Thùng xe bị lưỡi dao gió chí mạng hủy hoại quá nửa, nóc thùng bay mất dạng. Trong thùng xe chẳng có lấy một người, chỉ có một quyển tập tô màu trẻ em bị cuồng phong nghiền nát, vụn giấy đủ màu bay lả tả mang theo mùi thuốc khử lành lạnh thoang thoảng.
Cùng lúc đó, quân cảnh có kinh nghiệm đã giơ súng, nhất tề ngắm chuẩn vào thùng xe trống không nọ.
Ma cà rồng, Bí tộc, con người đều có tạo vật liên quan tới không gian, chỉ có phong cách là khác nhau. Trong đó, kẻ yếu ớt nhất ẩn nấp kín đáo nhất. Núi sâu rừng già, cống nước dưới thành phố ngầm, khu nhà thi công dang dở, thậm chí dưới nước, giữa trời… đâu đâu cũng có thể che giấu cái gọi là “hang dã quái”, có thuật che mắt tinh diệu phụ trợ, ma cà rồng với ngũ cảm nhạy bén đi ngang hàng ngày cũng khó mà phát hiện.
Nổi tiếng nhất trong số đó phải kể đến hang dã quái cỡ lớn ở phía sau phòng hòa nhạc trung tâm thành phố Ánh Sao Sáng, thậm chí lúc bị đào ra còn lên cả bản tin châu Ma Kết.
Nhưng điều này không có nghĩa là không gian ẩn nấp không để lại chút vết tích nào.
Ở nơi không gian bị bóp méo, dù là tia sáng cũng có thể ngụy trang nhưng quỹ tích hạt bụi trôi nổi, gió, cái bóng, quỹ tích vật rơi… vẫn sẽ có chút nghiêng lệch. Một khi không gian ẩn nấp bị người ta cẩn thận quan sát… nhất là khi bị kẻ có thiên phú khống chế gió cấp 2 tập trung nhìn thì rất dễ để lộ sơ hở. Vậy nên trưởng dịch trạm quá cố của di tích nhóm Quạ Đen thu hồi lúc đó mới mạo hiểm người mình vĩnh viễn cũng không tìm ra di tích cũng phải giấu di tích ở nơi gần như là điểm mù thị giác trên không.
Dưới vòng vây của chúng quân cảnh ma cà rồng, Malkav hứng thú đi quanh chiếc xe tải đó mấy vòng: “Vậy mà chỗ này lại có một cái…”
Hắn nhất thời quên từ, “dã quái” là đặc sản khu Đuôi, với thiếu gia khu Sừng mà nói, chắc chúng chẳng khác động vật hoang dã tít chân trời là bao, khéo chỉ có thể thấy trong vườn thú.
“Cái thứ đó gọi là gì nhỉ? Ờm… ổ quả mọng? Tổ quả hoang?”
“Đại nhân, không có phản ứng năng lượng vật thiên phú, cũng không có vết tích của quan tài, chỗ này hẳn là hang dã quái.”
“À, vậy mà…”
“Coi chừng!”
Một luồng sáng trắng thình lình bay ra từ gương chiếu hậu trong xe, hình như Malkav không kịp đề phòng, hắn giật mình ngửa ra sau mới tránh khỏi. Có quân cảnh nhanh tay đã nã súng bắn nát chiếc gương chiếu hậu đó, nhưng kế đó là nhiều ánh sáng bạc bay ra cửa sổ phản quang trên xe hơn nữa, chuyện chọn chỗ da lộ ra ngoài áo da của Malkav bắn vào.
“Oa.” Malkav bước vài bước né khỏi, thuận tay đè họng súng của một thủ hạ xuống, “Dữ ghê, còn gai góc nữa.”
Một vị quân cảnh dẫn lính khu Đuôi vội vã, gần như chạy tới trước: “Dã quái biết làm vài món có độc, đại nhân cẩn thận, tuy là với cấp bậc của ngài, mấy thứ vặt vãnh này sẽ không làm ngài bị thương, nhưng mà nếu dính phải cũng… tóm lại… xin hãy để chúng tôi xử lý.”
Malkav tò mò hỏi gã: “Các người xử lý thế nào?”
Dương Charlie biết mình cần phải ra sân rồi.
Vậy là chị ta chạy vô từ vòng ngoài trong nhịp thở hồng hộc cứ như nhân viên văn chức giải quyết hậu quả tới trễ: “Sếp, sở An ninh có bộ phận chuyên về quét sạch hang dã quái. Chúng tôi có vật thiên phú thăm dò không gian giấu kín…”
Malkav ngắt lời chị ta: “Ngay đây, khỏi dò.”
