thư cũng xem như một nhân vật lớn, lúc đó đang tham gia một hội nghị quốc tế quy cách rất cao ở hải phận quốc tế, thảo luận gì mà… những vấn đề xã hội do khai thác quặng quá mức gây ra.

Quạ Đen chỉ biết được đại khái là khi đấy có rất nhiều người cãi tới cãi lui vì chút chuyện khai thác quặng, thi thoảng đâu đó lại nổ ra biểu tình gì đó nữa cơ, chỉ là việc đó thì có liên quan gì tới gã chạy chân chó đưa tin là hắn đâu? Với hắn mà nói, chuyện này không khác gì “ô nhiễm không khí” “quyền động vật”, lướt thấy trên mạng thì sẽ bấm vào “không hứng thú”. 

Suy cho cùng thì lúc đó hắn chỉ là một tên nhãi mắc bệnh nổi loạn tuổi dậy thì trà trộn vào thế giới, là chủng loại chó chê mèo hờn, sẽ nhuộm cho mình một mái đầu “khoan dung” xanh lá cây. So với đại sự quốc kế dân sinh, hắn quan tâm mấy trò chơi bao giờ sẽ giảm giá hơn. 

Điều sơ xuất đầu tiên, ấy là Quạ Đen không nghiên cứu tính chất cuộc hội nghị đó. 

Một ngày trước khi xuất phát, Quạ Đen lêu lỏng trên đường cái, đụng mặt ông già đoán mệnh. Ông già cũng không kinh doanh cái gì đứng đắn, khá là ưa lo chuyện bao đồng, nói hắn còn nhỏ đã cà rỡn ngoài đường, không học cái hay, gần đây chắc chắn sẽ có tai nạn đổ máu. Quạ Đen quay đi, trở tay tố cáo có người tiến hành hoạt động phong kiến mê tín trên phố, hôm sau, hắn theo một con thuyền chở nguyên liệu nấu ăn tươi mới, thay một nhân viên phục vụ đi vào hải phận quốc tế. 

Hắn nghĩ đi về nhiều nhất là mất hai ngày, trở về còn kịp làm cầu thủ ngoài cho đội bóng trung học kế bên. Ai mà biết suýt nữa đã không về được.

Cái đêm thông qua “dự luật khai thác và hạn chế lưu thông thủy tinh đen”, hội trường Asgard bị phần tử khủng bố tập kích, lúc đội cứu viện nước láng giềng nhận được tin tức đã muộn, khi bọn họ tới nơi thì Asgard đã bị thiêu rụi, chỉ còn lại hài cốt. Nam nữ già trẻ, từ tai to mặt lớn tham dự hội nghị cho tới bảo vệ, nhân viên phục vụ, hơn 800 người gần như đều gặp nạn.

Số người sống sót phía chính phủ tìm được chỉ có 4 đứa trẻ, lớn nhất mới có 6 tuổi, không phải bị dọa sợ hãi sinh bệnh thì là hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ kêu “có một anh trai dẫn tụi cháu”. Nhân vật thần bí biến mất trong lời lũ trẻ bị liệt vào hàng kẻ tình nghi số 1, nhưng mãi vẫn không tìm được là ai. Tận đến 8 năm sau đấy, khi hung thủ thật sự trong vụ thảm án Asgard sa lưới thì người ta mới khôi phục lại được ngày đó đã xảy ra chuyện gì. 

Sự kiện đó cũng khiến cho cuộc sống của “anh trai thần bí” - cũng chính là Quạ Đen thay đổi long trời lở đất. Từ sau lần đó là ác mộng mấy tháng liền khiến hắn chẳng thể nào vô tư làm con cá mặn lẫn vào chốn phố phường nữa, từ đây bắt đầu tiếp xúc với một thế giới mới.

Trong kí ức của Quạ Đen, hỗn loạn bắt đầu từ nhà hàng buffet. 

Lúc đó hắn đã đưa thư xong nhưng lại mở “hộp mù” ra rác rưởi, kẻ chết gửi hắn cái danh sách tội phạm tài chính bị tình nghi có liên quan tới thao tác hộp tối… Đúng là đại bác bắn suýt trúng, nghe còn chưa nghe. Tất cả là tại lão già bói quẻ thối tha kia rủa đấy.

Quạ Đen cảm thấy chuyến này mình lỗ cả đôi vớ thối, thế là hắn lẻn vào nhà hàng, định bụng ăn cho huề vốn. Lúc đang do dự giữa tôm hùm với sò điệp, hắn nghe một tiếng gầm không giống của con người. 

