Tháng 1, trời Nhật Bản tựa như một phòng lạnh, ko chút lưu tình tàn nhẫn ướp băng mọi thứ nằm trong tầm ảnh hưởng của nó, đem đến cho đất nước xứ hoa anh đào một vẻ đẹp tinh khôi, thanh khiết đến vô cảm.
Đâu đó, những bông tuyết xốp mịn rơi nhè nhẹ, như những cánh anh đào đào lất phơ lất phất trong khoảng ko cô quạnh, nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng có thể phủ lấp sự tồn tại của bất cứ thứ gì.
Sau một giấc ngủ sâu mặc xác trời đất ra sao, Shiori mơ màng thoát khỏi cơn mộng đẹp đẽ theo tiếng gọi thúc giục khẩn trương của một nữ nô gia xa lạ. Cô nhẹ nhàng đáp trả tiếng gọi thành khẩn ấy bằng những âm thanh than vãn ko rõ nghĩa cùng cái nhăn mặt bất mãn rồi trở mình vài cái như chiếc bánh cuộn lăn qua lăn lại trên đệm, tiếp tục cùng lí trí tay trong tay đi ngủ.
Thấy thế, nữ nô gia kia ko phải hạng dễ từ bỏ, cô ta đưa đôi tay lạnh ẩm nước chạm vào da mặt chủ, cố tình khiến cho người kia thấy lạnh mà lồm cồm bò dậy. Shiori cũng ko phải tay vừa, cô quyết tâm kháng cự lại mọi sự đánh thức phiền toái kia bằng cách dụi đầu vào tấm chăn ấm áp, vô điều kiện khuất phục cơn buồn ngủ trào vấy.
Ko những thế, để tránh bị tước đi vật ủ ấm cơ thể, Shiori cơ trí cuộn tròn người thành một khối theo kiểu nằm đặc trưng của những con mèo nhỏ mới sinh, hai tay bám lấy mảnh chăn đượm hơi ấm và mùi hương cơ thể của mình cố phủ trọn tấm thân vào trong lòng nó.
Nhưng vô vọng, nữ nô gia căn bản ko để cô đạt được mục đích. Cô ta dùng hết sức rựt lấy chiếc chăn, nói đều đều với chất giọng khó chịu và bất lực:
-Thiếu phu nhân, sắp muộn giờ ăn sáng cùng lão gia, phu nhân và thiếu gia rồi đó! Nếu cô ko dậy, tôi e rằng, thiếu phu nhân sẽ làm bấc bề trên phật ý! Mà làm họ phật ý thì quả thực ko thông minh chút nào
-Nhưng tôi ko đói!_Shiori vừa nhắm mắt vừa thều thào trả lời, căn bản ko hề nghĩ nhiều về những chuyện cô cho là ngoài lề, ko cần thiết.
-Dù thiếu phu nhân ko đói, nhưng vẫn phải dậy để "vấn an" sức khoẻ bề trên, pha trà đạo tỏ lòng thành kính làm trọn đạo lễ cùng thiếu gia. Đó là luật định từ bao đời nay rồi_Nữ nô gia nỗ lực kéo chủ nhân của mình rời khỏi giường, dẫn cô đến nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, miệng vẫn ko ngừng lải nhải kiểu bà cố_Đừng nói với nô tài hèn mọn như tôi rằng ngay cả luật lệ nhỏ bé này thiếu phu nhân cũng ko thèm nhớ nhé! Tuy nó chỉ là nghi thức bình thường, nhưng rất quan trọng đối với dòng họ, đó là tôn chỉ và truyền thống ko thể thiếu. Thiếu phu nhân mà ko làm tròn, gây bất kính với bề trên, họ sẽ khinh thường lễ nghĩa của thiếu phu nhân, từ đó có ác cảm và
khi dễ người đấy!
-Nhưng tôi quả thật muốn ngủ, tôi rất mệt!_Shiori ko buồn mở mắt, tay chân vô thức nhặng xị cả lên làm vệ sinh dù ý thức chủ thế vẫn còn cố thoái thác.
