Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 118: Anh Nghĩ Rằng Trên Tay Tôi Không Có Điểm Yếu Của Anh Sao?



Lục Xuyên Mạn chỉ cười cười: “Không sao, có lẽ tôi không thể đe dọa được, nhưng tôi tin rằng Hoắc Anh Tuấn chắc chắn có thể làm được. Tôi thậm chí còn không cần làm cái gì cả, chỉ cần để cho anh ta tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ, hẳn là có thể nổi lên một trận gió mưa tanh máu… Thú vị biết bao, em có muốn nhìn xem không?”

Vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn lạnh lùng, cô hơi khinh thường Lục Xuyên Mạn, nhưng cũng không có thể mạo hiểm tranh giành đứa nhỏ với Hoắc Anh Tuấn được.

Chịu đựng trong chốc lát để trời yên biển lặng…Quên đi, dù sao lân này cô trở về cũng không muốn để cho Hoắc Anh Tuấn sống dễ chịu, chỉ là trước tiên gặp mặt một lần, cũng không có gì to tát lắm.

Đường Hoa Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Thời gian địa điểm do tôi quyết định”

Ngày hôm sau, hai người gặp nhau trong quán cà phê do Đường Hoa Nguyệt chỉ định, dưới lâu đều có người của Đường Hoa Nguyệt canh giữ, ngược lại Lục Xuyên Mạn lại một thân một mình đi đến nơi hẹn.

Đường Hoa Nguyệt vừa vào cửa, ánh mắt của anh ta liên tùy ý rơi vào trên người cô, lâu như vậy không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.

Một cái nhíu mày cũng làm cho anh ta xao xuyến.

Chẳng qua là mặt mũi có thay đổi đôi chút, lại khiến anh ta không vừa lòng nhíu mày, biểu cảm trên gương mặt cô, cũng không giống như trước kia…

Anh ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt ngôi xuống trước mặt anh ta: “Hoa Nguyệt, em không nghe lời, còn chưa kịp tính sổ việc rời đi xong… Sao em dám thay đổi mặt mũi?”

Đường Hoa Nguyệt nhíu nhíu mày: “Nói đi, anh muốn điều kiện gì?”

Đường Hoa Nguyệt lười cùng Lục Xuyên Mạn vòng vo.

Vẻ mặt Lục Xuyên Mạn cứng lại trong nháy mắt, sau đó nở một nụ cười rất có ẩn ý. Đường Hoa Nguyệt này, thật sự là đã thay đổi rất nhiều rồi.

“Thật đúng là không nhớ người bạn cũ này chút nào mà…’ Lục Xuyên Mạn sờ sờ cái mũi mình, thôi được, không thể không thẳng thắn nói: “Vậy thì tôi nói thẳng, tôi muốn gia nhập cổ phần vào công ty Tân Á. “

Đường Hoa Nguyệt không nghĩ rằng Lục Xuyên Mạn lại vừa đe dọa lại vừa dụ đỗ kêu cô ra đây, chỉ vì chút chuyện như vậy, ngược lại thoải mái bưng ly cà phê lên uống một ngụm, “Tổng giám đốc Lục cứ nói đùa, tôi chỉ là một kỹ thuật viên đi làm thuê mà thôi, nếu anh muốn hợp tác với Tân Á, thì hẳn là nên đi tìm Tổng giám đốc Tần, tôi không giúp được gì đâu.”

Lục Xuyên Mạn thu liễm lông mày, thoạt nhìn rất bất đắc dĩ lấy ra một tập văn kiện đưa tới trước mặt Đường Hoa Nguyệt: “Đã lâu rôi mới gặp lại, quả thật tôi nên đưa ra chút thành ý trước. Mở nó ra và xem đi.”

Đường Hoa Nguyệt ngập ngừng nhận lấy, phát hiện bên trong vậy mà là một chồng ảnh!

Người trong tấm ảnh, rõ ràng chính là người nắm quyền thứ hai ở Tập đoàn Khoa học Công nghệ Đường Khuyết, Hàn Luân.

