Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 24: Là Cô Ấy Quá Ngây Thơ Rồi



Cúp điện thoại, Đường Hoa Nguyệt bối rối hồi lâu, nghe giọng điệu của Hoắc Anh Tuấn, anh chắc hẳn lại tức giận rồi.

Đường Hoa Nguyệt tự giễu cợt, từ sau khi Hoắc Anh Tuấn ra tù, bọn họ không cãi nhau thì cũng là đang cãi nhau.

Không có ngày nào là bình yên.

Cô cố gắng xoa dịu tâm trạng không lâu ban nấy vừa gặp lại Lục Xuyên Mạn, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn trở về nhà.

Vừa lúc có thể nói với anh ấy.

Chuyện Lục Xuyên Mạn đã tỉnh dậy.

Nhưng khi vừa quay về biệt thự, đã nhìn thấy người hai bên đứng song song đối diện nhau.

Hoäc Anh Tuấn khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Từ Uyển Nhan bên cạnh mặc váy dài màu trằng ngà, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng bình tính.

Phía bên kia, hai người già mang theo một đứa trẻ nhỏ.

Đứa trẻ gầy gò nhỏ bé, nó thu mình lại sau lưng người lớn, lộ ra đôi mắt to đen như quả nho, quay tròn người, dường như đầy tò mò về mọi thứ xung quanh.

Nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, Đường Hoa Nguyệt ngơ ngác, đứa trẻ lại trông rất giống mình.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy bà cụ sốt sắng nói với cô: “Hoa Nguyệt! Cô cuối cùng cũng đã trở về rồi”

Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn đen sầm lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt, khoanh tay trước ngực giương mắt lên xem vở kịch này.

“Mấy người là ai?” Đường Hoa Nguyệt hỏi không chút vòng vo, hai người già kia có vẻ sợ hãi trước sự thờ ơ của nàng.

Sau khi quay sang nhìn nhau, bà cụ mới thỏ thẻ: “Hoa Nguyệt, cô đừng nóng giận, tôi biết cô không muốn chúng tôi xuất hiện trước mặt cô, nhưng… nhưng đứa nhỏ bị bệnh, gia đình chúng tôi thật sự không gánh vác nổi tiền thuốc được nữa, chúng tôi lại không thể liên lạc được với cô, vì vậy chúng tôi mới bất đắc dĩ phải tìm đến tận đây. “

*Các người đang nói cái gì vậy?”

Đường Hoa Nguyệt càng nghe càng hồ đồ, nhưng phẳng phất có chút cảm giác rằng hai người xa lạ này bây giờ định ép cho cô một đứa con!

*Tôi vốn không quen biết mấy người, mấy người có quan hệ gì với tôi chứ?”

Phản ứng của Đường Hoa Nguyệt dường như không phải đang nói dối, Hoắc Anh Tuấn không khỏi nheo mắt lại, tiếp tục xem diễn biến tình hình hiện tại.

Từ Uyển Nhan xoa nhẹ các ngón tay, nhưng không hề lên tiếng, cô tiếp tục xem màn kịch hay này.

Hai người già lại nhìn nhau, sau đó bà cụ nói: “Hoa Nguyệt, cô không thể nói như vậy.

Mấy năm trước chính là cô đã giao đứa trẻ cho chúng tôi trông nom, dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cho nó thật tốt. Lẽ nào cô đã quên rồi sao?”

“Xuyên Mạn trở thành người thực vật, cô lại xinh đẹp trẻ trung, cũng không muốn gánh vác những trách nhiệm nặng nề kia, nên cô buông xuôi phó mặc con không nuôi, chúng tôi cũng có thể hiểu được.”

“Nhưng đứa trẻ có quan hệ huyết thống với cô. Hiện tại nó đang bị bệnh, hoàn cảnh gia đình của chúng tôi cô cũng biết rõ rồi đấy.

Thật sự là không còn bước đường nào khác.

Cô làm mẹ ruột, lẽ nào cô muốn giương mắt nhìn con mình chết sao?”

“Đây là con ruột của cô. Cầu xin cô cứu lấy nó, có được không?”

Bà cụ một bên vừa ứa nước mắt vừa nói, một bên làm động tác định quỳ xuống xuống trước mặt Đường Hoa Nguyệt.

Đường Hoa Nguyệt lùi lại một bước lớn: “Đừng quỳ trước mặt tôi, tôi còn không quen biết bà!”

Đầu cô phát ra những âm thanh ong ong, gì mà đứa con có quan hệ huyết thống, lần đầu tiên của cô là bị Hoäc Anh Tuấn lấy đi Làm sao có thể có đứa con ruột lớn như vậy?

Những người này mở miệng ra nói dối, chắc chẩn có người xúi giục bọn họ! Đường Hoa Nguyệt nghĩ tới chuyện gặp Lục Xuyên Mạn trong bệnh viện, đây có lẽ là chuyện xấu anh ta bày ra Cô ngay tức khắc nhìn Hoäc Anh Tuấn, đúng lúc đang định nói, nhưng lại chỉ thấy trong mắt anh vẻ tức giận và không tin tưởng.