Dương trông có vẻ hoảng, nhưng mồm mép vẫn rõ ràng như cũ: “Ờm… Có đôi khi thiết bị thăm dò có thể dò ra chỗ không gian ẩn giấu mỏng, chúng tôi sẽ thử rót năng lượng vào đó, cạy cửa hang. Nhưng… đại nhân, mong ngài không tới gần, vũ khí dã quái chế tạo có tính ăn mòn đối với chúng ta.”
“Bọn chúng không chỉ có vũ khí tự tạo,” Malkav liếc nhìn đám quân cảnh và hình cảnh sở An ninh đang căng thẳng quanh đó, ánh mắt sâu xa, “Trong đó hẳn là có “hàng cấm” làm từ túi độc dã quái nữa nhỉ?”
“Hả?”
Malkav không giải thích, Dương cũng lộ ra vẻ ngơ ngác đúng điệu vừa đủ như những ma cà rồng khác, song trong lòng lại thoáng chùng lại.
“Có ý gì đấy?” Chị ta vừa chớp mắt vừa đánh giá tình hình hiện giờ: Malkav đã biết hung thủ sự kiện mất trộm ở sở An ninh không lâu trước đó là “sát thủ có thiên phú”, cũng biết gã là quả mọng rồi sao?
Sao có thể…
Không, không phải không thể.
Lúc truy sát người Gấu, Malkav và quái vật tổng hợp kia đã chạm mặt nhau, lúc đó đã dùng tới vật thiên phú.
Nghe nói bản thân đám có thiên phú hệ tấn công là thiết bị đo lường năng lượng sống, không cần nhìn đồng hồ, chỉ nhờ cảm giác thôi đã ước đoán được trị số năng lượng. Vậy nên hẳn là lúc đó Malkav đã phát hiện ra “sát thủ có thiên phú” trong truyền thuyết có thể trộm năng lượng từ vật thiên phú ma cà rồng.
Tồn trữ sức mạnh làm người nhà nghĩ tới Venture, còn trộm sức mạnh lại khiến người ta nhớ tới “Đồng hóa”. Lần tra theo hai manh mối này, cộng thêm cảnh sát trưởng có thể tùy ý đọc hồ sơ án gộp vụ sát thủ liên hoàn vượt khu…
Malkav thật sự có khả năng đã điều tra ra nguồn gốc của quái vật tổng hợp nọ.
Ha, có nên nói không hổ là kẻ tới từ khu Sừng hay không? Chắc chỉ có ông lớn cao cao tại thượng khu Sừng mới có thể hiểu sản phẩm của loại thác loạn tinh thần do ăn no rửng mỡ tạo thành nhỉ?
Lúc này, có vẻ Malkav đã nghĩ tới gì đó, hắn lại thả lỏng, còn lấy điếu mê điệt hương trong túi áo sơ mi hãy còn xem như chỉnh tề ra: “Quay về điều vật thiên phú quá rắc rối, tôi còn phải phê chuẩn cho cô. Hơn nữa phương án giải quyết của mấy người cũng ngu ngốc quá rồi đó, chờ cạy hang ra thì con muỗi trong đó cũng bay mất rồi… ê, lùi ra sau.”
Đồng tử của Dương co rút lại, chị ta ngạc nhiên nhìn Malkav đưa tay ra giữa không trung, trong lòng bàn tay nổi lên xoáy gió bạo ngược.
Chị ta chật vật tránh khỏi tạp vật bị cuồng phong nhấc lên, được mấy thuộc hạ sở An ninh đứng cạnh kéo chạy đi.
Chớp mắt, trong phạm vi 30 mét quanh Malkav chẳng còn ai nữa, khói mê điệt hương không ngừng bị cuốn vào trong vòng xoáy cuồng bạo của hắn, đuôi gió nhọn như mũi dùi, mạnh mẽ đâm vào không gian méo mó.
Ngay sau đấy, tất cả mọi người đều đã thấy rõ không gian tồn tại được giấu trong thùng xe. Ánh sáng màu bạc mảnh như lông trâu không ngừng bay ra ngoài từ kính xe, kính phản quang trong và ngoài xe, thậm chí là từ vật trang trí bằng kim loại. Thế nhưng chúng vừa phát ra đã bị cuồng phong cuốn đi.
Malkav bật cười, để giọng mình theo gió gửi đi: “Ê, sao cứ chiêu này thế, mày coi thường tao vậy à?”
Lúc này, tâm tình của hắn rất phức tạp: Theo như những gì bọn hắn tra được ở khu Sừng, con quái vật đó hấp thu thiên phú ma cà rồng sẽ sinh ra tác dụng phụ hướng hệ tinh thần, hoàn toàn không có sức chống cự đối với lời “Chúc phúc”. Vậy nếu lời “Chúc phúc” của Carver không có hiệu quả thì 80% quả mọng quái thai xuất thân từ hàng may đo cao cấp nọ đã cảm thấy có gì đó không ổn, chuồn đi từ lâu rồi.
