“Mở đầu lâu? Cơ quan mấu chốt của món này ở trên đầu à?” Honey hỏi, “Chắc chứ?”
Quạ Đen đáp lại, nghe có vẻ không đáng tin: “Chắc vậy.”
Trẻ sơ sinh “não rỗng” trong giấc mơ của hắn là tham khảo mang tính quan trọng… Không, nghiêm khắc mà nói thì đó không phải là mơ, là một phần ký ức chìm rất sâu của hắn, hẳn là tiềm thức cảm thấy hắn cần nên mới điều động ra.
Vậy thì “búp bê và trẻ sơ sinh não rỗng” có cùng một tính chất chính là phán đoán mà trực giác hắn rút ra.
Thiết kế của búp bê cũng rất thú vị, miệng vết thương của cô gái nhiều nhất cũng chỉ có thể nứt tới cổ như thể đang nói với người khác, đầu của cô ấy mới quan trọng.
Quan trọng nhất là chỉ có giải được bí mật của búp bê thì mới có thể biến cô ấy trở thành lợi thế khi đàm phán. Tặng búp bê chí mạng, bản thân không hiểu gì về nó cho hiệp hội Thợ Thủ Công, đó là đang yêu cầu người ta xử lý câu hỏi giúp.
“Rất nguy hiểm đó.” Honey lại thở dài.
Suy cho cùng thì “thần bí” và “Thợ Thủ Công” không cùng lộ tuyến. Thứ thông thường thì thôi đi, gặp phải tạo vật của Thợ Thủ Công bị gì đó, hàng lậu nguy hiểm của ma cà rồng, có lỗ mãng như chú em “Phẫn nộ” Bloom cũng biết không nên sờ mó lung tung, dễ liều lĩnh xảy ra án mạng… nhưng thân là “Phẫn nộ” có thâm niên, quý bà Honey vẫn có nét tài cao gan lớn.
“Hơn nữa e là không được,” Cụ chỉ vào búp bê, “Trạng thái này hằn là ngủ đông rồi, có vẻ cô ta sẽ không chịu bất kỳ ngoại thương nào. Trước đó tôi thử rạch một dao lên người cô ta, rất tốn sức, hơn nữa chỉ rạch được một chút, mấy giây sau vết thương đã tự lành ngay.”
Thì nghe một tiếng “cộc”... “Bi thương” Eric được đội trưởng kêu tới tham gia vừa vào cửa đã nghe thấy đáng chuyện sợ này, cổ chân uyển chuyển xoay, suýt nữa đã loạng choạng quỳ phịch xuống.
Ba người trong phòng đồng loạt ngoái đầu nhìn anh ta.
Quạ Đen: “Chào buổi sáng.”
Honey: “Dưới đất có nhiều hàng lậu lắm, cậu cẩn thận tí.”
Gabriel: “Có cần giúp gì không?”
“Bi thương”: “...”
Thế thì ngài giúp đi.
Gabriel như chỉ khách sáo một câu cho xôm rồi nhìn trở lại búp bê: “Cô ấy nặng khoảng 50 kg, lúc tôi kéo cô ấy đi, một sợi tóc cũng không rụng.”
Honey: “Xem ra chỉ có lúc “sử dụng” thì da dẻ mới bị nứt, miệng vết thương nứt tới cổ thì cô ta sẽ mất khống chế, reset lại.”
Quạ Đen chống cằm: “Ồ, bà cảm thấy “tốn sức”...”
Honey: “Tất nhiên thứ tôi dùng chỉ là con dao bình thường, có lẽ nên thử vũ khí cường lực cao hơn hoặc là lửa “Phẫn nộ”.”
“Bi thương” Eric phí công cất tiếng gào thét: “Đội trưởng, thứ này giết ít nhất hơn 20 ma cà rồng đó đội trưởng ơi! Cẩn thận, đừng sờ mó lung tung!”
Quạ Đen gật đầu trong tiếng gào của anh ta: “Đúng là nên cẩn thận, đội trưởng, dao bà sử dụng đâu?”
Honey vô thức đè lên túi vũ khí bên hông, sau đó cũng phản ứng lại: “Đợi đã, cậu nói là…”
Quạ Đen gật đầu: “Đúng.”
