Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 49: Vùng đất bị thất lạc 7



“Chỉ có hỗn hợp thủy ngân tủy xương mới có thể làm “thiết bị phóng đại” à? Chiết xuất tủy xương có hơi phiền phức, mang theo thủy ngân cũng không tiện… Máu được không?” Quạ Đen biết một suy ra ba, đề xuất cách làm, “Không phải cả người tôi là thiết bị phóng đại à?”

Lặng lẽ xóa đi nét bút thừa, Gabriel ngẫm nghĩ: “Nếu là máu của cậu, hỗn hợp bột thạch anh tím chưa chắc không thay được, chỉ là máu người hoạt tính có hạn, nhạy cảm với thời gian.”

“Không sao, cần đâu có đấy, cùng lắm thì tôi uống thêm chút nước,” Quạ Đen cứ thế vui vẻ quyết định, “Thạch anh tím cũng sẵn có, chúng ta thừ cải tiến Đồng Hồ Chân Thật một chút nào.” 

“Đồng Hồ Chân Thật” vốn chỉ thăm dò được lời nói dối đơn giản, sau khi phóng đại công năng thì có thể phán đoán được chuyện phức tạp hơn không? Có thể thực hiện chức năng cao hơn của mồi lửa “Chân lý” là “cấm nói dối” không? Chấn động tinh thần tràn ra cũng sẽ bị phóng đại à? Vậy có thể dùng để âm thầm đả kích không?

Nhất thời, đầu Quạ Đen trồi lên rất nhiều suy nghĩ. 

Gabriel lại thở dài, y chịu thương chịu khó sắp xếp lại mớ linh kiện bị Quạ Đen làm rối, tâm tính bỗng dưng có chút phức tạp. 

Y là kẻ lén lút rời đi bên ngoài “rương nuôi trồng”, rất hiếm khi va chạm với thế giới, xưa nay luôn có rất ít tạp niệm. Trước giờ y luôn là kẻ muốn làm gì thì làm, mặc kệ người ta nghĩ thế nào, là vì với y mà nói, “người ta” là những con búp bê y hệt nhau, chỉ có dáng vẻ bề ngoài khác nhau mà thôi, tháo ra thì vật liệu giống nhau.

Giống với những người trong rương nuôi trồng, thoạt trông thì đủ loại hình tượng khác nhau nhưng dường như lại cộng hưởng chung một linh hồn. Khi mới bắt đầu, mỗi một người đều sẽ yêu, sẽ sùng bái y, ánh mắt nhìn y đầy ắp sự vui thích, về sau vui thích hao mòn dần, bọn họ đều trở nên sợ hãi, căm hận y.

Quá trình ấy nhạt nhẽo tựa như trăng tròn rồi lại khuyết, hệt với cảnh mặt trời mọc rồi lặn trong tự nhiên, về lâu về dài, bọn họ đều trở thành phông nền “vốn nên là thế”.

Ngay cả kẻ sáng tạo vĩ đại là y cũng không thoát khỏi vòng tuần hoàn này. 

Có đôi khi nhà thiết kế sẽ đích thân vào rương, sắm vai “thần”, ánh mắt nhìn y vừa si mê lại cuồng nhiệt, gọi y là “người yêu dấu của thần”. Kết quả, đúng 12 giờ đêm trắng, lúc “người yêu dấu” gõ vang cửa phòng làm việc của ông ta, “thần” sợ hãi són cả ra quần.

Gabriel có hơi thích cái đầu sán tới, thứ này phù hợp với thẩm mỹ của y mà lại còn rất mới lạ. 

Nhưng mới lạ và kích thích cũng có nghĩa là bất an, y không nhịn được, nương vào tủy não của “Quyến rũ” mà kích hoạt một lần “Thấy rõ”. Y muốn biết cái đầu xoăn này đang vận chuyển những thứ kỳ quái chi.

“Thấy rõ” nhanh chóng thu thập biểu cảm bé tí, ngôn ngữ tứ chi, mắt nhìn nơi đâu, cả các tin tức liên quan huyết lưu, huyết áp của Quạ Đen, nói cho y hay một kết luận hết sức vớ vẩn: 

Đầu quăn đang nghĩ: Tốt quá rồi. 

Gabriel không nhịn được cau mày, Quạ Đen không khác gì một hòn đá màu đen do kiêu ngạo đơn độc xuất ra, không có cách nào tiến vào thế giới tinh thần trắng xóa mênh mang của hắn cả.