Trong gian ẩn giấu này có quá nửa là đồng bọn bị gã vứt lại đây… cái loại không có năng lực tự vệ ấy, khéo con non người Gấu cũng nằm trong số đó.
Lúc mới bắt đầu, Malkav có ý thăm dò, cũng ôm lòng cầu may, song giờ đây hắn ngạc nhiên nhận ra “Gió lốc” cấp 2 hắn mới dùng giết đám thích khách ma cà rồng và Bí tộc chỉ trong tích tắc mà cạy tạo vật cỏn con của quả mọng lại khó tới vậy!
Đó chính là quả mọng sao?
Nhất thời lòng hiếu thắng im ắng đã lâu của hắn bị kích thích.
Vừa dứt lời, gió xoáy trong tay Malkav đột nhiên bành trướng gấp mấy lần, thùng xe tải không chịu nổi sức gió ép, đã tan tành từ lâu, trong tiếng “ầm ầm” dường như có âm thanh “cót két” làm người ta ê răng vang lên, cứ như thể cánh cửa của không gian ẩn đó lung lay chực đổ!
Không đúng.
Dương Charlie nheo mắt.
Sao hắn lại có phản ứng như vậy?
Nếu như Malkav thiếu gia thật sự đoán ra “sát thủ có thiên phú” nọ nấp tại đây, cũng biết đối phương có thể hấp thu sức mạnh vật thiên phú, thế thì bằng vào khả năng nhận biết của hắn, chỉ cần không phải liệt môn toán từ bé thì chắc chắn có thể đoán ra lúc này sức mạnh vật thiên phú mà đối phương hấp thu đã cao hơn Gió lốc cấp 2!
Vậy thì tại sao hắn lại xông tới mà chẳng mảy may phòng hộ gì như thế?
Cái này có khác gì tay trần moi hang rắn độc không? Hắn không sợ mở cửa ra giết ngay, ăn một chiêu chết tươi tại chỗ thật à?
Tâm tư xoay chuyển chóng vánh, Dương đã nghĩ tới cuộc gọi quỷ dị khi nãy: Trước lúc tiếng chuông vang lên, “Gió lốc” vẫn luôn tỏ ra đơn giản thô bạo, hơn nữa cũng chỉ thể hiện trình độ cấp 1. Cuộc gọi không bắt máy đó có ý gì nhỉ? Tại sao hắn vừa ra một đòn dọn sạch sẽ đám thích khách đó thì tứ chi lại thả lỏng như vậy, cứ như thể không sợ kẻ nào ở đâu đó nhảy ra tập kích, cứ như… Hắn biết tất cả thích khách đều đã ra sân lãnh cơm hộp!
Carver!
Chỉ trong vài nhịp thở, chị ta đã rõ cả: Cậu chàng thư ký đấy đã thêm lời “Chúc phúc”, nội dung Chúc phúc là “xúc tác có kẻ có sát tâm ra sân”.
Thế thì vấn đề xuất hiện rồi, tại sao quái vật tổng hợp nọ không dính chiêu? Lúc Malkav bị bao vây, gã sát thủ giết thẳng từ khu Sừng tới khu Đuôi nọ không có chút thòm thèm nào với “Gió lốc” giơ tay là lấy được sao?
Sao lại đến mức bị chặn cửa thế này mà còn chưa ra tay?
Nhân lúc mọi người bị cuồng phong quét chẳng thể mở mắt nổi, hít thở khó khăn, Dương vắt túi máu ăn nhanh dự trữ. Dưới túi áo khoác to rộng bao bọc, chị ta viết mà không nhìn tới: Mi có chắc hiện tại chúng không thể dùng Ẩn Mình nhảy không?
Lát sau, mu bàn tay chị ta nóng lên: Lúc tạo vật Thợ Thủ Công phát động trên tay ma cà rồng sẽ có cảm giác bỏng như dị ứng, Dương không cần cúi đầu nhìn đã dựa vào dấu bỏng trên tay mà nhận ra nét bút.
Bên đó đáp: Chắc chắn, sao vậy?
Bên trong di hài chiếc xe tải, ánh sáng bị bóp méo cả, đấy là dấu hiệu không gian ẩn sắp hiện hình!
Dấu bỏng trên tay hãy còn tiếp tục, quả mọng “Thợ Thủ Công” đần độn nọ như đang giải thích gì đó với chị ta: Trưởng lão cũng tới rồi, sau khi kiểm tra thì xác định Ẩn Mình đã ngắt liên lạc với bọn tôi, bên thần bí cũng có người tới… đang tranh chấp… tôi lén…
Phần sau toàn lời vớ vẩn, Dương vẫn không ngó ngàng tới.
