Thời tiết như vậy nên trên người hoàng đế phải che thêm một chiếc chăn mỏng.
hiện tại mỗi ngày hắn đều xuống giường đi lại một chút, như phần lớn thời gian vẫn là ở trên giường.
Kéo chăn lên trên, thanh âm hoàng đế vẫn ôn hòa như trước, “Trẫm đã lâu không quan tâm đến chuyện triều chính, coi như là đã ủy quyền triết để, lúc này mọi chuyện đều do Trang Thư Tình xử lý, ngươi đưaẩn vệ cho nàng dùng.”
“Vâng.”
Thờ dài một hơi, hoàng đế không khỏi cảm khái, nhà người khác là nhi tử, nữ nhi không nên thân, còn nhà nàng lại là phụ thân không nên thân, thật không biết so sánh hai chuyện này thì chuyện nào mới càng đáng thương hơn.
Khi thành không yên, Khê Thủy Trấn lúc này cũng mâ đi bình tĩnh thường ngày.
Từ sau tin Trang Thư Tình giám quốc truyền đến, Trang gia luôn là cái đích để mọi người chú mục, phàn là người có quan hệ, ngay cả huyện lão gia ngày thường bọn họ có đến cửa cầu kiến cũng không thấy nay lại tự mình đến hàn huyên một hồi, càng không cần phải nói xung quanh Trang gia dạo này dựng lênkhông biết bao nhiêu tòa nhà, hiện tại, mua một tòa nhà ở Khê Thủy trấn là chuyện không hề dễ.
Thời điểm ban đầu, Trang gia cũng có chút đánh đồng theo, những người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn trong tộc sớm đã đánh mất dáng vẽ thư hương, uống rượu nháo chuyện khiến người khác trê cười.
Cũng may Trang gia có một, hoặc là nói còn có mấy vị trưởng gia còn suy nghĩ thanh tỉnh, chưa bị tình huống hiện tại làm cho đầu óc mụ mẫn.
Tộc trường Trang Bình Chi tự thân dùng đến gia pháp, mấy người kia hiện tại đều đang đóng cửa cấm tục, mỗi ngày chĩ đưa ba cái bánh ngô và hai chén nước vào cho, còn có mấy trang giấy, mỗi ngàu đều phải chép gia pháp, từ sáng sớm đến tối muộn, không ai dám cầu tình.
Trang Trạch Dân gắt gao nắm chặt một phong tư vội vã tiến vào phòng của phụ thân, “Phụ thân, Thư Tình gửi thư đến.”
Trang Bình Chí vội buông chén trà nhận lấy thư, đọc nhanh như gió, sau đó còn nhìn lại hai lần.
“Phụ thân, Thư Tình nói cái gì?” Đợi một hồi, Trang Trạch Dân không nén nổi hỏi ra.
Trang Bình Chí đưa thư cho nhi tử, mặt mày giãn ra. “Ta lúc trước còn lo lắng nàng sẽ ngồi không ổn vị trí kia, xem ra là ta lo lắng vô ích, nàng nếu như chỉ có một chíu tài năng, cũng sẽ không được hoàng thượng trao quyền giám quốc.”
Trang Trạch Dân cẩn thận nhìn thư, sau đó liền hiểu được tại sao phụ thân lại nói như vậy.
Ai cũng muốn quyền, muốn phú quý, muốn gia tộc hương tịnh không suy, hắn tất nhiên cũng khôngngaoi5 lệ.
Sau khi xác định lời đồn là thật, hắn không phải không có ý nghĩ kia, huyện lệnh tự mình đến phủ, chuyện nở mặt nở mày như vậy, thái độ còn hận không thể đem một nữa quyền lực của Lãnh Sơn huyện giao cho hắn.
Sau này chủ phủ Hội Nguyên Phũ cũng phái thân tín đến, còn nói rằng bọn họ chỉ cần gật đầu một cái, con cháu Trang gia không cần phải vất vả tham gia khoa khảo cũng có thế có một con đường tốt để đi, còn là công việc có được thực quyền.
hắn đương nhiên động tâm.
Nếu không phải có phụ thân kịp thời đánh thức hắn…
Sau này một mực không có nhận được thông tin chính xác từ Thư Tình, trong lòng hắn cũng không phảikhông có khúc mắc, cảm thấy nàng quá lạnh tình, không nghĩ kế vì gia tộc.
Nhưng sau khi lá thư này tới, nàng đã giải thích rất rõ ràng nguyên nhân tại sao không dùng Trang gia.
Cũng đứng, nàng có thể lấy thân phận nữ tử, bằng tuổi như vậy đã có thể nắm quyền chưởng quản quốc gia, tại sao ngay cả chút suy tính ấy cũng không có.
Nàng có thể cho Trang gia một khởi điểm tốt, khiến Trang gia không còn là một gia tộc không hề có tiếng tăng gì, nhưng nàng không thể cho Trang gia thực quyền, không thể để người của Trang gia khôngdùng năng lực của bản thân mà muốn trèo lên vị trí cao. không có tài năng gì mà có thể được đến hết thảy, nàng biết, người bất tài đứng càng cao, một khi đã ngã xuống thì càng thêm thê thảm.
Trang gia nếu muốn đi xa, nhất định phải đi ổn. Chỉ cần người cầm lái của Trang gia vững vàng ổn định, lại có nàng nâng đỡ, Trang gia khôngphải lo sau này không thể nổi danh.
Ưu thế vững nhất Trang gia đang chiếm đó là Trang Thư Tình hiện tại còn trẻ như vậy, sau này còn có thể tương trợ Trang gia rất lâu.