Trong ảnh chính là vào ngày cô và Tân Dương đi đấu giá cho công ty của ba, trong bãi đậu xe ngầm, cô từ trong miệng Bạch Sang tra hỏi lấy được tin tức về manh mối của nhân vật quan trọng này!

Thời gian trên ảnh chụp đều là các mùa khác nhau của sáu năm trước, nhưng tất cả thời gian đều là vào đêm khuya, vẻ mặt Hàn Luân vội vàng đi vào cửa sau của một căn biệt thự.

Mà cô nhận ra căn biệt thự này, là của nhà họ Hoắc, là nhà cũ của Hoắc Anh Tuấn và ba anh ta!

Cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Lục Xuyên Mạn, toàn thân giống như dựng lên đầy gai nhọn nói: “Anh dựa vào đâu mà điều tra tôi. “

“Chuyện phá sản của Tập đoàn Khoa học Công nghệ Đường Khuyết vẫn luôn là tâm bệnh của em, cho nên trong khoảng thời gian này tôi vẫn đang giúp em điều tra về chuyện năm đó.”

Anh ta giơ giơ mấy tấm ảnh lên trên đầu: “Em thử nhìn xem thời gian người nắm quyền thứ hai của Tập đoàn Khoa học Công nghệ Đường Khuyết thường xuyên ra vào nhà họ Hoắc, suy nghĩ thật kỹ, có phải mấy tháng sau, việc xoay vòng vốn của Đường Khuyết lại đột nhiên bị đứt đoạn, phải tuyên bố phá sản? Đây chỉ là một phần của sự tình, có người đã đem những chuyện này gắt gao đè xuống, một mình em đi điều tra khó tránh khỏi khó khăn — chỉ cần em đồng ý với điều kiện của tô, tôi sẽ giúp em khai thác được nhiều chuyện hơn. Được không?”

Đường Hoa Nguyệt cúi đầu, cảm xúc trong mắt có chút cực kỳ sắc bén hiện lên, công ty của ba phá sản, không thoát khỏi liên quan đến nhà họ Hoắc!

Cô đem tấm ảnh cất lại, đứng lên, lạnh lùng hỏi: “Anh tốn rất nhiều công sức như vậy, chỉ vì chút cổ phần của Công ty Tân Á sao? Nếu nói Lục tổng cứ như vậy mà đổi tính, tôi không tin chút nào: Lục Xuyên Mạn nhìn chằm chằm đôi môi màu đỏ anh đào của Đường Hoa Nguyệt, ái muội cười cười: “Hoa Nguyệt, làm bộ giả ngu cũng không có gì vui đâu yêu cầu của tôi ư, đương nhiên là em rồi”

Đường Hoa Nguyệt đeo kính râm, quyết định chấm dứt cuộc gặp gỡ này, “Lục Xuyên Mạn, nếu anh rảnh rỗi thì nên đi chữa trị bệnh hoang tưởng của anh đi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà anh vẫn còn nói vớ vẩn được”

Lục Xuyên Mạn đè tay Đường Hoa Nguyệt lại, lại lập tức bị cô hất ra, anh ta cũng không tức giận: “Tôi đã đưa ra lễ gặp mặt của tôi, nhưng em vẫn chưa cho tôi một câu trả lời chắc chắn, khi nào thì có thể giúp tôi hẹn Tân Dương ra ngoài gặp mặt… Không phải anh ta rất nghe lời em sao?

Không sao đâu, tôi cũng không để ý đến quá khứ giữa hai người đâu.”

Đường Hoa Nguyệt chán ghét tột cùng lấy khăn ướt lau tay mình: “Quả thực anh cũng không có tư cách để ý, nếu anh quá rảnh rỗi thì không bằng nên quan tâm đến con trai anh nhiều hơn Tổng giám đốc Tân thực sự rất bận rộn, có thời gian tự nhiên sẽ liên lạc với anh. Tôi khuyên anh, không nên hành động suy nghĩ.”

Cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Lục Xuyên Mạn: “Anh cho rằng, trên tay tôi không có điểm yếu của anh sao? “