Khi cậu tỉnh lại, hắn đã rời đi, trải qua chuyện ngày hôm qua, cậu cũng không hiểu mình sẽ đối mặt với hắn như thế nào nữa. Lấy khăn giấy, xốc chăn lên, lau sạch những vết nhơ nhớp trên người, đến khi một đống giấy ăn nhỏ nhỏ xuất hiện trên mặt đất, hạ thân ẩm ướt mới sạch sẽ được một chút.
Trên giường đặt một thứ màu xanh, bên trên có một tấm card nhỏ, viết : tặng sủng vật của ta! …Cậu mở ra, là một chiếc điện thoại di động, là thứ cậu đang cần. Mở màn hình, chỉ thấy số của Trình Hi…Cậu định quăng nó xuống, nhưng lại thôi, lấy điện thoại đã vỡ của mình ra, thay sim của cậu vào điện thoại mới, còn cái sim kia, vứt ra ngoài cửa sổ.
Cậu khó khăn ngồi dậy, mặc quần áo, rồi lấy hết tiền bạc cùng thẻ tài khoản, đi ra ngoài, làm như đang đi học. Dọc đường đi, thân thể đau đớn chịu không nổi, nhưng cậu biết cậu không thể dừng lại.
Ngồi trên xe lửa, cậu không biết mình muốn đi đâu, tuy vé vẫn còn trong tay. Cậu chỉ là tùy tiện mua vé tàu chạy lúc sớm nhất, cũng không biết đã cách trường học bao xa, trong lòng vừa sợ hãi vừa căng thẳng.
Nhưng cậu cảm thấy có chút yên tâm, vì dù sao hắn cũng không có ở đây, lặng lẽ nhắm mắt, ngủ một giấc, cho đến lúc xe lửa dừng lại.
Địa điểm xa lạ, kiến trúc xa lạ, tất cả đều xa lạ, cậu thấy có chút hoảng hốt, nhưng cảm giác được giải thoát cũng bừng lên mạnh mẽ. Không có Trình Hi, dù bây giờ bí mật có bị lộ ra , cậu cũng không còn ở trường nữa.
Cậu ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra, mặc dù không muốn nợ bất cứ thứ gì của hắn, nhưng giờ cậu thật sự không có đủ tiền.
Khởi động máy, nhìn số của cha, cậu cắn môi do dự, rồi mới ấn nút gọi…
Một chuỗi tít tít dài đằng đẵng, chờ đợi… sau cùng, âm thanh quen thuộc cũng vang lên!
“Uy… Tiểu Thụy hả?”
Giọng nữ ôn nhu… là mẹ!
“Mẹ…” Cậu cúi đầu nhỏ giọng.
“Có chuyện gì sao? Tiểu Thụy… Con ốm sao?”
“ Mẹ, cha đâu ạ?”
“ Cha con đang trong bệnh viện, nói chuyện với mẹ đi ! Con làm sao vậy?” Thanh âm của mẹ vẫn như cũ ôn hòa bên tai, nhưng có chút xa cách. Cậu không còn thời gian do dự nữa, đành cố gắng lấy hết dũng khí, khẽ nói “…Con không đi học…Có chuyện..”
“Cái gì… Mẹ nghe không rõ..” Thanh âm càng lúc càng nhỏ lại, trời ạ, điện thoại mới nên chưa sạc pin. ” Mẹ, điện thoại sắp hết pin rồi, chờ con gọi lại sau…”
Cậu vội vàng tạm biệt, rồi đi đến trạm điện thoại công cộng, đáng tiếc, đều đã có người sử dụng, thôi, chuyện này nói với cha mẹ sau vậy.
Cậu đến ngân hàng, rút hết tiền trong tài khoản, may mắn là cha mẹ cũng cho cậu không ít tiền.
Hỏi vài người qua đường, cậu mới biết đây là thị trấn Bách Diệp, cách nhà cậu rất xa. Về phần xa như thế nào, cậu chưa bao giờ đi xa, nên cũng không biết . Ghé vào một quán ăn gần đó, cậu vừa ăn vừa nghĩ, phải tìm chỗ ở tạm trước, sau đó tìm việc làm, tiền dù nhiều nhưng cũng không đủ cho cậu sinh sống lâu dài được.
Trời tuy không còn sớm, nhưng cậu vẫn chưa tìm được chỗ trọ. Mệt mỏi đặt hành lý xuống, đau đớn lại kéo đến, hai chân run rẩy như muốn ngã khụy, thật sự khó chịu vô cùng.
***
“Cảm ơn…Cảm ơn..” Cậu liên tục cảm tạ chủ trọ. Nếu như không tìm được chỗ trọ, cậu chắc chắn sẽ phải ngủ ngoài đường. Đường phố ở đây cậu không quen, lại là một vị thành niên nên không thể ở khách sạn. Mà chỗ trọ cậu lại không biết tìm ở đâu. Mãi mới tìm được một chỗ trọ nho nhỏ, nhưng đã đầy người. w●ebtruy●enonlin●e●com
Có lẽ trời cũng không phụ lòng người , chủ trọ thấy vậy liền giới thiệu cho cậu đến tá túc tạm ở nhà hai của vợ chồng già gần đó, sau đó cậu mới biết nhà của họ có một phòng còn trống, cậu xin ở lại, họ liền vui vẻ đồng ý.
Phòng không lớn, ở ngay sát vách phòng của hai vợ chồng tốt bụng đã cho cậu ở nhờ.
Cậu nằm trên giường, mệt mỏi cả ngày khiến cậu ngủ một giấc thật sâu… quả thật rất may mắn gặp được người tốt, cả chăn đệm họ cũng đều cho cậu mượn dùng.