“Đứa nhỏ này không phải của tôi, tôi..” Cô không khỏi cắn môi: “Trước hôm đó của chúng ta, tôi vẫn còn trong sạch”

Từ Uyển Nhan đúng lúc cũng lên tiếng: “Hoa Nguyệt, đứa trẻ này trông giống em y’ đúc. Nói không phải của em, thật khó khiến người ta tin tưởng. Em có muốn suy nghĩ kỹ lại không, có phải em đã quên điều gì đó? Trong tình huống như hiện giờ, kể cả chị muốn nói giúp em vài lời cũng không nói được rồi”

Đường Hoa Nguyệt không thèm để ý đến Từ Uyến Nhan, cô chỉ nhìn Hoắc Anh Tuấn, nhưng vẻ mặt của anh vẫn không chút thay đổi Mãi một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.

“Cậu bé, lại đây” Lời ấy lại không nhãm vào Đường Hoa Nguyệt mà là nhìn về phía cậu bé, tỏ ý muốn cậu bé lại gần.

Đứa nhỏ nắm chặt tay của người lớn, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi, nhưng bà già kia cũng không quan tâm nhiều đến vậy, trực tiếp đẩy đứa nhỏ đến trước mặt Hoäc Anh Tuấn.

Hoäc Anh Tuấn nhìn kỹ gương mặt của đứa nhỏ.

Đôi mắt của cậu bé quả thực rất giống.

Đường Hoa Nguyệt, các đường nét trên khuôn mặt kia rõ ràng giống như in Lục Xuyên Mạn.

Đứa trẻ này chọn những nét đẹp nhất của bố mẹ, trông rất ưa nhìn và đáng yêu.

Có thể là bởi vì nguyên nhân bị bệnh, sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng chính là bởi vì sự nhợt nhạt này khiến Hoäc Anh Tuấn nhớ tới Lục Xuyên Mạn đang nẵm trên giường bệnh.

Hai người trông quá giống nhau, nếu đi ra ngoài và nói rằng nó không phải là con của Đường Hoa Nguyệt và Lục Xuyên Mạn, sẽ chẳng có ai tin được!

“Cháu tên gì?” Hoắc Anh Tuấn cố gắng hết sức để giọng điệu của mình không quá gượng gạo, nhưng những lời anh nói ra lại khiến người ta cảm nhận được sự tức giận đang đè nén trong anh.

Đứa nhỏ ngây người, đáp: “Lục Bạch Ngôn”

“Bố cháu tên là Lục Xuyên Mạn đúng không?”

Thằng nhỏ lanh lợi gật đầu.

Hoäc Anh Tuấn nghiến lợi, tiếp tục hỏi: “Còn mẹ của cháu thì sao?”

Đứa trẻ lần này không nói ra tên mà lại rụt rè quay đầu nhìn Đường Hoa Nguyệt một cái, dáng vẻ dè dặt khiến người ta nhìn thấy không khỏi cảm thấy xót xa khôn nguôi.

Nó chưa bao giờ được gặp bố mẹ nhưng được ông bà cho biết tên bố mẹ và còn cho nó xem ảnh của bố mẹ. Người cô xinh đẹp kia rõ ràng giống hệt mẹ của nó, nhưng mẹ nó lại không nhất quyết chịu nhận nó.

Lục Bạch Ngôn có chút buồn rầu.

Điều này khiến Đường Hoa Nguyệt đang đứng bên cạnh cảm thấy lạnh cả người.

Một ánh mắt của cậu bé này như đã treo cô trên giàn lửa thiêu.

“Cô không phải mẹ cháu, tôi cũng không quen biết các người. Ai sắp xếp cho các người tới đây, đã cho các người lợi ích gĩ?”

“Có đúng hay không, sau khi xét nghiệm DNA sẽ biết thôi” Hoắc Anh Tuấn nhìn Đường Hoa Nguyệt, ánh mắt như hận không thể xé xác cô: “Đường Hoa Nguyệt, hậu quả nói dối tôi, cô không gánh vác nổi đâu!”

Đường Hoa Nguyệt nằm chặt tay: thể gánh vác. Bởi vì tôi không nói dối. Đứa trẻ này không phải của tôi”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn trở nên nặng nề, anh dùng mắt mắt đầy nghỉ ngờ nhìn cô, không nói thêm lời nào, anh ra lệnh cho tài xế đưa những người có liên quan đến bệnh viện.

Đường Hoa Nguyệt dùng sức nhắm mắt lại, như vậy mới làm bớt đi phần nào tâm trạng hỗn loạn của cô.

Cho dù vừa rồi Hoäc Anh Tuấn không nói, cô cũng sẽ yêu cầu đi xét nghiệm DNA.

Đó là một cách nhanh chóng để giải quyết vấn đề.

Kết quả DNA, cô Cô tưởng rằng chỉ cần có sẽ có thể giải quyết chuyện này một cách êm đẹp.

Nhưng ai biết được kết quả xét nghiệm lại tàn nhẫn đẩy cô vào chốn địa ngục.