Đối với một Gabriel yêu thích sự kín kẽ và đối xứng mà nói, cái này còn mắc lại giữa cổ hơn cả chuyện thủy tinh không cân xứng kích cỡ. 

Trong lòng Gabriel đột ngột dấy lên sát ý, gân xanh dữ tợn nổi lên trên mu bàn tay trắng như tuyết, bóp lấy chiếc cổ thò sang đấy. Sức mạnh ma cà rồng còn đó, gân cốt trên cần cổ loài người giòn như cọng rơm. Y sờ được mạch đập của Quạ Đen, huyết lưu ào ào khẽ chạm vào vân tay của y.

Lúc cần cổ bị vặn gãy, khối đá màu đen này có thể nhiễm màu sắc mà y quen thuộc hay chăng?

Nhưng có thứ gì đó ngăn y lại, chống lại ngón tay y, không cho y siết. 

“Đấy lại là cái gì?” Gabriel nghĩ lung lắm mà vẫn không hiểu, chỉ càng thêm bực dọc.

Bàn tay bóp yết hầu Quạ Đen của y rốt cuộc cũng chỉ đẩy đối phương sang bên, có hơi gằn giọng: “Đừng đụng bậy.” 

Nói đoạn, Gabriel thò tay ra xách cái túi lớn mà Tấn Mãnh Long vác, lục lọi bột mài và một đống đá không biết dùng làm gì, mài giũa khối thủy tinh phản xã hội kia như thể xả giận.

Tấn Mãnh Long: “...” 

Cậu chàng cũng coi như đã biết sao cái túi rách đó lại nặng tới vậy rồi.

Ngài quả cảnh sát tiền nhiệm vốn muốn phát biểu mấy tiếng oán, cơ mà thấy khối thủy tinh biến hình nhanh như miếng cao su trong tay đối phương thì cậu lại sáng suốt nuốt trở về, tập trung hết sức mình đi ngắm phong cảnh bên ngoài con thuyền nước.

Lúc này thuyền nước đã rời khỏi vùng núi, tiến vào hệ thống sông ngòi của thành phố Ánh Sao Sáng. Cuộc phản loạn dưới thành phố ngầm khiến cho bầu không khí chìm trong sự khẩn trương, trong đêm trắng, thành phố của ma cà rồng lặng im, gần như mỗi ngả đường đều có xe cảnh sát tuần tra, tất cả những cư dân Bí tộc dám cả gan hoạt động “về đêm”, dù là đã định cư trên mặt đất, Bí tộc có thân phận có mặt mũi đều bị chặn lại kiểm tra, ai hơi không phối hợp là sẽ bị bắt ngay tại chỗ.

Tấn Mãnh Long hãi hùng khiếp đảm nuốt ngụm nước bọt: “Tôi cảm thấy hiện giờ không phải thời cơ tốt, nhất là khi mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta lại ở ngay trung tâm thành phố… Nhiệm vụ này bắt buộc phải hoàn thành bây giờ à?”

Quạ Đen bị Gabriel xua đuổi chẳng hề thấy lúng túng, hắn nhàn nhã dựa lưng ghế, chia sẻ tin tình báo có được lúc bán thuốc rong ở dịch trạm: “Tất nhiên là không, trạm tiền đồn đã biến thành di tích hơn năm trời, trước đó cũng có 3 nhánh tiểu đội mồi lửa lục tục đi thăm dò rồi. Nhánh tiểu đội mồi lửa “thần thánh” đầu tiên có thương vong. Nhưng mang về tin tình báo quan trọng như địa hình quanh di tích, phân bố lính canh. Rất nhanh, bên “thần thánh” đã phái tiểu đội mồi lửa hỏa lực mạnh hơn đi, dẫn đội là “Kẻ Hát Ca” cấp 2, kết quả không ai quay về. Trong lúc đó còn có một nhánh tiểu đội mồi lửa “thần bí” ghé qua, “thần bí” không lỗ mãng thế, chỉ cẩn thận thăm dò đường xong thì quay về, hoài nghi di tích đó đã trở thành cái bẫy ma cà rồng giăng ra để tóm cổ mồi lửa con người. Từ đó về sau, nhiệm vụ thăm dò di tích đã đình trệ hơn nửa năm.” 

“Hả?” Hoa Nhài không rõ, “Vậy sao giờ khởi động lại?” 

“Khởi động gì mà khởi,” Quạ Đen ngồi không ra ngồi, quay sang cười với con nhỏ, “Bà Honey nói vậy là em tin vậy luôn hả. Chúng ta mới có cái suy nghĩ hai đầu đều không đáng tin, tự mình xây dịch trạm thì di tích cất báu vật tự mình chạy tới cửa, đâu ra mà khéo thế?” 

