Hai năm nay, Lệ Ngạn Thư đã vô số lần mơ thấy Tạ Khởi.
Ban đầu, y ở trong mộng giận tím mặt, thái độ đối với hắn cũng là vô cùng ác liệt.
Không biết có phải vì y luôn tức giận với Tạ Khởi hay không, sau này hắn cũng không còn xuất hiện trong giấc mơ của y nữa.
Không kể đến y cũng chưa từng nhìn thấy con gái của mình.
Thư ký nói có lẽ chưa nhìn mặt cũng là chuyện tốt, nếu đã nhìn thấy con gái rồi, hẳn y sẽ không có cách nào chịu đựng nổi sự mất mát đó.
Nhìn Tạ Khởi trước mặt da đã đen đi rất nhiều, thậm chí Lệ Ngạn Thư còn suy nghĩ, có phải đây lại là một giấc mơ hay không.
Lần này nếu y tức giận, có thể Tạ Khởi sẽ mang theo đứa nhỏ biến mất mãi mãi.
Y cúi đầu nhìn con gái đang ngủ say trong lồng ngực, trong ánh mắt đều là sự trân quý.
Nếu là mộng, đây chính là lần đầu tiên y được nhìn thấy con gái.
Thì ra đứa trẻ của y đã lớn tới như vậy.
Lệ Ngạn Thư ôm chặt lấy đứa nhỏ trong tay, chỉ đến khi con bé cảm thấy bất an mơ màng giãy giụa, y mới hoảng loạn thả lỏng hai tay.
Tạ Khởi mặc một cái áo gió màu đen, quần jean dính đầy thuốc màu, thậm chí trên tay vẫn sót lại một ít.
Chính là dáng vẻ vội vã từ nơi làm việc chạy tới đây.
Hai mày hắn nhíu chặt, tầm mắt đặt trên người Lệ Ngạn Thư, không giống như trong tưởng tượng của y, rằng hắn sẽ chột dạ, kinh hoảng, sợ hãi.
Chỉ là nhìn y, tựa như nhìn một người xa lạ.
Dưới ánh mắt như vậy, trái tim Lệ Ngạn Thư cũng dần lạnh theo.
Tạ Khởi duỗi tay muốn ôm lấy đứa nhỏ trong lồng ngực Lệ Ngạn Thư, y lại rất cảnh giác, trừng mắt nhìn Tạ Khởi, không để đối phương mang con bé đi.
Vốn dĩ Beta cho rằng khi Tạ Khởi tới, cái người xa lạ này sẽ không phát điên nữa, không ngờ tới còn điên đến lợi hại hơn.
Hắn định tiến lên giúp Tạ Khởi, Tạ Khởi đã nhanh chóng nói: “Anh đừng làm trò trước mặt con bé, nói chuyện với tôi.”
Lệ Ngạn Thư không nói lời nào, chỉ là ôm đứa bé đứng lên: “Tôi đưa con bé về phòng, em… đi cùng tôi.”
Beta nhìn Tạ Khởi, lại nhìn Lệ Ngạn Thư, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người vậy mà thật sự có quen biết, hoá ra người đàn ông này là Omega của Tạ Khởi?
Khó trách y kiên quyết nhất định phải gặp được cha đứa nhỏ như vậy, đây gọi là mẫu tử liền tâm sao?
Beta và quản gia thức thời rời đi, nhường không gian cho bọn họ.
Lệ Ngạn Thư cẩn thận ôm con gái lên lầu, y mở cửa phòng, sau khi đặt đứa bé lên giường ổn thỏa, mới xoay người túm lấy cổ áo Tạ Khởi, kéo người ra bên ngoài.
Ban đầu Tạ Khởi không nhúc nhích, nhưng nhìn vẻ mặt cứng đờ của y, rốt cuộc chỉ thở hắt ra một hơi, theo y đi ra ngoài.
Tới phòng khách, Lệ Ngạn Thư đè thấp thanh âm, nói: “Tạ Khởi, sao em dám!”
Câu chất vấn này, là dành cho hành động hai năm trước của Tạ Khởi.
Trước tiên hắn nhìn về phía phòng ngủ của con gái một cái, lúc này mới thong thả quan sát Lệ Ngạn Thư.
“Lệ Ngạn Thư, không phải chuyện gì cũng sẽ theo ý anh.”
“Anh muốn tài sản, tôi không quan tâm, anh có thể lấy đi thế nào cũng được.”
“Nhưng con bé thì khác, nó không phải đồ chơi để anh có thể tùy ý đùa nghịch. Cũng không phải yếu điểm anh dùng để uy hiếp tôi.” Tạ Khởi không chút khách khí nói.
Sắc mặt Lệ Ngạn Thư cứng đờ: “Em không biết rõ tình hình sao? Nếu thưa kiện, tôi có thể…”
“Anh có thể làm gì?” Tạ Khởi đánh gãy y: “Anh đã quên quan hệ của chúng ta sao?”
“Trên pháp luật tôi là em trai anh, còn con bé là con của tôi.”