Ác Quỷ Cánh Trắng

Chương 30: Nguyên nhân



Đôi khi hoàn cảnh sẽ làm thay đổi hoàn toàn một con người. Khi con người ta rơi vào đường cùng thì họ sẽ tìm mọi cách để mở ra con đường mới cho mình, bất chấp tất cả kể cả mạng sống. Vì khi rơi vào đường cùng cũng có nghĩa là không còn gì để mất nữa rồi!

Bị giam trong một cái lồng là điều mà Luna ghét nhất vậy nên... Nàng bất chấp tính mạng sử dụng hoả lam. Tuy có khả năng điều khiển hoả lam nhưng nó vẫn có thể ảnh hưởng đến bản thân Luna, vì vậy rất ít khi nàng dùng đến mà trong tình huống này không dùng không được.

Phụt!

Ngọn lửa bao phủ lấy người nàng rồi lan rộng ra cái lồng. Không khí trong lồng bắt đầu nóng lên, cái lồng bắt đầu tan ra như kem lạnh để ngoài nắng.

Thật không ngờ dễ đến vậy! Luna nghĩ thầm trong lòng. Nàng nhanh chóng tìm lối thoát ra khỏi cái lâu đài hắc ám này.

Bên ngoài

“Louis! Ngươi mau thả con gái ta ra không thì đừng trách ta!”-Isris người phụ nữ nóng tính đang làm mọi thứ xung quanh lâu đài đóng băng.

Rầm!

Cánh cổng lớn nổ tung rồi văng ra. Một nam một nữ xuất hiện trước cổng lâu đài. Isris lạnh lùng nhìn họ “Hai tên ranh con pháp sư các ngươi ra đây làm gì?”

“Bà nói ai ranh con?”-Vivi cáu giận.

Isris không thèm chả lời, chỉ liếc họ một cái.

“Isris! Bà muốn thả người nhưng bọn tôi thì không! Nếu muốn cứu người thì tự vào đây!”- Kai giở giọng thách thức.

“Hừm!”- Isris “hừ” lạnh.

Không khí hai bên bắt đầu trở nên căng thẳng. Gió bắt đầu nổi lên...

Sau lưng Isris từng mảng tuyết sắt bén lao đến, phóng thẳng về phía Kai và Vivi. Bên đây, cả hai đã tạo ra một cái khiên ma thuật ngăn chặn những mảng tuyết sắt bén kia, cả hai tiếp tục phản công, Vivi đọc thần chú trong miệng, khi nhỏ vừa đọc xong thì từng quả cầu lửa lao về phía Isris. Bà phất tay, những quả cầu lửa biến mất...

Trong lúc cuộc chiến đang xảy ra...

“Ah...”-Cả bọn đang di chuyển thì Kuro đột ngột dừng lại, anh chống một tay vào tường, tay còn lại thì ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu.

“Ngươi sao vậy?”-Sophie nhìn Kuro.

“Tôi không sao!”-Tuy miệng nói không sao nhưng mặt Kuro vẫn nhăn nhó.

“Nè! Có gì thì nói ra không thì làm sao đi cứu Luna đây?”-Usagi đứng khoanh tay trước mặt Kuro, cô nhìn Kuro từ đầu đến chân, rõ ràng là tên này có vấn đề mà.

“Hết rồi!” Kuro xua tay.

“Thật không đó?”-Usagi lại hỏi.

Kuro gật gật đầu, anh trở lại với trạng thái bình thường. Mọi người lại tiếp tục di chuyển vào trong lâu đài.

Cơn đau đầu lúc nãy đối với Kuro thật không bình thường. Từ sau vụ thảm sát ở nhân giới anh không còn cảm nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ nhưng bây giờ, ngay trong lâu đài này, anh lại cảm nhận được một luồng ma khí cực kỳ lớn. Không những vậy mà còn có một luồng sức mạnh khác kinh khủng hơn.

“Công chúa nhà chúng ta thật đa tài nhỉ?” – Louis đang đứng dựa vào tường, trên tay đang cầm một ly rượu vang.

Luna nhìn hắn, mặt nàng không thể hiện một chút cảm xúc nào.

“Em có biết vì sao tôi lại muốn bắt em đến thế không?”-hắn nở nụ cười gian tà nhìn Luna.

Luna không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn.

“Là vì đôi cánh của em!”

Luna tròn mắt nhìn hắn, bí mật về đôi cánh vốn không ai biết trừ người cha ở nhân giới của cô, kể cả phụ vương hiện tại cũng không hề biết cô có một đôi cánh.

“Lí do của vụ thảm sát hai năm trước em biết tại sao không?”-Hắn tiếp tục hỏi.

Luna lắc đầu.

“Để ta kể em nghe một câu chuyện!”- hắn nhấp một ngụm rượu rồi bắt đầu kể “Từ lâu rồi thiên giới luôn đồn đại một câu chuyện về một ác quỷ có đôi cánh màu trắng nhưng câu chuyện đó vốn chỉ được coi là cổ tích. Cho đến năm ta được lên ngôi vương tử, ta đã gặp một lão pháp sư, ông ta tiên đoán rằng ta sẽ gặp được một ác quỷ với đôi cánh màu trắng. Từ đó trở đi ta không ở trên thiên giới mà bắt đầu xuống quỷ giới, cho đến hai năm trước...” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn Luna rồi mỉm cười một cách đầy ẩn ý.