-Tôi biết, nếu thiếu phu nhân thực sự muốn ngủ, cứ việc, nhưng trước đó hãy li hôn với thiếu gia đã_Hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí, nữ nô gia đánh cược cái mạng tuổi đời còn rất trẻ của mình, nghiêm túc nói, ánh mắt phảng phất chút ái ngại và hối lỗi ko ngừng dán chặt lên nét mặt cứng đờ của chủ nhân.
Một đòn trí mạng, nữ nô gia đoán vậy! Mà cũng ko cần phải đoán xuôi đoán ngược cho khổ đống óc não lộn phèo của mình, bởi lẽ, biểu hiện có phần khẩn trương, ngoan ngoãn và ko còn chống đối của vị chủ nhân cô phục vụ đã vạch trần hết tất cả. Nhưng, nó đánh vào cái gì thì cô cũng ko rõ, chỉ biết là, cô nhất định phải nói câu ép buộc tàn nhân đó với vị thiếu phu nhân này khi thấy tình trạng chống đối hoặc ngang bướng tỏ ý ko hợp tác xảy ra. Đó là mệnh lệnh của người mà cô ko bao giờ dám kháng lệnh.
Song, nó hình như có chút tuyệt tình thì phải, dù gì, 2 người họ cũng là vợ chồng, đem chuyện li hôn ra để đe dọa, e là quá bức ép người.
Thở dài đánh sượt, nữ nô gia vẫy vẫy tay đến loạn trên đầu mình, cố xua đi những suy nghĩ ko đâu. Dù sao, công việc của cô bây giờ ko phải làm thám tử hay mất vụ nằm vùng, ko cần thiết phải can dự sâu vào chuyện nhà người ta.
Chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân, mới là việc cô phải chú tâm, phải thực hiện lúc này.
Bình ổn lại bản thân, nữ gia nô tiến lại gần chỗ Shiori, xắn tay xắn áo đưa bộ đồ đã chuẩn bị sẵn tươm tất từ đêm hôm qua cho chủ nhân, đôi tay thô ráp vuốt đều lên mái tóc dài đen mượt của người đối diện, mân mê buộc thành một kiểu tóc nào đó.
Tuy rằng trước đây cô đã từng ghen tị với vị thiếu phu nhân này về số mệnh quá ư may mắn mà cô có được, nhưng hiện tại, lúc này, được gặp mặt trực tiếp và cung phụng, cô mới thấy suy nghĩ trước đây của mình hơi dại dột. Người trước kể với cô rằng, thiếu phu nhân hình như có gì đó thâm hiểm, khá giả tạo. Thiếu gia cũng dặn dò với cô phải chú ý từng nhất cử nhất động khác lạ của thiếu phu nhân để thông báo lại. Nhưng, cô lại chẳng tìm thấy được ở con người trước mặt những gì người ta nói cả, ngược lại còn thấy có thiện cảm. Bởi lẽ, thiếu phu nhân có tính cách khá trẻ con và non nớt, hệt như một tờ giấy trắng ko chút pha tạp nhơ nhuốc nào
vậy. Song, đôi lúc lại trầm mặc, cương nghị như người mang trong mình vô vàn nỗi niềm ko thể sẻ chia với ai. Và, cũng có lúc lại mang mác buồn.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi tiếp xúc, nữ nô gia ko khỏi tự hỏi bản thân tại sao con người mỏng manh trước mặt cô lại chứa nhiều nét cảm xúc khác nhau như vậy. Nó làm cô hơi chột dạ và có chút thiên thiên về lời đồn.
Buồn sao, cô lại ko thể đặt chế độ cảnh giác với người này.
Cô ko hẳn là thích vị phu nhân này, song nếu khách quan mà nói, vị thiếu phu nhân này quả nhiên tương xứng. Đôi mắt, lông mày, khuôn mặt, khí chất,...tất tần tật như được tạo ra để dành riêng ột người, dành riêng cho thiếu gia nhà cô mà thôi ấy.
