Ác Nhân Thành Đôi

Chương 229: Đại hôn (1)



Mười sáu tháng ba, là ngày đại cát.

Ngày hôm nay mặt trời vô cùng ấm ấp, không khí trong kinh đô cũng vôcùng tốt, những người ngày thường không đi ra ngoài hôm nay cũng đềutính giờ để đi ra, càng nhiều là phụ nhân và thiên kim.

Về phần sính lễ đã cho người đi canh chừng, không sợ bị ngườii khác chiếm đi, có giáo huấn hôm qua, hẳn là sẽ thông minh hơn.

Mà bên trong Bạch phủ, lúc này mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ được gọi.

Trần Nguyên kiểm tra từng thứ lại một lần, sau khi xác nhận đã không cóbất kì sơ xót nào liền xem xét thời gian chuẩn bị xuất phát.

Đi đến phòng chính nhắc nhở công tử đã đến giờ, vừa mới đặt chân tớisảnh đường công tử đã đứng dậy, vân vê tay áo nói: “Đi Đổng phủ.”

”Vâng.”

Trần Nguyên thầm cười nhạo bản thân, có ai trong phủ cao hứng bằng công tử được chứ?

Đội ngũ bên này vừa xuất phát, Đổng phủ cũng đã nghe được tin tức,.

Trang Thư Tình mặc một thân hỷ phục đỏ rực, nhưng bộ hỷ phục này của nàng khác với những bộ hỷ phục của các tân nương khác.

Bộ đồ không quá phiền phức, thậm chí có thể nói là quá mức đơn giản.

Chỉ là chiếc áo có một đường xẻ tà đến bên hông, vạt áo được tản ra, kéo dài trên đất, khoăn voan nếu nhìn từ phía trước thì không có gì khácbiệt nhưng phía sau chỉ ngắn hơn vạt áo một chút xíu.

Nữ quyến trang gia thì có đại bá nương, nữ quyến Đổng gia thì có lão phu nhân, Lưu thị và Hiểu Linh.

Hiện tại người của Trang gia không có bất kì dị nghị nào đối với quyếtđịnh của Trang Thư Tình, Đổng lão phu nhân lại không cố kị nói: “Tráchkhông được lúc trước con không chịu cho ta xem giá y, nếu con sớm nóicho ta biết trước, dù có liều mạng già này cũng phải làm một cái kháccho con.”

Trang Thư Tình nhìn bản thân qua gương đồng, hôm nay nàng trang điểm vôcùng kiềm diễm, khóe miệng có chút bất đắc dĩ cười nói: “Ngài nghe connói trước rồi đến trách con cũng không muộn. Hôm nay con phải vào cungdập đầu lạy tạ hoàng thượng trước, sau đó mới trở về Bạch phủ hành lễ,vừa ra khỏi hoàng cung là cửa chính cung, ngài nghĩ lại coi, ở đó có bao nhiêu bậc thang phải bước xuống, nếu như đội mũ phượng nặng nề thì làmsao con có thể chịu được. Chưa nói đến sự gọn nhẹ của bộ trang phục này, mà trước kia con đã từng nghĩ bản thân sẽ có ngày được mặc vào bộ giá y như thế này, hiện nay rốt cuộc đã đạt được mong muốn,ngoại tổ mẫu không cảm thấy giá y này xinh đẹp sao?”

Không đẹp? Đương nhiên không phải, “Cũng bởi vì rất xinh đẹp nên ta mớimuốn nói với con, trước giờ con nổi bật như vậy còn chưa đủ hay sao? Nếu như mặc bộ hỷ phục này ra ngoài về sau sẽ không biết là bị bao nhiêungười nhớ thương.”

“Đã nổi bật nhiều như vậy, thêm một chút cũng không sao. Hôm nay là ngày đại hỷ của con, bản thân con thích mới quan trọng nhất.” Trang Thư Tình cầm lấy tay ngoại tổ mẫu, “Con biết ngài lo lắng cho con, ngài yên tâm, tất cả mọi chuyện con đều ứng phó được, có chuyện gì mà con chưa trảiqua chứ, thời điểm khó nhất con vẫn có thể chống chịu được. Hiện tạicũng không có là gì.”