“Sao không kể tiếp?”- Luna nhìn hắn.

“Em biết tôi làm gì không?”-hắn hỏi.

“Thả bọn quỷ ăn thịt ra à?”-mặt Luna không cảm xúc, nàng nhìn hắn trả lời rành rọt từng chữ.

“Đúng!”

“Vì sao?”

“Vì ta muốn tìm ra em!”

Nếu là trong phim thì có lẽ Louis đã được xem là soái ca nhưng còn trong trường hợp này thì Luna xem hắn như một kẻ bệnh hoạn.

Phải! hai năm trước trong một lần bực tức Kuro dẫn đến việc sức mạnh quỷ dữ trong Luna bộc phát cũng lần đó chính là lần đầu tiên cô biết mình không phải con người.

“Ngươi thật bệnh hoạn và ảo tưởng!”-Luna giơ tay lên, trên tay nàng lập tức xuất hiện một thanh đao bằng bạc.

Louis cũng giương đôi cánh màu đen của mình ra, hắn nở một nụ cười ranh ma.

Và... lại thêm một cuộc chiến diễn ra trong lâu đài...

“Hina, Mari, Yenny,Sora các cậu không thấy Amy à?”-Ken hốt hoảng hỏi.

“Không!”-Bốn người đồng thanh trả lời.

“Cậu không bị giam chung với cô ấy à?”-Kanto hỏi.

“Không! lúc tớ tỉnh dậy chỉ có một mình!”

“Chẳng lẽ...tiếng hét lúc nãy...”-Mặt Mari biến sắc.

“Cậu nghe tiếng hét ở đâu, sao tớ không nghe?”-Kanto hỏi Mari. Anh và Mari vốn đi chung, không thể nào cô ấy nghe được còn anh thì không.

“Tớ không rõ, chỉ nhớ lúc theo cậu ra khỏi đường hầm tớ chợt cảm thấy gì đó, rồi sau đó trong không trung vọng lại một tiếng gì đó chói tai, nghe giống như tiếng hét.”

“Nơi này vốn đã không bình thường rồi, bây giờ chúng ta lại rơi vào tình huống này dù muốn hay không chúng ta cũng không thể dấu được nữa.”-Levi trầm ngâm.

Chợt nơi họ đứng bị rung chuyển, cả đám lại bị rơi xuống một hố đen không đáy.

Quay lại cuộc chiến giữa Luna và Louis

Trong lúc cả hai đang giao đấu, không gian xung quanh họ bị thay đổi, lúc này cả hai đang đứng trong một căn phòng giam lớn.

Vụt!

Từng ngọn đuốc trong phòng giam cháy vụt lên...

Trong phòng giam hiện tại không chỉ có mình Luna và tên bệnh hoạn Louis mà còn có cả Hina, Mari, Yenny, Sora, Ken, Ayato, Levi, Jun và Kanto. Bọn họ bị treo lên tường bằng những sợi xích, các thiên thần điều có đủ duy chỉ thiếu mỗi Amy. Luna quay lại nhìn Louis “Còn Amy?”

“Ồ! Cô bé đó khá đặc biệt nên ta đã giam cô bé ấy ở nơi khác, sao nào?”

“Là ngươi!”-Hina bây giờ đã tỉnh dậy. Cô nhìn Louis với ánh mắt căm thù.

“Tiểu thư, cô có tin Ayato của cô sẽ mất mạng tại đây không?”-Louis cười đểu.

“Vương tử! Ngày làm vậy là có ý gì?”-Yenny nhíu mày nhìn Louis.

“Các ngươi biết rõ quá rồi còn gì?”

“Hội đồng thiên giới từ lâu đã không còn sạch sẽ, ngài nghĩ chúng tôi ngu ngốc à?”-Sora nói, giọng điệu khinh bỉ.

“Chúng tôi vốn bị các người lợi dụng thôi!”-Mari tiếp lời.

Ken bực tức gào lên “ Amy đâu?”

“Chàng trai! đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ gặp!”-hắn cười.

Luna vẫn bình thản, khuôn mặt nàng không biểu hiện một cảm xúc nào nhưng trong đầu nàng thì khác. Luna đang cố gắng tua lại đoạn ký ức hồi còn nhỏ, nàng đang cố gắng nhớ lại câu chuyện mà mẹ con người đã kể cho nàng nghe, câu chuyện về một thế giới đang dần tàn lụi bởi sự tàn phá của thiên thần, ác quỷ và con người.

“Khi thiên thần và ác quỷ chạm mặt là lúc mọi vật chất bị phá huỷ. Tuy là thiên thần nhưng hắn sẽ tàn phá mọi thứ, ác quỷ lại bảo vệ tất cả mọi người. Vì những người mà nàng ác quỷ yêu thương, nàng sẽ hy sinh.”

Những câu nói ấy chợt vang lên trong đầu Luna khiến nàng chợt tỉnh. Hy sinh ư?! Đến lúc rồi sao?

Rầm!

Cửa phòng giam văng ra, Kuro, Usagi, Gin, Sophie, Shuu và Leo bước vào.

Louis lại cười “Đông đủ rồi nhỉ? Vậy chúng ta cũng nên bắt đầu rồi!”

Nếu một ngày nào đó tôi biến mất, đừng bận tâm!