Khó ai có thể cự tuyệt được Lệ Ngạn Thư, Trần Tư nghĩ thầm.
Người đàn ông này vừa bí ẩn lại có mị lực, nhiều lần y gặp nguy hiểm, đều giống như kỳ tích mà xuất hiện.
So với bạn trai trước sau luôn cảm nhận được khoảng cách, hiển nhiên Lệ Ngạn Thư có sức hấp dẫn hơn rất nhiều.
Trần Tư biết, hiện tại mình qua lại với anh trai của bạn trai là không đúng.
Nhưng thân phận Lệ Ngạn Thư lại khiến cho mối quan hệ cho của bọn họ tăng thêm không ít trái đạo đức và cấm kỵ.
Dưới ảnh hưởng của hiệu ứng cầu treo*, Trần Tư từng bước chìm đắm.
(*Hiệu ứng cầu treo: một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu)
Chỉ đến khi ở trong phòng ngủ, y hôn môi với Lệ Ngạn Thư.
Ác ma trước mặt này mới hiện nguyên hình.
Lệ Ngạn Thư chỉ muốn tạo ra một vòng xoáy, kéo y vào, hủy diệt hoàn toàn.
Từ năm nhất Trần Tư đã thích Tạ Khởi, y yêu thầm đối phương đã lâu, nhưng sau khi ở bên nhau, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
Có vẻ như khi thật sự có được rồi, lại không bằng lúc yêu thầm có thể vì chút hành động nhỏ của đối phương mà tim đập loạn.
Đặc biệt là Tạ Khởi trước nay không bao giờ quá gần gũi với y.
Ban đầu chỉ nghĩ đó là sự tôn trọng hắn dành cho y, nhưng lâu dần lại khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Nụ hôn đầu tiên là Lệ Ngạn Thư.
Hủy đi mối tình đầu, cũng là Lệ Ngạn Thư.
Lệ Ngạn Thư sau khi hôn xong, một phen đẩy y ra.
Cầm lấy khăn tay lau lau môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía sau y.
Trần Tư theo tầm mắt của Lệ Ngạn Thư quay đầu lại, thấy vẻ mặt Tạ Khởi gần như sợ hãi đứng ngoài cửa.
Thậm chí không thể kịp giải thích, Lệ Ngạn Thư đã lạnh giọng gọi quản gia tới, đuổi y ra ngoài.
Lệ Ngạn Thư chán ghét ném khăn tay vào thùng rác, đi đến bên cửa, nhìn ánh mắt tràn ngập thống khổ của Tạ Khởi.
Advertisement
“Trở về đi, anh đã bảo quản gia cho người đến nhà thuê lấy đồ rồi.”
Lệ Ngạn Thư không để bụng mối quan hệ quá giống một đôi vợ chồng của Tạ Khởi và Trần Tư, thám tử tư đã điều tra rõ mọi chuyện.
Nói xong, y muốn lướt qua Tạ Khởi rời đi, lại bị đối phương bắt lấy cổ tay, hung hăng kéo trở về phòng ngủ.
Alpha bạo nộ dùng tin tức tố áp chế, ấn y ở trên giường.
Đứa trẻ này là do Lệ Ngạn Thư một tay nuôi lớn, đây là lần đầu tiên y thấy hắn mất không chế lộ ra vẻ mặt điên cuồng tới như vậy.
Môi bị cắn đến máu tươi đầm đìa, quần áo bị hung hăng xé nát.
Tin tức tố của Alpha từ miệng vết thương rót vào trong người, khiến y đầu váng mắt hoa.
Trong tình huống như vậy, Lệ Ngạn Thư thế nhưng lại cười.
“Chính là hiện tại, em mới đúng là em trai của anh.”
Hai từ em trai này khiến Tạ Khởi đau đớn, nhưng hắn vẫn trầm mặt, tách hai chân Lệ Ngạn Thư ra.
Đến khi trong tay là một mảng ướt át, chán ghét trong mắt Tạ Khởi càng sâu.
Hắn không tiếp tục, mà đứng lên rời khỏi người Lệ Ngạn Thư. (Ơ tiếp đi anh ơi, vợ hư là phải phạt đi chứ tí nữa lại hối hận không kịp đấy:))
Nhìn người nằm ở trên giường, tóc tai tán loạn, vẻ mặt thờ ơ.
“Anh thật khiến tôi ghê tởm.” Tạ Khởi không kiêng nể nói: “Anh còn cho rằng tôi vẫn sẽ chạm vào anh?”
“Nghĩ đến những tháng ngày tôi và anh ở bên nhau, mỗi một giây, tôi đều thấy ghê tởm tận xương tủy.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Còn chưa bước tới cửa, sau gáy đột nhiên đau nhói.
Tạ Khởi sững sờ chạm lên máu tươi trên cổ, gian nan quay đầu lại nhìn về phía Lệ Ngạn Thư.
Trong tay đối phương cầm một vật trang trí bằng kim loại, máu tươi từ mép chậm rãi nhỏ giọt đỏ chót.
Nhuốm hồng cả tấm thảm dưới chân.
Tạ Khởi dựa vào cửa gục xuống.
Trong lúc ý thức đang dần tan rã, hắn nhìn thấy khuôn mặt dị thường lạnh nhạt của Lệ Ngạn Thư.
Cũng nghe được lời nói cuối cùng của đối phương.
“Tôi đã nói rồi em còn nhớ hay không, đừng để cho tôi biết em có thêm bất cứ kẻ nào khác, bằng không.”