Lão phu nhân còn có thể nói gì nữa, đành vỗ vỗ tay nàng quay đầu nói: “Đi mời Chu phu nhân đến đây.”

”Vâng.”

Chu phu nhân là lão tổng tông Chu gia. Đã bảy mươi tuổi đầu nhưng thânthể vẫn còn rất khỏe mạnh, là một vị lão thái thái hà sảng hiền hòa.

Chu gia còn mạnh hơn cả khoảng thời gian hoàng kim nhất của Đổng gia,hơn nữa Chu gia lo lắng lão tổ tông mang phúc khí chia ra ngoài sẽ tổnhại đến chính phúc phận của nàng nên cực ít khi để nàng đến làm việcnày, toàn kinh thành, người có thể mời nàng đến cũng rất ít, Đổng giavốn cũng không dám có tâm tư kia, là Bạch Chiêm tự mình tới cửa mời nàng đến.

Lão thái thái một đầu tóc bạc, sắc mặt hồng nhuận, nhìn chính là một bộ phú quý phu nhân.

Được con dâu đỡ đến, trên mặt tràn đầy ý cười.

Trang thư Tình đứng dậy hành lễ, “Chỉ mong Thư Tình có thể có được phúc khí của lão phu nhân.”

“Bạch công tử có tâm, Trang tiểu thư dù không có lão thân cầu phúc cũng nhất định có thể phúc khí liên miên.”

Lão thái thái thản nhiên nhận lễ của nàng, tiến lên tự mình nâng ngườidậy, nhìn chung quanh một chút sau đó gật đầu, “Là một oa nhi có phúckhí.”

Trang Thư Tình cười, “Đa tạ cát ngôn của ngài.”

Kéo người ngồi xuống trước bàn trang điểm, tâm mắt hai người đều nhìnvào trong gương, lão thái thái chải tóc cho nàng, nói: “Cũng không phảilão thân thích nói lời dễ nghe, ai chẳng biết lão thân không thích khenngười khác, Trang tiểu thư mang đến đại phúc khí cho Đại Chu, thiên địachắc chắn sẽ hồi báo Trang tiểu thư, có thể làm phu nhân mang đến phúckhí cho tiểu thư là vinh hạnh của lão thân.”

“Ngài cũng đừng gọi con là Trang tiểu thư, Thư Tình chịu không nổi, nếu ngài để mắt gọi con một tiếng Thư Tình là được.”

Vỗ vỗ vai nàng, lão thái thái lại không thật sự gọi tên nàng như vậy,nếu nàng thuận theo mà nói thật sự mất cái mặt già nua này.

Tuy rằng không có chính thức công khai ra nhưng chuyện Bạch công tử làhoàng tử, đây chính là sự thật, hắn chưởng quyền còn cao hơn cả hoàngtử,dám làm cả những chuyện mà hoàng tử cũng không dám làm, hoàng phi của hắn, trừ phi là người nhà của nàng, ai dám gọi thẳng tục danh của Trang tiểu thư.

Cho dù nàng không cảm thấy gì, nhưng người khác cũng để ý.

Trước dùng ngón tay vuốt vuốt tóc, lão thái thái mới cầm lấy lược, chải từ trên đỉnh đầu tới cuối đuôi tóc, miệng vừa nói:

“Một chải, chải hết đầu, phú quý không cần sầu.

Hai chải, chải hết đầu, chải đến răng long đầu bạc.

Ba chải, chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ.

Một chải, chải đến cuối, cử án lại tề mi.

Hai chải, chải đến cuối, bỉ dực cộng song phi

Ba chải, chải đến cuối, vĩnh kết đồng tâm bội.

Có đầu lại có cuối, một đời cũng phú quý.”

Đổng lão phu nhân từ lân chải đầu tiên đã bắt đầu nghẹn ngào, sau khichải xong nàng mới dám thở ra một hơi, thuận lợi là tốt rồi, thuận lợilà tốt rồi.

Buông lược, lão thái thái cũng không vội đi, ngược lại săn sóc vuốt phần tóc qua gáy cho nàng.

Đổng lão phu nhân thấy thế, bước lên phía trước nói: “Không dám làm phiền lão tổ tông...”