Nàng họ Trang, tuy rằng thân cận với nhà ngoại, nhưng họ của nàng không có chữ Đổng. Đổng gia cũng chỉ có một người ở trong triều. Về phương diện này, nàng đã suy nghĩ vô cùng cẩn thận, làm việc thận trọng giống như một lão nhân đã suy nghĩ ngàn lần vạn lần những chuyện như thế này.
Cảm giác kiêu ngạo tràn đầy lồng ngực không thể che dấu được, trên mặt Trang Trạch Dân đều vui vẻ phấn chấn, “Phụ thân, con đi hồi âm cho Thư Tình, nói cho nàng rằng những chuyện nàng lo lắng tuyệt đối sẽ không phát sinh.”
Trang Bình Chỉ suy nghĩ, lắc đầu, “Thư để ta viết, con đi dọn dẹp một chút đi, dẫn theo thê đi đến Hội Nguyên Phủ nhìn xem Mẫn nha đầu nơi đó có xảy ra chuyện gì hay không, một Lãnh Sơn huyện nho nhỏhiện nay cũng không được yên tĩnh, ta lo lắng chỗ của nàng sẽ xảy ra chuyện gì.”
"Phụ thân là nói..."
Mấy ngày nay thân thể lão nhân cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như là cảm giác được có chuyện gìkhông hay, nhưng hiện nay thư đến khiến tâm trạng vui vẻ, chỉ ho vài tiếng, cũng không có gì không ổn, “Tình nha đầu là nữ nhi, đây là tử huyệt của nàng, người Trung Nguyên từ xưa đến nay đều có một tật xấu, có chuyện gì trước tiên đều nghĩ rằng kết thân mới là lời đám bảo chắc chắn nhất, quốc thái dân an, người sẽ không an phận, coi như là phòng ngừa chút rắc rối có thể xảy ra đi, đề phòng một chút cũngkhông sai.”
Trang Trạch Dân rùng mình, cúi đầu xác nhận, buông lá thư xuống, cúi đầu đi ra ngoài.
Nhi tử đi rồi, Trang Bình Chí lại nhìn thư hêm mấy lần.
nói rằng không kiêu ngạo là giả, Chu Quốc có bao nhiêu người, cố tình lại xuất hiện quý nhân trong nhàhắn.
Nhưng hắn không vui mừng phát điên như nhà khác, chuyện gì chỉ cần dính dáng đến hoàng quyền, cho tới bây giờ đều là mầm tai vạ.
hắn vẫn luôn biết, đôi tỷ đệ kia chắc chắn sẽ có tiền đồ, chỉ là hắn vẫn cho rằng về sau hẳn là sẽ nổi danh, hoặc là nói, người có cơ hội làm quan vinh danh gia phả là Thư Hàn, không nghĩ tới, Thư Hàn còn chưa lớn lên, Tình nha đầu đã có thể đi tới trình độ này.
hắn không biết nàng đi bước này như thế nào, cũng không biết nàng đã trải qua những gì, thừa nhận bao nhiêu, trả giá bao nhiêu, nhưng hắn biết, không có chuyện tự nhiên có cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, Trang gia không thể giúp nàng chuyện gì, chỉ có thể tận hết khả năng không gây thêm phiền toái cho nàng.
Giống như Đổng gia vậy.
Trang Bình Chí lấy ra một cái tráp hình chữ nhật, bên trong nằm lẳng lặng một phong thơ.
Đây là lá thư Đổng lão gia phái người thúc ngựa đưa tới sớm nhất, từng chuyện từng chuyện đều nói rõràng, những từng câu từng chữ đều biểu đạt một ý: không được túm chân sau của Thư Tình, khôngđược gây thêm phiền toái cho nàng.
Đối với chuyện này, thái độ của hai nhà đều giống nhau.
hắn chỉ là không thể không lo lắng, Tình nha đầu nàng đang đứng cheo leo trên vách núi, không biết nàng có thể đứng vụng được hay không.
Vào thời điểm đó, hắn không biết là người muốn đẩy nàng xuống nhiều hơn nay muốn giúp đỡ nàng nhiều hơn, cũng không biết,số phận Trang gia rồi sẽ như thế nào.
Trang Thư Tình và Trang gia, trước đến này đều đứng chung một thuyền, chỉ cần không cần thận, xương cốt sẽ bị đánh nát bấy, cả gân cũng không còn.
Lúc này, lời đồn đãi mới còn chưa truyền đến nơi này, lão nhân còn không biết, người hắn đang suy nghĩ, kẻ kéo chân sau của Thư Tình, đánh gãy xương sống của gia tộc, cũng chính là người Trang gia.
Lời đồn càng truyền càng thật.
Cho dù là triều đại nào, dân chúng đều rat dễ dàng kích động nhất, cho dù phần lớn người đều tin tưởng Trang tiểu thư, nhưng lời đồn càng truyền càng nhiều, phần tín nhiệm này cũng dần giảm đi.
Chân chính khiến lời đồn này trở thành thật, chính là tin tức truyền từ tiền tuyến đến.
Tướng lĩnh xuất trinh, bao gồm cả chiến doằn được cử đi tham gia trận chiến, cho dù không xuất thân từ gia tộc có tiếng tâm, như bọn họ đều có con đường truyền tin của bọn họ, sau khi nhận được xác thực, phụ thân của Trang Thư Tình, Trang Trạch Lương quả thật đã trở thành một trong số những gia tộc có tiếng của địch quốc, kinh thành đều yên lặng xuống.
Bầu không khí không còn nóng như trước, người nhắc tới Trang tiểu thư cũng không càn thành kính như trước.