Sự tình sau này thế nào, còn phải xem xét nữa, nhưng sơ cua, thiếu phu nhân trong mắt cô vẫn là con người trong trắng thuần khiết. Tuy thế, cô sẽ ko để tình cảm ban đầu này làm hỏng nhiệm vụ của mình, nhất định ko.
Sau khi được chị nô gia buộc ột chúm tóc tém gọn sang bên làm vẻ đẹp sắc sảo của mình trở nên thuỳ mị, nhã nhặn hơn, Shiori khoác lên làn da trắng hồng mịn màng một bộ cánh màu kem bằng chất liệu da cừu mỏng cùng chiếc legging giả vải bò rồi qua loa khoác đại chiếc áo dạ cùng tông, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ theo sự chỉ dẫn của nữ gia nhân.
Tiết trời lạnh đến tê tái lòng người, buốt giá từng khúc xương, khiến Shiori ko ngần ngại biến bản thân thành người hành khuất vô danh, cứng đầu cứng cổ đưa cằm rúc rúc vào tầm ủ ấm hạn hẹp của cổ áo, đôi chân thon dài cũng ko được ủ ấm đủ, vừa bước từng bước vừa run lẩy bẩy như đang trên đường đến pháp trường.
Im lặng bước đều như một con rối nhỏ đi theo nữ nô gia ko kêu ca nửa lời, Shiori phả nhẹ hơi thở ấm áp vào ko trung, thích thú nhìn làn hơi thở ấy lộ nguyên hình thành đám khói trắng rồi tan biến trong ko trung như thú vui tiêu khiển lúc bấy giờ.
Bỗng, một cánh anh đào hồng nhạt bay lướt qua tầm mắt cô, lôi kéo đáy mắt đen sâu tĩnh lặng như mặt hồ nổi lên những cơn sóng tò mò vô định.
Thêm một cánh nữa, thêm một, và lại thêm một. Những cánh hoa mỏng manh theo gió lạnh phảng phất, có cánh rơi trên lòng bàn tay ấm nóng của cô, có cánh sà vào mặt hồ lạnh lẽo.
Shiori dừng bước, tần ngần nhìn cây hoa anh đào to lớn ở gò đất cao giữa mặt hồ, có chút choáng ngợp trước vẻ đẹp mong manh, hoang sơ nhưng mãnh liệt sức sống vô hạn của nó.
Cảm giác thân quen, chợt đâu, ùa vấy.
Trái tim Shiori khắc khoải dội lên từng hồi trống xốn xang.
Một cánh anh đào tinh xảo với những đường cong mềm mại, ko mang màu hồng, ko mang màu trắng, toàn thân phủ lên thứ chất bạc óng ánh huy hoàng lướt qua, ko phải trước mắt Shiori, mà ở trong đầu cô ấy.
Rồi, tiếng va chạm giữa kim loại và nền đá vang lên, đọng lại 3, 4 lần trong tiềm thức lúc ẩn lúc hiện cùng cơn đau đầu như búa bổ trào đến.
Đưa hai tay ôm chặt lấy đầu mình, Shiori nhăn mặt cắn răng. Cô cố nhớ lại lần nữa những hình ảnh vô tình đến và thoáng vụt đi ấy, nhưng đáp trả cho sự cố gắng, cơn đau trá hình lại càng tăng thêm lực chèn ép não bộ của cô, như muốn xé toạc thành nghìn mảnh.
Khoé mắt Shiori như bị ngấm nước, ướt át thứ dung dịch lỏng hèn kém, sống mũi cô cũng trở nên nghẹn đi, cơ hồ ko thể thở nổi.
Cơn đau, khiến Shiori trở nên tầm thường hơn cô tưởng tượng...
Những lúc người ta khóc, sẽ có một kẻ xấu số tình nguyện ở bên vỗ về an ủi.