“Ngàn vàng khó mua sự nguyện ý của ta.” Lão thái thái một chút cũngkhông muốn dừng tay, động tác thuần thục nhanh nhẹn, “Lão thân cao hứnglà được, ngươi ngồi đi.”

Đổng lão phu nhân tuy rằng tuổi đã không nhỏ, nhưng ở trước mặt lão thái thái, bối phận lại thấp hơn một bậc, lúc này cũng không dám ngỗ nghịchnàng, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Chu phu nhân.

Chu phu nhân che miệng cười, “Chuyện bà bà đã quyết định ta cũng khôngthể ngăn cản được, ngài chỉ cần ngồi là được, bà bà chăm sóc dâu khôngkém bất kì người nào.”

Lã phu nhân còn muốn nói nữa, Trang Thư Tình liền mở miệng tiếp lời, “Vậy làm phiền lão phu nhân.”

Lão thái thái cười càng thêm vui vẻ, “Lão thân thích nhất phần nhanh lẹ này ở ngươi.”

Đổng lão phu nhân cười khổ, đây là ghét bỏ nàng không đủ nhanh lẹ sao?Nàng nếu có tài năng như Thư Tình, nàng cũng không cố kị bất kì chuyệngì.

Đợi khi tóc chuẩn bị tốt, thời điểm che lên khăn voan đứng dậy đi vàibước để xem hiệu quả, một đám người thế mới hiểu vì sao việc lão phunhân nhất định muốn giúp Trang Thư Tình búi tóc.

Trang Thư Tình bản thân cảm thấy không sai,hỏi: “Bên ngoài nhìn như thế nào?”

Không có người trả lời.

Trang Thư Tình kỳ quái vén khăn voan lên, nhìn thấy vẻ mặt kinh diễm của biểu muội liền hiểu được, hé miệng nở nụ cười.

Xem ra bộ dáng không quá khó coi.

Đều nói trong lòng nam nhân luôn có một giấc mộng giang hồ, nàng khôngphải nam nhi, nhưng nàng cũng hâm mộ những nữ hiệp, giấc mộng này mộtngày có thể trở thành hiện thực, nàng có thể tủy ý tiêu giao, phóng ngựa đi khắp giang hồ, khi thành thân, hồng y như máu, phía sau đuôi áo kéothật dài, ngày cả giá y cũng mang theo hiệp khí.

Mà hiên tại, nàng mặc dù không có võ công cao cường như nữ hiệp, cũngchưa từng cảm thụ được khoái ý giang hồ, nhưng nàng có thẻ tùy ý như các nàng, hơn nữa có thể hoàn thành một chiếc giá y như trong mộng củamình.

Huống chi, lúc trước nàng nói cũng không sai, mũ phượng khăn quàng tổngcộng mười hai cân, mặc bộ hỷ phục dài như vậy đi lên thềm đá, đoạn đường dài như vậy, nàng không có khí lực.

Nàng đã từng ảo tưởng ra vẻ mặt kinh diễm của Chỉ Cố, để hắn chặt chẽnhớ kĩ bản thân ngày hôm nay, như vậy sau này nàng dần dần già đi, nhansắc không còn, hắn vẫn có thể nhớ tới, bộ dáng khi mặc giá y của nàng.

“Biểu tỷ, muội cũng muốn một bộ giá y như vậy.”

Đổng lão phu nhân liền biết, sau khi nhìn thấy ngoại tôn nữ, nàng cũngsẽ nói như thế, nhưng chiếc giá y đẹp như vậy, chỉ có một mình Thư Tìnhmới có thể mặc được, bởi vì không có bất kì ai có được khí chất nhưnàng.

Mà Hiểu Linh, lại càng không được.

Lão nhân luôn đặt nặng quy củ, cho dù là nàng không muốn, nhưng thànhthân không có mũ phượng khăn choàng còn ra thể thống gì! Huống chi nhàngười khác, nếu vừa mới vào cửa đã làm cho trưởng bối không vui, gả quasẽ chỉ có thể chịu khổ.

Lưu thị kéo nữ nhi một cái, Đổng Hiểu Linh bĩu bĩu môi, thành thật không dám lên tiếng.

