Đúng là không chỉ có Tạ Khởi mới thể giải quyết kỳ phát tình của Lệ Ngạn Thư, mà còn có thuốc ức chế.
Khi mũi kim lạnh băng đâm vào cánh tay, nhiệt độ trên người y và tin tức tố nóng rực bốn phía dần dần giảm xuống.
Mấy năm nay y đều làm như vậy, trước khi cùng Tạ Khởi phát sinh quan hệ, y cũng giải quyết theo cách này.
Y không có cách nào phát sinh quan hệ với Alpha khác, chuyện này thật sự khiến y thấy ghê tởm.
Trên góc độ nào đó, Lệ Ngạn Thư là một người phản Alpha*.
(*Tác giả không ghi nma theo mình tìm hiểu thì LNT là một sigma; là Omega cấp S, có đầy đủ các thuộc tính cơ bản của Omega, có vẻ ngoài, mùi hương và aura rất giống Alpha; nhưng tính cách lại mạnh mẽ tự chủ độc lập, ghét việc phải phụ thuộc vào tin tức tố của Alpha và bị Alpha đánh dấu, vô cùng coi trọng lợi ích của bản thân, ảnh y hệt luôn á tr)
Chỉ là Tạ Khởi tình cờ lại là một Alpha, hơn nữa y cũng sẽ phát tình.
Nắm ống tiêm lạnh băng, Lệ Ngạn Thư bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề.
Đó là Tạ Khởi cũng sẽ phát tình, trong hai năm rời đi ấy, hắn đã giải quyết như thế nào?
Hẳn sẽ là dùng thuốc nhỉ, Lệ Ngạn Thư trầm mặt nghĩ, đến khi ống tiêm không thể hiểu được mà vỡ vụn trong tay, lúc này y mới phục hồi tinh thần.
Còn có con gái, Tạ Khởi sẽ không có khả năng mặc kệ con bé, phóng ra ngoài suốt ba ngày ba đêm được.
Lòng bàn tay bị đâm ra miệng vết thương nhỏ, Lệ Ngạn Thư không để ý đến, mà lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới.
Ngay lập tức, y muốn tới nơi Tạ Khởi đã hẹn hò.
Hắn thật sự rất muốn gặp lại vị Omega kia, nên mới gấp đến nỗi không chờ nổi mà về lấy lại công ty sao?
Không, Tạ Khởi cũng không quan tâm công ty, chỉ là vì đả kích y thôi.
Hành động hiện tại của Tạ Khởi, đều là vì muốn y thả cha con hai người ra.
Lệ Ngạn Thư dựa trên sofa, muốn hút thuốc, cũng phiền lòng, đau đớn đã lâu lại tràn vào lồng ngực, rầu rĩ chiếm cứ thể xác lẫn tinh thần y.
Y kéo ngăn tủ ra, phát hiện thuốc giảm đau đã uống hết.
Từ lúc Tạ Khởi và con gái trở về, rất lâu rồi y không còn thấy đau đớn, nên cũng quên mất chuyện này.
Lệ Ngạn Thư đứng dậy lấy chìa khóa, chuẩn bị lái xe đi mua thuốc.
Cũng không nhất thiết phải tự y đi mua, chỉ là hiện tại y không có cách nào chờ đợi ở nơi tràn ngập tin tức tố của Tạ Khởi.
Thuốc ức chế cũng không phải vạn năng, y cũng không muốn lộ ra chút tin tức tố nào, nếu không Tạ Khởi sẽ cho rằng y lại muốn dụ dỗ hắn.
Tất cả giúp việc đã về hết ký túc xá riêng, trên hành lang trống vắng chỉ còn tiếng bước chân của y.
Tới phòng khách, hiếm khi lại nhìn thấy Tạ Khởi ngồi ở bàn ăn uống rượu.
Nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu lên: “Anh đi đâu?”
Vậy mà có thể nghe thấy Tạ Khởi chủ động hỏi thăm y, Lệ Ngạn Thư còn tưởng rằng người này đời này đều phải làm bộ làm tịch.
Đúng vậy, làm bộ làm tịch.
Giả vờ không quan tâm, treo lên vẻ thờ ơ, giấu những cảm xúc mãnh liệt như chán ghét và thống hận xuống.
Lệ Ngạn Thư không phải kẻ mặt dày, cho rằng Tạ Khởi vẫn còn yêu y.
So với yêu, hận y càng chính xác hơn.
Không sao cả, yêu cũng được, hận cũng thế, miễn là lực chú ý đều đặt trên người y, hắn sẽ không có tâm tư đi để ý những kẻ khác.
“Em muốn kết hôn với Lương Ngôn?” Lệ Ngạn Thư hỏi.
Tạ Khởi không hỏi y làm sao biết được, chỉ đứng lên, từng bước tới gần: “Anh muốn làm cái gì, có phải lại đi quyến rũ Lương Ngôn giống như năm đó cướp Trần Tư sao?”
Lệ Ngạn Thư cười cười, muốn nói cùng một thủ đoạn, y sẽ không dùng hai lần.
Nhưng tươi cười của y, lại biến thành lưỡi rìu hung hăng chặt đứt sợi dây lý trí trong đầu óc Tạ Khởi.
Lệ Ngạn Thư không nói chuyện nữa, vừa định xoay người bước khỏi cửa, y đã ngửi thấy tin tức tố mãnh liệt trước nay chưa từng có, lẫn cả mùi rượu và cảm xúc mãnh mẽ.
Thống hận, phiền não, còn có một tia điên cuồng.
Bên hông bất ngờ đón nhận một trận đau nhức, toàn thân Lệ Ngạn Thư tê dại ngã quỳ trên mặt đất, y không thể tin nổi mà quay đầu lại.
Âm thanh của dòng điện vẫn còn rất nhỏ, vang lên bên tai Lệ Ngạn Thư, là đến từ bộ kích điện trong tay Tạ Khởi.