Bà lão khóc, ông lão ngồi bên đấm lưng bà lão thùng thùng như "tẩm quất". Ấy là an ủi.
Bạn khóc, người bạn của bạn đó sẽ ngồi bên xỉ vả, mổ sẻ cái nguyên do tội nghiệp dám làm bạn khóc. Đi đi lại lại cũng chỉ có mình bạn nghe, gánh chịu "làn mưa xuân đầy vi khuẩn" của nó và ment một cách ngu xuẩn chưa từng có. Ấy là an ủi.
Vợ khóc, theo tiểu thuyết tình cảm sướt mướt thấm đẫm máu cam và nước mắt buồn ngủ của tác giả, ông chồng sẽ ngồi bên, vỗ về bằng những lời ngọt ngào như mật, mơ mộng như thiên đường. Song, mật ngọt luôn gây chết ruồi, đã có thiên đường ắt sẽ có cánh cồng của địa ngục. Sau những lời an ủi, chồng dắt vợ lên giường cùng nhau xoa dịu nỗi đau, xoa dịu thân thể và đồng thời, làm tăng dân số cho đất nước xã hội. Ấy là an ủi.
Shiori khóc, đương nhiên cô sẽ có ông bụt hiện ra cười ha hả hỏi "Làm sao con khóc" hay ông chồng đáng yêu đứng thù lù bên cạnh. Nhưng ko giống như tiểu thuyết tình trường lãng mạn, thứ cô nhận được, chỉ là một ánh nhìn thờ ơ đến vô cảm, một sự giận dữ thực thực mơ mơ và một câu ra lệnh nửa ý cũng thấy rõ mùi bức người:
-Đừng để tôi bị quở mắng vì em, nhanh lên đi!
Ngắn gọn theo cái cách đối nhân xử thế quen thuộc, Gia Phong đặt mắt lên vợ một thoáng rồi ko chút lưu tình xoay người bước nhanh, ko hề có ý cho người kia có cơ hội đuối theo hay bắt kịp.
Sững người một hồi, Shiori đưa tay dụi mắt, lau đi những vị mặn chát đượm trên mặt.
Hụt hẫng và khó hiểu! Chỉ có những từ này mới đủ "trình độ" để diễn tả những cảm giác đang chế ngự toàn bộ tâm trí Shiori.
Trong nhạt nhoà, cô đã thấy bàn tay anh khẽ đưa về phía cô, ân cần ko do dự.
Cớ sao? Cớ sao bàn tay cô muốn nắm lấy lại chợt dựng, ngay khi gần như chạm vào cô?
Rồi tại sao? Tại sao bàn tay đó lại biến mất, thu hồi ko luyến tiếc?
Tại sao lại để cô chưng hửng giữa vô vàn thất vọng?
Là ghét!
Là rất ghét!
Câu trả lời ấy, làm trái tim Shiori muốn điên lên, như khi trực tiếp nghe chúng thốt lên từ miệng anh.
Đôi tay vốn nắm chặt để kìm nén những cảm xúc thái quá trong người xuống mức min buông lỏng thư giãn, Shiori quyết tâm lắc đầu rũ bỏ hết mọi thứ trong tâm can, đôi chân nhỏ dài nhanh dần, nhanh dần lao về phía trước, liên tục gõ đế giày lên nền đá gạch của hành lang dẫn đến phòng trà của Hàn Gia.
Nếu anh ko chờ, cô sẽ phải chạy.
Như một cơn gió, Shiori lướt nhanh qua Gia Phong, hớt ha hớt hải cố bắt kịp ai đó nhưng thành ra quá đà, mất chủ động. Và, như dự đoán hoặc cũng có thể nằm trong dự liệu của Gia Phong, Shiori ngoạn mục vấp phải vật cản, ngoạn mục đem thân thể mĩ miều sẵn sàng ôm đất dưỡng thể.
Nếu ko có anh hùng tương trợ, mĩ nhân sẽ chết héo trong bệnh viện thẩm mĩ...