Dựa vào lực tay của đội trưởng Honey, thứ làm bà cảm thấy tốn sức mới rạch được một tí, sắt bình thường chưa được xử lý đặc biệt sớm đã cong lưỡi gãy khúc, nhưng con dao cụ dùng vẫn còn nguyên vẹn treo bên hông cụ.
“Chứng tỏ không phải làn da của cô ấy rắn chắc.” Quạ Đen giơ tay sờ trán búp bê, cảm giác mềm mại ấm áp, hoàn toàn là da người sống, hắn thở dài, “Rất có thể lúc bà dùng dao rạch búp bê thì cô ấy cũng đang rút sức mạnh của bà để tu bổ miệng vết thương… hoặc là gia tăng lực phòng ngự, hai bên triệt tiêu. Bà cảm thấy tốn sức, trái lại con dao không cần gánh áp lực lớn tới vậy.”
Đặc điểm của “lộ tuyến tàn khuyết” có liên quan với chuyển đổi.
“Nếu là như vậy, nếu bà không dựa theo “cách sử dụng bình thường” thì về mặt lý thuyết, bà sẽ không bao giờ phá hỏng được cơ thể búp bê, đây hẳn là một thiết kế “phòng ngừa tiếp xúc nhầm” của búp bê, phòng ngừa vết thương ngoài ý muốn trên người búp bê gây mất khống chế ở cô ấy.”
Honey liếc nhìn Quạ Đen, như có điều suy tư, bà nghĩ thầm: Đây là hướng phát triển “mồi lửa tàn khuyết” cao cấp à? Chỉ tiếc là không hiểu sao lộ tuyến này cao nhất chỉ có cấp 2.
“Bi thương” đã hiểu, bị cái thiết kế “phòng ngừa tiếp xúc nhầm” làm cảm động, nước mắt ròng ròng: “Còn may còn may, còn có chốt bảo hiểm. Thứ nguy hiểm như vậy thì hẳn phải giao cho hiệp hội Thợ Thủ Công nghiên…”
Anh ta còn chưa kịp vịn tường đứng lên thì đã nghe Quạ Đen mở miệng, nói từng chữ to tròn vành vạnh: “Rối Quỷ đảo ngược “HR-099”.”
Đây là tên gọi và số hiệu hắn liếc thấy trên rương phong ấn búp bê. Trước lúc mặt kính một chiều bị Gabriel đánh nát, Quạ Đen đã phát hiện trên đấy có bộ đàm có thể liên lạc trong ngoài tủ phong ấn. Hẳn là búp bê không có nhu cầu tâm sự hàng ngày, vậy nên rất có thể cô ấy được khống chế bằng cách sử dụng giọng nói.
Quả nhiên, Quạ Đen vừa dứt lời, búp bê như người đẹp ngủ say đột nhiên mở bừng mắt, ngồi dậy trong tiếng gào thét đến lạc giọng của Eric, đoạn xoay về phía Quạ Đen.
Honey chợt rút tay đè lên túi vũ khí, Gabriel thì lại ý thức được gì đấy, y vươn tay ra, đặt lên vai Quạ Đen, trong mắt lộ ra chút ánh sáng hứng thú: “Mấy giây?”
Quạ Đen trả lời mà như tự nói với mình: “Tôi cảm thấy hẳn là đủ rồi.”
Eric: “Mấy người đang nói cái… chờ đã!”
Trong lúc mắt của ông anh “Bi thương” nứt ra, Quạ Đen thốt lên: “Đảo ngược, bóp méo hoặc tiêu hủy “HR-099”, miệng vết thương của Rối Quỷ đảo ngược sẽ tự lành.”
Trên gương mặt búp bê không có cảm xúc nào cả lập tức hiện lên nụ cười quỷ dị, vết máu ghê sợ như con mãng xà quay vòng, bắt đầu nứt từ dưới gót chân, kịch liệt nhảy lên. Đầu Eric “ong” lên, cảm thấy cả gian phòng họp đều bị khí lạnh âm u bao trùm, sống lưng anh ta phát lãnh, lông tơ dựng cả lên.