Trong phòng họp cách đó không xa, Liszt “Cực lạc” nhún nhảy biểu diễn kỹ năng pha trà của mình cho mọi người, tỏa sáng lấp lánh hăng hái ở nơi ngoài vòng tranh cãi chính sự.

“Đội trưởng, tôi không hiểu, lần này nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là thăm dò ảnh hưởng của việc lãnh chúa thành phố Ánh Sao Sáng bị ám sát tới tình hình hiện tại, thống kê di vật chưa thu hồi cũng xem như nhiệm vụ kèm theo nhưng tuyệt đối không phải là nhiệm vụ chính, càng không có ý định đi thu hồi di vật… Cái di vật đó là bẫy, có thể tồn tại số lượng lớn hàng lậu làm từ vật lưu lại mồi lửa, rất có khả năng có vật dẫn tới ảo giác, dù có thu về được thì tốt nhất cũng nên có Kẻ Thức Tỉnh hướng “Cực lạc”...” Ông anh “Bi thương” mặt mày có hơi nghiêm trọng liếc nhìn sang Liszt đang im thin thít, “Sao bà lại thả tin tức như vậy ra, còn đưa bọn họ đi chung nữa”. 

“Bi thương” vừa nghĩ tới Quạ Đen sát vách thì đầu lại phình to hai cỡ, đấy là “10 vạn câu hỏi vì sao” biết đi đó. 

Đội trưởng Honey hẳn nhiên không phải người kiên nhẫn, vậy là “Bi thương” gánh phần lớn sự độc hại tới từ Quạ Đen. 

“Người trẻ tuổi này được nuôi dưỡng ở trại quả mọng của người đầu chuột, không có chút kiến thức thường thấy nào. Đương nhiên, không biết cũng không sao hết, có ai vừa sinh ra là đã biết tuốt đâu, mấu chốt là suy nghĩ kỳ diệu khác người của cậu ta còn rất nhiều,” Ông anh “Bi thương” day mi tâm, không biết đã trải qua những gì mà mặt mày xanh lét, “Mấy chúa gây họa tôi gặp ai cũng có cái tính y chang thế cả.” 

Honey nhận lấy ly trà: “Cậu tin cậu ta là gia súc Bí tộc nuôi lớn thật sao?”

“Nhìn không giống thật, nhưng tôi thăm dò rồi.” “Bi thương” đáp, “Mấy đứa nhỏ béo đó với “con nái” Bí tộc nuôi đều có thể làm chứng, theo tôi quan sát, cậu ta còn có cả vết thương lúc trừ bỏ chip gia súc trên cổ… Với lại thì dù sao cậu ta cũng là mồi lửa mới.”

“Mồi lửa mới có thể chứng minh, ít nhất cậu ta có thiện ý với chúng ta, nhưng không có nghĩa là trung thực, cũng không đại diện cho việc lai lịch của cậu ta không có vấn đề. Nếu để tôi nói thì cậu ta còn không cố ý che giấu nữa kìa.” Honey bình tĩnh nói, “Cậu ta lái một chiếc xe tải của Bí tộc xông vào dịch trạm đó, lối vào của thành phố ngầm không gần dịch trạm chút nào, tôi chưa nghe hộ chăn nuôi của tộc nào dạy gia súc lái xe cả. Vả lại cậu đi nghe ngóng một vòng mà không nhìn ra à, cậu ta chính là trụ cột của đám người đó. Bọn họ có thể trốn thoát từ trong kẽ hở cuộc chiến Bí tộc và ma cà rồng, có thể toàn là nhờ cả vào cậu ta.” 

Một quý cô “Phẫn nộ” trẻ tuổi khác không nhịn được nói xen vào: “Đội trưởng, cách nói này của bà có hơi khó tin.” 

Quý ông “Bi thương” nói: “Tôi thiên về việc bọn họ toàn nhờ may mắn hơn, nếu không không giải thích được. Một đống người bình thường tay trói gà không chặt, mồi lửa chỉ có cô nhóc vị thành niên… Cô nhóc “thánh” tuyến đối mặt với ma cà rồng còn chưa chắc chạy thoát được.” 

