Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa

Chương 13: Khu vui chơi (2)



" Mau Thẩm Nhược Giai, lên đây nè "

" à ờ tớ lên ngay "

" còn ai nữa không "

" tôi tôi, chờ tôi "

" hể là cậu ta "

" sao thế Thẩm Nhược Giai? "

" à không sao, mà cái người vừa đụng trúng cô lúc nảy cũng lên tàu kìa "

" có sao đâu, ở đây là khu vui chơi nên ai cũng được đến chơi là bình thường "

" Nhưng mà Mạc...."

" oh...! chào hai cậu, lại gặp nhau rồi "

" hello "

Thẩm Nhược Giai quay mặt đi chỗ khác với thái độ ngó lơ thì bị Mạc Mạc kéo lại nói nhỏ.

" này người ta lịch sử chào mình sao cô không chào lại "

" tại sao tôi phải chào, tôi không thích "

"xin thông báo mọi người chơi hãy thắt dây an toàn trò chơi sẽ được bắt đầu sau 5...."

" à thôi trò chơi sắp bắt đầu rồi, có gì lát nói chuyện "

"4...3..."

" ok cậu "

"2....1...bắt đầu "

" aaaaaaaaaa"

Thẩm Nhược Giai vẻ mặt không chút thay đổi, vẫn gắt gỏng khó chịu.

Cô nhìn cái người ngồi phía trước rồi nghĩ.

" rốt cuộc cái tên này là ai, sao lại có mùi nước hoa lạ thế này "

" chả lẽ cũng là ác ma sao??? không phải nếu là ác ma ngoài nước hoa còn có hình xăm của linh vật mà mình sở hữu "

" cái tên này bất thường thật, không nên chủ quan sẽ tốt hơn "

15p sau tàu trở về vị trí ban đầu, Mạc Mạc loạng choạng bước xuống.

Thẩm Nhược Giai đỡ Mạc Mạc rồi nói.

" yếu mà thích chơi cảm giác mạnh quá "

" vui mà, chỉ là lượn nhiều quá nên hơi choáng tí hoi, hay là qua kia mua nước uống đi "

" rồi rồi đi nào "

"ông chủ cho tôi hai cốc trà sữa "

" Hai cô muốn uống vị gì "

" ừm tôi một dâu, Nhược Giai cô uống vị gì "

" một socola "

" vui lòng đợi tôi một chút "

" vâng "

Thẩm Nhược Giai nhìn xung quanh với linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành.

Mạc Mạc bên cạnh nói " sao từ sớm đến giờ cô cứ đơ người rồi cọc cằn thế "

" không có gì đâu, đừng để ý "

" cô như vậy bảo không để ý làm sao được "

" trà sữa của hai cô đây "

" hết bao tiền ạ "

" 30 tệ thôi "

" đây ạ..!!"

" cảm ơn đã ủng hộ "

" đi thôi Nhược Giai, của cô này "

" ừm cảm ơn "

" wow...!! trà sữa ở đây ngon thiệt đó "

"đúng là ngon thiệt, mà tôi cứ thấy sao sao ý "

" sao là sao...?? bình thường mà "



" suỵt, đi qua kia đi "

" ơ này...!!! "

" Nhược Giai cô làm gì vậy, sao kéo tôi nhanh thế??"

" tôi có cảm giác có người đang theo dõi chúng ta "

" hả...!! cái...cái gì "

" giờ rời khỏi đây trước đã "

" ừm "

Thẩm Nhược Giai đưa Mạc Mạc đến một chỗ khác của khu vui chơi.

" có vẻ an toàn rồi "

" ầy dạo này nhiều người có ý đồ xấu quá nhỉ "

" tôi nghĩ chắc bọn này không phải một mình mà cả một nhóm "

" sao cơ??? "

" tôi không hiểu sao mấy hôm nay cứ bị va phải mấy tên trong rất khả nghi "

"....."

" này Mạc Mạc "

" hử???"

" tôi nghĩ cô nên về đi "

" còn cô thì sao?"

" tôi không sao..! ở đây tôi lo được với lại bọn này có vẻ đang ngắm trúng tôi chứ không phải cô "

" không được, bỏ cô ở lại thì nguy hiểm quá "

" cô quên tôi là ai sao, về đi tôi không muốn cô gặp nguy hiểm chỉ vì tôi "

" nhưng mà...?? "

Thẩm Nhược Giai kéo tay Mạc Mạc ra ngoài vừa đi cô vừa nói.