Dàn nhạc diễn tấu trong nhà hàng chợt dừng lại, chỉ tích tắc, đám đông kinh hoảng đã nhường chỗ. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên ăn vận chỉn chu mở to mắt, gân cổ nổi lên gần như tụt cả nút áo sơ mi, mặt mày tím đỏ. Ngũ quan vặn vẹo của ông ta như muốn nổ tung, miệng phát ra tiếng rít gào như loài dã thú, vung vẫy dao ăn khắp nơi. 

Dường như ông ta đã trở thành một hòn than hình người, chạm tới đâu lửa bốc tới đấy, đảo mắt đã tự bốc cháy thành quả cầu lửa khổng lồ, đốm lửa lao về phía đám đông theo mớ rượu ngả đổ, thiết bị cảnh báo khói kêu inh ỏi. 

Hết thảy những chuyện đó chỉ xảy ra trong vài giây, nỗi sợ còn chưa kịp khuếch tán hết thì sự điên cuồng đã nổ ra trong đám người như bệnh truyền nhiễm.

Có người phun bọt trắng, cắn xé khắp nơi, tự thiêu; Có người kêu gào vọt ra ngoài, nhảy khỏi boong tàu trước khi mọi người xung quanh kịp phản ứng; Có người bất động, mắt trừng với hư không mà nở nụ cười ngờ nghệch, bị đồ trang trí kim loại ở đâu bay tới đập nứt sọ, vậy mà khóe miệng hãy còn vểnh lên… 

Cũng có người phản ứng nhanh, ý thức được có vấn đề thì lập tức xông ra ngoài, thử tìm cứu viện. Nhưng còn chưa chạy ra ngoài được 10 mét thì lý trí đã biến mất khỏi gương mặt.

Quãng đường mấy mươi mét ngắn ngủi từ một góc nhà hàng cho tới cửa mà Quạ Đen cảm giác mình đi cả 10 năm. Rõ ràng hắn không mở mắt trái, thế nhưng lại tựa như trải qua mấy trận chết oan chết uổng cùng một lúc. Phẫn nộ ngập đầu và nỗi sợ hãi cọ rửa thần kinh, cướp đoạt thân thể với ý thức của hắn. 

Lúc đó, Quạ Đen lần đầu tiên ý thức được con mắt trái của mình không phải ngọn nguồn của nỗi thống khổ mà là sự bảo vệ. Khi ấy, khi “vận mệnh” hắn “đồng sinh cộng tử” với người đã khuất, con mắt ấy hệt như ngọn đèn sáng, bảo vệ lý trí của hắn, giúp hắn phân rõ mình và kẻ khác. Con mắt ấy như chiếc thuyền cứu nạn, độ hắn thoát ly khỏi bữa tiệc người điên. 

Quạ Đen không dám do dự, hắn chạy như điên trên con thuyền nguy cơ tứ bề.

Ngoài mặt, người bốc cháy là nguy hiểm nhất, bọn họ không chỉ hóa thành bình gas di động mà khả năng tấn công còn rất mạnh, bắt bớ khắp nơi như xác sống. 

Song những kẻ ngơ ngẩn ngẩn ngơ trong xó cũng chẳng thiện lành chi.

Quạ Đen mau chóng nhận ra “người ngẩn ngơ” có 2 loại, một là thừ ra đó bật cười, một là ngơ ngác rơi lệ.

Kẻ cười khúc khích sẽ cuốn những người nội trong 1 mét vào ảo giác, làm ra một mảnh nấm cười ngơ ngác trong hoạt động ngoại tuyến, kế đấy sẽ bị “người lửa giận dữ” lao tới nướng chín. Quạ Đen có sức đề kháng rất cao đối với phương diện ăn mòn tinh thần, giãy giụa thoát ra không khó. Nguy hiểm hơn là những kẻ rơi lệ, bọn họ giống như đầm lầy, mạng nhện sống, tấn công vật lý. Ai bất cẩn tới gần họ đều sẽ thấy toàn thân rã rời, hành động chậm chạp. Có một lần Quạ Đen sơ ý dính vào, suýt nữa là không bò ra được, là nhờ sóng biển lắc lư thân tàu mới lăn ra được. 

Nội trong 10 phút, toàn bộ tàu Asgard đều hãm trong đó. Nhưng hắn nhận ra có vẻ có nít dưới 7 tuổi có thể miễn dịch trước đòn công kích tinh thần này. Quạ Đen lần mò thẳng tới khu vực nghỉ ngơi của người nhà thành viên tham gia hội nghị, chống lại đòn tấn công tinh thần theo sát nút, né tránh những kẻ điên loạn hình thù kỳ quái. Hắn nhặt được mười mấy đứa trẻ, tiếc là trên đường trốn chạy được người này mất người kia, phần lớn đều không bảo vệ được. Cuối cùng hắn chỉ vất vả đưa được 4 đứa 5, 6 tuổi ra, đặt lũ nhóc và thiết bị tín hiệu xuống thuyền cứu nạn, còn mình thì ở lại. 