Chị ta là chuyên gia hàng lậu chứ không phải thú y, tuy tạo vật thần kỳ luôn có chỗ tương thông, nhưng suy cho cùng thì động lực và nguyên lý đều khác biệt. Dương không mấy hiểu về “tạo vật của Thợ Thủ Công”, cũng không kịp tìm hiểu.
Lúc này, rõ ràng bên quả mọng đã xuất hiện vấn đề bất ngờ, Dương quyết định vứt bỏ con bài này, nhảy tới kế hoạch dự trù số hai có hơi nguy hiểm.
Nghĩa địa xe hỏng này là sân khấu chị ta tỉ mỉ dựng lên cho các bên.
Chị ta chọn sẵn địa điểm giao dịch cho người Sói tương đương với việc chọn bãi đỗ xe hộ sát thủ quái vật nọ. Đội quân cảnh lục soát đã được định sẵn sẽ bị dẫn tới chỗ này, Malkav cũng đã được định sẵn sẽ bị ép hiện thân ở đây.
Thường thì trên chiếu bạc, “kẻ sở hữu địa điểm” gọi là “nhà cái”.
Nhà cái không thua.
Malkav bất phân thắng bại với không gian ẩn giờ thái dương lấm tấm mồ hôi, đồng tử lại khẽ phóng đại, lộ ra răng nanh: Tạo vật đó của quả mọng lỏng lẻo rồi.
Hắn đang định tăng thêm lực, chắc là không biết kẻ nào lắm mồm báo tin, tiếng chuông di động ban nãy lại vang lên.
Malkav: Chậc.
Hắn cau mày, mất kiên nhẫn nhưng không có ý định làm theo ý mình tới cùng, định thu hồi “Gió lốc” đã phóng ra.
Đúng ngay lúc này, hắn nghe thấy tiếng “lách cách”.
Ồ?
Rốt cuộc không gian đó cũng hết chịu nổi, nứt ra rồi à?
Bất kể là cái gì thì khi bị ép nổ cũng sẽ phun đồ ra ngoài, bị phun một mặt đầy tàn tích tay chân quả mọng với gấu con thì không hay đâu. Malkav đang cầm chiếc di động không chống đạn trong tay, cái suy nghĩ này vừa lướt qua, một tia “sức gió cản” thu hồi về đã quấn bên người hắn theo bản năng. Rồi còn chưa đợi hắn nhận cuộc gọi, trong tai chợt có tiếng vang lớn.
Nổ cùng với không gian ẩn của quả mọng là thứ gì đó được chôn sẵn bên dưới trung tâm nghĩa địa xe. Ngay sau đó, một luồng sáng hệt như tia chớp bao trùm cả không gian!
Đó là hàng lậu làm từ vật lưu lại mồi lửa “Thánh quang” cấp 2! Ánh sáng trắng do nó sinh ra chí mạng gấp trăm lần tia tử ngoại, mà áo da trên người Malkav thì đã hư hại!
Đã vậy rồi mà hãy còn chưa xong, ngay lúc tất cả ma cà rồng ở đấy không kịp phòng bị, người ngã ngựa đổ, “Thánh quang” phạm vi lớn nổ khắp bốn phương tám hướng. Ma cà rồng cấp 1 cấp 2 hay người thường đều bị ánh sáng trắng đó che lấp!
Là kẻ khởi xướng, Dương sớm đã có chuẩn bị, chị ta chui vào một chiếc xe quân cảnh gần đấy, mở hết toàn bộ chức năng chống bức xạ, rúc vào dưới ghế ngồi bằng tư thế kháng “ô nhiễm” tiêu chuẩn nhất. Song dù là thế, máu đen trong ngũ quan cũng không ngừng tuôn ra, mu bàn tay bất cẩn bị ánh sáng trắng quét tới giờ đây máu thịt bê bết, dính chặt vào bộ áo da đồng phục có còn hơn không…
Cơn đau đớn khiến chị ta có một thoáng mất đi ý thức, sau đấy, hơi thở kịch liệt vô thức gọi chị ta tỉnh dậy. Cả người Dương phát run, thế nhưng chị ta vẫn khẽ nở nụ cười.
Đó chính là lý do mà nhà cái sẽ không thua: Bọn họ có thể chôn bom dưới chiếu bạc, hễ không vui là có thể cho đám người trên đấy dắt tay nhau về trời.
Trước đó chị ta đã chôn vật lưu lại mồi lửa “Thánh quang” mình đã dành dụm hơn 10 năm trời ở đây.
Mà vì vết thương nặng, hoàn toàn không cảm nhận được cơn bỏng do tạo vật Thợ Thủ Công để lại trên mu bàn tay, máu của chị ta lại dính cả tay, đương nhiên cũng không nhìn thấy rõ con chữ.
Vậy nên đội trưởng Dương không chú ý tới chữ cuối cùng mà quả mọng tay trong của mình viết được một nửa thì chợt ngừng lại…