Cùng lúc đó, một cái bóng lướt qua với tốc độ mắt thường không thể thấy rõ, một tiếng “cách” vang lên làm người ta ê răng. Chỉ trong tích tắc, luồng khí lạnh lẽo làm người ta rùng mình tiêu tán, nụ cười trên gương mặt búp bê dừng lại đó, miệng vết thương đang nhanh chóng bò lên trên người cô ấy đột ngột dừng lại.
Gabriel tay không phá hỏng đầu búp bê!
Bên dưới chiếc đầu lâu nứt toác lại trống không, bên trong vỏ não của búp bê chẳng có gì hết.
Gabriel nhanh tay lẹ mắt trực tiếp bẻ xương đầu ra, mặt trong vách xương dính một miếng thủy tinh nhỏ cỡ hạt đậu nành: Màu trắng, bên trong như có tuyết trắng mênh mang và sương mù xoay chuyển, miếng thủy tinh nhỏ nom cứ như vật sống vậy.
Cả gian phòng họp im phăng phắc.
Búp bê tựa như mất hết tất cả dấu hiệu sinh mệnh khi miếng thủy tinh rời khỏi cơ thể, đồng tử nhanh chóng rã rời, hô hấp cùng nhịp tim dừng ngay tức khắc, cứ vậy mà trở thành túi da trông rõ đầu đuôi.
“Quả nhiên có thể.” Quạ Đen nghĩ.
Đội trưởng Honey nói, mấy giây sau khi rạch ra miệng vết thương nhỏ, miệng vết thương mới lành lại, điều này có nghĩa là “chuyển đổi” trong búp bê tiến hành đồng bộ, song tốc độ hơi chậm. Động tay động chân với chính cơ thể rất có thể sẽ khiến “đường máu” của búp bê nhảy vọt thẳng tới cổ, mất không chế, nhưng trong đấy sẽ có một khoảng thời gian trống cực ngắn.
Đối với người khác thì quá sức, với Gabriel thì đủ dùng.
Không biết qua bao lâu, Eric mới cất giọng, nghe như tiếng “ong ong” thoi thóp: “Cái… cái gì đây?”
Honey thì thầm: “Ngọn lửa thủy tinh…”
Hạch tâm của búp bê không phải là vật lưu lại mồi lửa của lộ tuyến tàn khuyết mà là ngọn lửa thủy tinh có thể kích phát mồi lửa!
Sở dĩ con người có thể phát triển nên “mồi lửa”, xây dựng “thánh địa”, “thuyền Noah” và đủ thứ hiệp hội ở chốn núi sâu rừng già là nhờ vào ngọn lửa thủy tinh.
Tương truyền rằng, trong rừng rậm nguyên thủy ở khu Đuôi, có một nhóm người cửu tử nhất sinh trốn tới đây, tránh khỏi sự lùng sục của ma cà rồng, định cư trong hang nham thạch. Tuy bọn họ ăn lông ở lỗ, sống như dã thú, thế nhưng khi màn đêm buông xuống, trước đống lửa cũng sẽ có người già kể chuyện xưa, lũ trẻ vẫn sẽ thu nhặt những khối đá xinh đẹp trong hang nham thạch, giữa khe suối, xâu thành dây chuyền tặng cho người mình thích.
Bọn họ là kẻ may mắn, trong số những viên đá xinh đẹp ấy có một ngọn lửa thủy tinh của lộ tuyến tàn khuyết. Thiếu niên và người mẹ vô ý coi ngọn lửa thủy tinh là dây chuyền đeo lên người trở thành “Học Nghề” sớm nhất, từ đây về sau, “Bác Sĩ” và “thần thánh” dần dần xuất hiện, cải thiện đáng kể tỉ lệ sống sót của tộc dân. Ba mươi năm sau, nơi đây xuất hiện hình thái trấn nhỏ đầu tiên của con người.
Có sự xuất hiện của “lộ tuyến tàn khuyết”, nhân loại mới có thể an cư trong khe hở của thế giới. “Thần thánh” và “thần bí” vốn len lỏi khắp chốn lần lượt mang theo ngọn lửa thủy tinh của mình, lục tục kéo về đây. Bắt đầu từ khu Đuôi, nền văn minh nhân loại đã chết khô dần sống lại.
Kẻ tiên phong dám nghĩ dám làm.