Về sau đám nhóc đó thế nào, hắn chưa từng tìm hiểu, không biết bọn chúng chịu ám ảnh tâm lý đến nhường nào. Dù sao đó cũng là lần đầu Quạ Đen chứng kiến sự đáng sợ của “loại sức mạnh ấy”. Nổi lên từ dưới đáy giếng mình đang ẩn náu, hắn nhìn thấy được giang hồ bao la và biển cả rộng lớn. 

“EHA002, còn gọi là “số 2”, kẻ có năng lực cấp đặc biệt, hung thủ thảm án tàu Asgard, năng lực tên… “Điên cuồng”.” Quạ Đen thầm đọc tin tức mà nhiều năm sau hắn đích thân lưu trữ, lúc này mồ hôi lạnh trên người hắn đã hơi giảm bớt, người tỉnh táo hơn không ít, ký ức mơ hồ chốn xó xỉnh nhạt đi, trong đầu hắn chỉ còn thừa lại những chuyện từng xảy ra trên thuyền Asgard. 

Rốt cuộc “vấn đề khai thác quặng” lúc đó là vấn đề gì? 

Dự luật hạn chế “thủy tinh đen” lại là sao đây?

Trực giác nói với Quạ Đen hai vấn đề này vô cùng quan trọng, nhưng thử truy tìm manh mối một chốc thì lại thất bại. 

Lần đầu tiên khi tiếp xúc với “Xét xử” của Hoa Nhài, trước mắt hắn cũng xuất hiện một vài hình ảnh, nhưng thoáng qua, không hề rõ ràng như lần này. Lẽ nào hắn muốn biết lai lịch của chính mình thì phải thu thập toàn bộ các lộ tuyến mồi lửa, các phương hướng từ trước tới nay sao?

“Mình thành cái gì rồi?” Quạ Đen xoa cái cổ bị trẹo của mình, đoạn ngồi dậy, lòng thầm nghĩ, “Kẹp sưu tập tem à?” 

Phòng chỉ còn mỗi mình hắn, Hoa Nhài đã ghé nhà trắng, còn chưa về, Gabriel cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, nhóm Bá Tước lầu trên chắc hôm qua cũng cả ngày không chợp mắt, giờ đây yên tĩnh cả.

Quạ Đen ngẫm nghĩ, hắn chấm nước vẽ mấy chữ như quỷ vẽ bùa, hỏi bà Honey bao giờ hắn có thể ghé cửa, sau đó phủ ấn đồng lên… Đầu tiên hắn phải làm rõ phương hướng mồi lửa gồm có những gì, sau đó mới đi sâu vào sưu tầm. 

Ấn đồng vừa in lên, vết nước trên mặt bàn liền biến mất. Quạ Đen lại chờ một chốc, không có gì xảy ra hết.

Hắn lầm bầm: “Bà cụ cũng không nói mình nhận tin trả lời kiểu gì.” 

Nhưng dịch trạm là nơi bé tí, xì hơi cũng chạm tới gót chân, Honey muốn tìm hắn thì sẽ tìm được thôi. Quạ Đen cũng không sốt ruột, hắn cất ấn đồng đi, lau rửa đơn giản, chuẩn bị nghiệm chứng một việc: Có phải chỉ cần hắn nhận đơn hàng là mồi lửa thì có thể thu hoạch được sức mạnh mồi lửa hay không.

Lúc lau mặt, một phần khế ước đen kịt khác quấn trên tay hắn cử động, Quạ Đen cảm giác được gì đó, đoạn đi ra mở cửa phòng.

Bàn ghế trong đại sảnh dưới lầu 1 còn chưa kê lại chỗ cũ, ban ngày mới vừa đốt cháy một người, những người vốn ở đây không ai dám ló ra hết. Lúc này trống không, chỉ có một người ngồi phía sau chiếc bàn từng đặt Đồng Hồ Chân Thật. 

Quản lý dịch trạm mắt xanh, Lạc. 

Quạ Đen chậm rãi lê cái chân tê dại chẳng còn chút sức lực nào vì cơn sốt đi qua đó, không khách sáo nhặt hai cái ly phía sau quầy bar không có bóng người, hỏi quản lý dịch trạm: “Uống chút gì nhé?” 

Cứ như chỗ này do hắn mở vậy.

Lạc: “... Gì cũng được.”

Quạ Đen lục lọi khắp phía sau quầy bar như tìm kiếm báu vật vậy, thấy cái gì cũng mới mẻ hết, sau cùng lục ra được chai rượu đại mạch: “Chưa uống cái này bao giờ, thử nha?” 