" không nhưng gì hết, taxiiii...!!!"

" ơ mà...!!!"

" đưa cô gái này về giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi trả "

" 10 tệ "

" đây "

" ơ kìa, còn cô thì sao "

" yên tâm, tôi vẫn ổn và không sao "

" được rồi đừng làm tôi lo "

" ừm, về đến nhà tôi sẽ nhắn tin cho cô "

" ừm, nhớ đó, pai "

" pai "

Sau khi Mạc Mạc rời đi, Thẩm Nhược Giai thờ dài một cái rồi bỗng giật mình vì ai đó vừa vỗ vào vai cô.

" đi chơi vui vẻ quá quên mất lời hứa của mình rồi sao?? "

" Lục Tử Mặc anh thôi xuất hiện bất thình lình được không, hết cả hồn "

" mà cô làm gì đứng đây một mình vậy "

" tôi vừa bắt taxi cho bạn tôi về thôi "

" ừm, mà cô quên gì đó thì phải "

" cho tôi về nhà tắm cái đã "

" rồi về thôi "

" một lát anh muốn đi đâu???"

" đi đâu cũng được, dạo quanh cho thoải mái tí "

" ừm vậy lát chúng ta ra công viên đi dạo "

" cũng được "

" về thôi, tôi mệt quá "

Thẩm Nhược Giai ngó qua bên hẻm phía bên kia thì thấy một bóng người vừa nhìn cô.

Thẩm Nhược Giai bất ngờ nhưng rồi thôi.



" ui da...!!"

" sao đấy???"

"chân tôi tự nhiên đau quá "

" đâu chân nào đưa tôi xem "

" chân bên này "

" Chân này cô từng bị thương lúc còn ở dị giới, tôi đã dặn cô phải cẩn thận đi đứng rồi mà "

" tôi có hơi bất cẩn, chắc không sao đây "

" đừng cố, lên lưng tôi "

" để làm gì?? "

" cổng cô về chứ làm gì, chân thế này còn muốn đi nữa sao "

" cảm ơn anh "

Thẩm Nhược Giai lên lưng Lục Tử Mặc, anh cổng cô đi một đoạn thì cô hỏi.

" Chân tôi thế này thì làm sao đi dạo với anh đây "

" Không sao chân cô ổn rồi đi cũng không muộn...!!! một lát về tôi xoa bóp cho cô đỡ đau "

" Tôi nhớ không lầm, Lục Tử Mặc mà tôi biết đâu chu đáo hay quan tâm người khác như thế đâu nhỉ "

" từ từ cô sẽ biết thôi "

" xìa, sao bây giờ không nói luôn "

" cô tự tìm hiểu đi chứ "

" tôi không rảnh "

"con mèo hoang nhà cô càng lúc càng láo nhỉ"

" kệ tôi, mà này "

" nói "

" ở nhà anh có cho Linh Miêu ăn giúp tôi không "

" cô yên tâm nó không đói đâu đừng lo "

" ừm "

về đến nhà, Lục Tử Mặc thả cô xuống ghế sofa rồi vào bếp nấu nước nóng cho cô ngâm chân.

Linh Miêu thấy coi về cũng chạy đến để cô vuốt ve.

Một lát sau Lục Tử Mặc bưng một chậu nước nóng ra nói.

" ngâm châm một tí cho đỡ đi rồi tôi lấy thuốc xoa bóp cho cô "

" cảm ơn anh, phiền anh rồi "

" không phiền "

" meowwww"

" nó mới phiền "

" ơ này, anh đừng có vô cớ, Linh Miêu làm gì anh đâu chứ "

Lục Tử Mặc không nói gì mà bỏ đi vào bếp, Thẩm Nhược Giai nhìn theo rồi nói.

" cái đồ đáng ghét nhà anh, vô cớ như thế rồi bỏ đi hả "

Lục Tử Mặc đem một ly sữa nóng ra cho cô nói.

" uống rồi thư giãn một tí đi rồi hẳn tắm "

" xìa, không cần "

" vậy tôi đem vào "

" ơ này....này...!!"

" sao?"

" tôi cần, nói thế cái đem đi thiệt vậy luôn sao trời "

Lục Tử Mặc nhìn cô cười rồi mang ly sữa đến cho cô, anh không quên búng vào trán cô một cái.

" này, đau nha "

" cho chừa cái thói hóng hách "

" Lục Tử Mặc anh "

" thư giãn đi "

" hứ "

...----------------...