“Hồi đó không giống với bây giờ.” Honey cười khổ, “Bây giờ mồi lửa cấp 3 rất hiếm, toàn giống lũ rùa già co rút trong ổ tác quái lạm quyền. Mới ban đầu thì trừ “lộ tuyến tàn khuyết” không thể nào lên cấp sẽ ở lại làm hậu cần, tất cả những mồi lửa khác đều truy tìm manh mối của ngọn lửa thủy tinh, liều mạng mở rộng lãnh địa của chúng ta, cấp 4 thường xuyên… đa số đều chết trên đường, số ít người lại thật sự tìm thấy ngọn lửa thủy tinh mới. Dưới sự giúp đỡ của hiệp hội Thợ Thủ Công, lãnh địa đã mở rộng tới những khu khác của châu Ma Kết.”
Bà ấy nói tới đây thì dừng lại, liếc nhìn Quạ Đen, đoạn nói tiếp: ““Bí tuyến” của chúng ta, đa số ngọn lửa thủy tinh ở khu Bụng, chỗ đó dần thay thế đại bản doanh ở khu Đuôi, một dạo trở thành trung khu “thần bí”. Vào thời điểm thánh địa “Atlantis” huy hoàng nhất đã từng có hai Đại Pháp Sư cấp 4, một trong hai người thậm chí còn gom đủ 3 phương hướng của bí tuyến, chỉ cách “cấp 5” trong truyền thuyết một bước. Tiếc là thánh địa xuống dốc vì nội đấu, hai nhà “bí” “thánh” vốn đã không ngừng va chạm nhau, giờ quan hệ càng thêm căng, tình cảm kề vai tác chiến mấy trăm năm trước chẳng sót lại mống nào. Chỉ có khu Đuôi vì là nơi khởi nguồn, từ thời tổ tiên mọi người đã dùng chung mạng lưới giao thông dịch trạm bên còn xem như qua lại tương đối hài hòa.”
Quạ Đen bừng tỉnh: Trong 3 lộ tuyến mồi lửa, hai lộ tuyến có thể đánh nhau ầm ĩ chia ra, may có “hiệp hội Thợ Thủ Công” và “hiệp hội Bác Sĩ” kẹp ở giữa, khuấy đảo cục diện, hình thành thế chân vạc càng thêm phức tạp cũng ổn định hơn, nội chiến mới không bùng nổ triệt để.
“Phe hai mặt” ở giữa chắc chắn cũng không có ý gì hay ho, “lộ tuyến tàn khuyết” không có mồi lửa cao cấp, không có cảm giác an toàn, vì địa vị của mình, hẳn là bọn họ vừa không muốn “thần thánh” và “thần bí” trở mặt triệt để, cũng không muốn hai bên hòa hảo, đại khái là vừa làm “người hòa giải” vừa làm “gậy chọc phân”.
Về lâu về dài, trận doanh tam đại mồi lửa đều sẽ theo hướng phong bế trong chiến tranh lạnh và đối kháng ẩn hình, tạo thành cục diện ngày một lụn bại như bây giờ.
Hắn nghe Honey kể xong một đoạn lịch sử không lấy làm rực rỡ: “Vậy nên rất ít con người nắm giữ ngọn lửa thủy tinh sao?”
“Có khi còn ít hơn so với cậu tưởng tượng đó,” Honey đáp, “Thánh địa khu Đuôi, hiệp hội Thợ Thủ Công, Bác Sĩ mỗi nơi chỉ có 1 viên, thuyền Noah “thần thánh” hơi giàu hơn, có 2 viên… Chính là 2 ngọn lửa thủy tinh cũng không đuổi kịp tốc độ giao đồ ăn tặng mạng của bọn họ.”
Quạ Đen nhận lấy miếng thủy tinh cỡ hạt đậu nành: “Cái này hẳn là lộ tuyến tàn khuyết.”
“Ngọn lửa thủy tinh” không giống với vật lưu lại mồi lửa lúc trước, bị hắn cầm lấy thì “vào miệng tan ngay” mà trái lại còn bài xích hắn, thủy tinh óng ánh đâm tay như quả ké đầu ngựa khô.