Lạc không nói gì, vậy là Quạ Đen thành thạo cạy miệng chai, rót hai ly rượu rồi tới trước cái bàn nhỏ, đẩy cho đối phương một ly: “Tóc vàng suýt bị cậu hố chết sao rồi, cậu chữa vết thương trên đầu gối cho cậu ta chưa?” 

“Vết thương kim đâm, phán đoán dựa trên miệng vết thương thì cây kim đâm xuyên đầu gối cậu ta ít nhất 10 cm, độ cứng và lực độ khó mà tưởng ra được. Nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ vết tích nào ở hiện trường cũng như miệng vết thương.” Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại, “Làm sao cậu làm được?” 

Quạ Đen cười mỉm: “Bí mật thương mại.” 

“Đêm qua thám tử của chúng tôi truyền tin, nói đúng là thành phố dưới lòng đất của thành Ánh Sao Sáng xảy ra chuyện lớn, nhưng các người không phải trốn ra nhờ vận may như lão Ethan nói.” Lạc trầm giọng, “Cậu lợi dụng hỗn loạn, bọn họ là do cậu cứu ra.” 

Quạ Đen không bày tỏ ý kiến, hắn nhấp ngụm đại mạch, cảm giác mùi vị thô ráp, có hơi đắng.

“Rốt cuộc cậu là ai?” 

Máy lặp lại hiệu Quạ Đen online: “Bí mật thương mại.”

Lạc: “Cậu…”

Quạ Đen ung dung lắc chất lỏng vẩn đục trong ly, cụp mắt nhìn Lạc tại bàn đối diện: “Trạm trưởng, xét thấy cậu rất thiếu đạo đức, tôi tạm quyết định nâng cao cấp độ bảo mật với cậu, đừng có dò hỏi chuyện của chúng tôi nữa, còn không bằng nói cậu đi.”

“Từ khi nào mà cậu nhìn ra tôi…”

“Vừa gặp mặt.” Quạ Đen đáp, “Vết tích trên tay cậu, ánh mắt lúc cậu đánh giá Bá Tước, chính là quý bà trên lầu đó, rơi chính xác lên vết thương cũ của bà ta, cậu vừa liếc mắt đã nhìn ra công việc của Tóc Vàng… thế nào. Rõ ràng là một bác sĩ rất giỏi lại cố ý giấu nghề, cố ý che đậy, cộng thêm thái độ của đám già dành cho cậu, rất dễ đoán ra hoàn cảnh và tính toán của cậu.”

Lạc im lặng chốc lát rồi chợt “ha” lên, như mỉa mai chính mình: “Nếu là cậu, chắc đã sớm tra rõ đầu đuôi bọn Zoey… Cậu biết tôi sẽ đi tìm quả cảnh sát nọ nên mới nghe lén chúng tôi nói chuyện bằng cách nào đó, đúng không? Ai là đôi tai của cậu? Bé trai đó à, hay quý bà lầu 2? Làm sao bọn họ truyền tin cho cậu được?”

Quạ Đen lại dựng ngón tay với cậu, huơ trái huơ phải.

Lạc: “Được thôi. Cậu biết cha tôi à?”

“Có duyên gặp mặt.” Quạ Đen nghĩ, “Đừng hỏi nơi chốn, cũng đừng hỏi biết nhau thế nào. Nhưng ông ấy có vài lời liên quan tới cậu, có muốn nghe không?” 

Lạc sững sờ, bất giác ngồi thẳng dậy. 

“Ông ấy vẫn biết lý tưởng của cậu luôn là “thần thánh”, không muốn kế thừa mồi lửa tàn khuyết, cũng không muốn làm Bác Sĩ hậu phương.” Quạ Đen để một tay lên bàn, khế ước người ngoài không trông thấy lặng lẽ xòe ra, “Là ông ấy, xuất phát từ sự ích kỷ của một người làm cha, vẫn luôn thầm đồng ý cho Thẩm Phán chiếm danh ngạch, ép cậu đi lên con đường khác… con đường mà theo ông ấy là an toàn hơn. Ông ấy cảm thấy có lỗi với cậu, hy vọng cậu tha thứ cho ông ấy.” 

Không tha thứ cũng được, nhiệm vụ di nguyện của quản lý dịch trạm tiền nhiệm chỉ là đưa thư chuyển lời. 

Và…

“Ông ấy mong cậu được bình an.” 

Lạc sững sờ hồi lâu mới chậm rãi cúi xuống, cậu cuộn mình thành một cái ống bịt kín miệng, lồng ngực phát ra tiếng khóc trầm đục. 

Khế ước đen nhánh biến mất, Quạ Đen lại ngậm hớp rượu đục, hắn không quấy rầy Lạc mà cẩn thận cảm nhận xem lão trạm trưởng cho mình cái gì.

Lát sau, Quạ Đen thở dài, hắn nghĩ thầm: “Lá thư gửi cho bà Honey viết sớm rồi.”