“Cậu nói cô bé đó mở chính xác bụng tên trộm, thu hồi vật lưu lại mồi lửa cũng là may mắn thuần túy sao?” Honey lắc đầu, “Tôi không cho là vậy. Thằng nhóc Lạc là một kẻ ngốc khôn ngoan, tưởng rằng đã che giấu dấu vết của mình thì người khác sẽ không biết thư nặc danh là do mình viết. Cậu ta là một “Bác Sĩ Học Nghề”, chắc chắn đã nhận ra tóc vàng bị thiến ngay từ đầu, đêm đó có lẽ là uy hiếp hoặc dụ dỗ, lừa gạt tên ngốc to xác ấy đâm đầu vào giúp mình, có lẽ còn có ý định diệt khẩu nữa… kết quả đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Cậu không để ý mấy lời Quạ Đen nói với Lạc sao? Lạc làm gì, từ đầu tới cuối Quạ Đen đều biết hết.” 

“Vậy bà cho rằng người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?” Quý ông “Phẫn nộ” vẫn luôn im lặng hỏi, “Thành viên của tổ chức bí mật nào đó à? Hậu duệ của đại nhân vật nào đó náu mình giữa Bí tộc… Cái này náu mình kiểu gì? Hy sinh cũng không khỏi vĩ đại quá rồi đấy?” 

Bà Honey chậm rãi vân vê ly trà, không tiếp lời.

Điều bà để ý không chỉ có Quạ Đen, còn cả người phụ nữ ẩn mình trong bóng tối nữa: Bá Tước, mẹ đẻ của Quạ Đen.

Bá Tước rất cảnh giác, mấy lần bọn họ âm thầm điều tra đều bị mụ cản lại, ép bọn họ không thể không dùng tới tai mắt ngầm của thần bí ở dịch trạm.

Mụ ấy thật sự chỉ là “ma ma của gia súc” thôi sao?

Những việc nghe ngóng được từ chỗ “con nái” có giá trị tham khảo nhất định… Có lẽ bọn họ cho rằng đấy là sự thật. Những người quanh năm sinh hoạt ở trại quả mọng, trình độ trí tuệ cũng chỉ ngang chó mèo, cho dù có nói dối thì cũng có thể khiến người ta liếc mắt đã nhận ra. Một “con nái” còn vô ý lộ ra một chuyện thú vị, chính là cái người trẻ tuổi tên “Quạ Đen” ấy trước kia là “thằng khờ.”

Tất nhiên, “khờ” này không nhất thiết phải là khờ thật, cũng có thể là một vài hành vi nào đó của hắn là quái dị trong mắt đám “gia súc”. Nhưng… bà Honey không dằn được mà liên tưởng tới một sự kiện: Atlantis bị hủy diệt năm đó. 

Có lời đồn rằng cuối cùng những người đấy mất tích ở khu Đuôi, thời gian mất tích vừa khéo có thể so với tuổi của Quạ Đen, mà mái tóc đen cùng con mắt nâu của “Bá Tước” đúng lúc cũng là đặc trưng hay gặp của người Atlantis năm ấy. 

“Không thể xác định,” Honey nghĩ, “Nhưng rất có thể mẹ con hai người này có liên quan tới sự kiện ấy. Mà cho dù không có, nhưng vừa tới đã muốn tự lập môn hộ thì tuyệt đối cũng không phải hạng an phận thủ thường gì cho cam.”

“Đừng để lộ nhiệm vụ của chúng ta,” Honey nói, “Liszt, lần này nhiệm vụ của cậu là quan sát bọn họ, nhất cử nhất động đều phải báo lại cho tôi.” 

Màn đêm gần kề, thuyền nước vòng quanh hệ thống sông ngòi của thành phố Ánh Sao Sáng đã tới gần khu trung tâm nội thành.

Lâu đài lãnh chúa và tòa nhà tổng bộ của sở An ninh hiện lên những đường nét lờ mờ. Bất chợt, Gabriel vẫn luôn tự kỷ nơi góc tường làm thủ công ngẩng phắt lên, bàn tay lạnh căm của y áp lên gáy Quạ Đen. 

Quạ Đen đang xem bản đồ với Tấn Mãnh Long phản ứng lại bằng tốc độ ánh sáng, chẳng buồn ngẩng đầu đã hỏi: “Quanh đây có chỗ khởi động vật thiên phú của ma cà rồng à? Hiệu quả thế nào?” 

“Sàng lọc Bí tộc.” Gabriel nói, hơi thở tanh hôi của riêng Bí tộc được phóng đại vô số lần, đổ vào cơ quan cảm nhận của y, y quay đầu nhìn lại hạch tâm của chiếc thuyền nước, cảm nhận được tấm da cá trong suốt khảm trên đó, “Chiếc thuyền này làm bằng vật liệu Bí tộc.”