Chu lão thái thái tán thưởng nói. “Quả thật rất đẹp, nhưng mà đại kháichỉ có một mình khí độ của Trang tiểu thư mới có thể khiến cho bộ giá ynày phát huy hoàn toàn vẻ đẹp của nó.”

Chu phu nhân liên tục gật đầu phụ họa.

Mặc kệ là lời thiện thâm hay là khách khí, Trang Thư Tình đều vui vẻnhận lấy, cho dù người khác có nói là khó coi, nàng vẫn kiên trì bộ yphục này.

Nha hoàn bên ngoài hé đầu vào phòng trong, Lưu thị vội vàng đi tới, chỉtrong chốc lát liền thất thố tròn mắt, “Thư Tình, bên ngoài có rất nhiều mãnh thú đến.”

Trang Thư Tình mừng rỡ, “Rốt cục đến? Còn tưởng rằng bọn chúng sẽ bị cản lại.”

Đang nói chuyện, Niệm Niệm liền bước vào, bây giờ nó đã trưởng thànhgần như là một con sói lớn trưởng thành nên không khỏi khiến mọi ngườitrong phòng kinh hô, nó cũng biết hôm nay là ngày lành, không thể khiếnngười khác sợ, tiếng kêu cũng rất nhỏ.

Trang Thư Tình vẫy tay ý bảo nó tiến lai, vẻ mặt rất là vui mừng, “Đều thông tri đến?”

”Ngao ô.”

”Cám ơn Niệm Niệm.”

Niệm Niệm cọ cọ nàng, lại làm nũng gịi một tiếng.

“Hồng trù? Các ngươi cũng muốn đưa dâu?” Trang Thư Tình nghĩ đến trườnghợp kia, thật sự là nhịn không được cười ra, nhưng mà nàng đương nhiêncũng không cự tuyệt, “Bảo Châu, ngươi đi tìm một tấm vải hồng? Xé rathành từng khối, tìm một người gan lớn chút, phát cho đám gia hỏa này,ngân sói hay hổ thì chỉ cần đeo lên tai là được, rắn thì cuốn một vònglên người, chút ý phải tránh tới gần vị trí bảy tấc, nó sẽ cắn người.”

”Vâng.”

Đổng lão phu nhân chần chờ hỏi, “Thư Tình, như vậy...”

”Không có việc gì, chúng nó sẽ không đả thương người, trải qua lầntrước chuyện, dân chúng kinh đô cũng không còn sợ chúng nó như trước,thời điểm chúng nó rời đi cũng cho chúng nó ăn không ít thịt.”

”Khả rốt cuộc cũng sẽ không quá tốt.”

”Chúng nó là người bạn mà con tín nhiệm, ngày vui của con, ta cũng hivọng chúng nó có thể chứng kiến, đây cũng là muốn cho những người mangtâm tư muốn hại Đại Chu thấy thế mà kinh sợ, cho dù con và Chỉ Cố về sau có ở lại kinh thành hay không, thì trận đánh này của Đại Chu nhất địnhphải thắng, những mãnh thú này giống như tòa núi lớn để Đại Chu có thểdựa vào, sau này cho dù con trăm tuổi, nhưng chỉ cần con còn sống, convẫn hi vọng Đại Chu sẽ an ổn, như vậy con mới co thể an tâm nhắm mắt…”

”Thư Tình! Hôm nay là ngày đại hỷ, sao con lai có thể nói những lờinày!” Lão phu nhân vừa nóng vừa giận, “Người ta còn phải liều mạng nóilời cát tường, con ngược, ngay cả vài câu dễ nghe cũng không nói.”

”Vâng vâng vâng, Thư Tình sai rồi, con không nói.”

Ngoài cửa, Đổng Minh Dương lặng lẽ ly khai, hắn vốn cũng là vì chuyệnmãnh thú tụ tập bên ngoài mà đến, cảm thấy cũng không phải quá tán thành việc chúng nó đến đây ngày hôm nay, nhưng sau khi nghe xong lời của Thư Tình, hắn cảm thấy dù hắn có nói lời nào cũng đều sẽ dư thừa, Thư Tìnhlàm việc, trước tới nay chưa từng qua loa bừa bãi.