“Cậu định làm gì?” Honey hỏi, “Ban đầu tôi còn cho là trong búp bê có vật hiếm, không ngờ là ngọn lửa thủy tinh. Nếu như là ngọn lửa thủy tinh, chúng ta không có khả năng giữ riêng lại lắm… hiệp hội Thợ Thủ Công cả khu Đuôi chỉ có 1 viên, bọn họ tuyệt đối sẽ không để ngọn lửa thủy tinh lưu lạc bên ngoài đâu.”
Mấy thứ hiếm có khác, thậm chí là vật lưu lại mồi lửa, dù xem như vật đáng giá như vàng bạc đá quý, có thể bán ra đổi đồ. Nhưng ngọn lửa thủy tinh lại quá quý trọng, là vật vô giá, chỉ có thể gọi tới ngấp nghé và cướp đoạt. Một khi tin tức rò rỉ ra ngoài, đừng bảo là hiệp hội Thợ Thủ Công, thánh địa cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, dù Honey đã là “Vu Sư” cấp 3 thì cũng không được.
Tuy Eric là kẻ lắm mồm phiền tới kẻ khác nhưng hiển nhiên cũng là tâm phúc của Honey, lúc nhận ra ngọn lửa thủy tinh, anh ta phản ứng cực nhanh, đóng cửa lại, im lặng bố trí “giảm lực” xung quanh: Chỉ cần có người ngoài tới gần khu vực này thì sẽ bị “giảm lực” quanh đó giữ lại, dù cấp bậc cao hơn anh ta thì động tác cũng sẽ bị ảnh hưởng, gây ra tiếng động.
“Củ khoai nóng phỏng tay.” Eric lầm bầm, nhịn không được liếc nhìn Gabriel: Ngọn lửa thủy tinh và người kéo ngọn lửa thủy tinh về đều là củ khoai nóng phỏng tay.
Gabriel không có tí hứng thú gì với những chuyện nội đấu, bè lũ ton hót của con người, hoàn toàn không nghe tới, y đang thử ghép xương sọ lại một cách tỉ mỉ.
Sau đó, khi Quạ Đen nhìn sang đấy theo ánh mắt của Eric, hệt như chạm tới radar ẩn hình nào đó của y vậy, y lập tức ngẩng đầu khỏi thế giới của mình: “Hửm?”
“Đại thiên thần, anh phù hộ tôi giàu to thật rồi.” Quạ Đen nói, “Có chân dung hay ảnh chụp gì không? Tôi thỉnh một tấm về dán ngay cửa chiêu tài.”
Eric: “...”
“Sau này xin hãy tiếp tục, càng nhiều càng tốt.” Quạ Đen trịnh trọng chắp tay chữ thập với y, sau đó nhét miếng thủy tinh trong lòng bàn tay vào tay đội trưởng Honey: “Những chuyện khác để tôi xử lý. Đội… không, trưởng lão Honey, chúng ta chỉnh sửa sách lược một chút.”
Hôm sau, báo cáo nhiệm vụ và danh sách thu hoạch được của tiểu đội Honey trong lần này nhanh chóng đưa tới “thánh địa”, hàng đầu tiên trong danh sách chiến lợi phẩm là “ngọn lửa thủy tinh của lộ tuyến tàn khuyết” chói lóa.
Cũng trong lúc đó, tin tức này truyền đi chóng vánh.
“Chịu thôi,” Quạ Đen vươn tay ra, gác lên vai Tấn Mãnh Long. Hắn và Gabriel đã quay về chỗ ở lúc trước, “Trưởng dịch trạm của cái dịch trạm này là người của hiệp hội Bác Sĩ, lộ bí mật trên địa bàn của người ta là chuyện bình thường như cân đường, hiệp hội Bác Sĩ cũng mới có một viên ngọn lửa thủy tinh thôi, giờ khéo đã liên lạc giao lưu với thánh địa rồi.”
Tấn Mãnh Long gật đầu đồng tình: Tên trưởng dịch trạm mắt xanh không phải thứ tốt lành gì, đúng là có thể làm ra chuyện như vậy.
Lạc nghe tin vội chạy tới, vừa bước vào cửa thì đã bị cái nồi từ trên trời rơi xuống làm tối tăm mặt mày.