Lệ Ngạn Thư để lại ít nhất năm cái dấu răng trên cổ hắn, mỗi một cái đều sâu đến thấy được cả máu.
Nếu không có băng gạc che lại, miệng vết thương quả thật khiến người ta sợ hãi.
Tạ Khởi đặt khay xuống, cầm lấy bát cháo, ngồi bên mép giường đút cho y ăn.
Lệ Ngạn Thư bực bội quay mặt đi, tuy rằng y bị đánh dấu, nhưng ngạc nhiên là qua kỳ phát tình lại chẳng cảm nhận được bất cứ thay đổi nào so với trước kia.
Cũng có khả năng là Tạ Khởi thật sự không muốn dùng tin tức tố để khống chế y.
Nếu không sau khi bị đánh dấu chắc chắn y sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi thân bất do kỷ, không thể làm chủ bản thân.
Lệ Ngạn Thư chán ghét rũ mắt: “Khi nào thì thả tôi ra ngoài?”
Tạ Khởi không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đặt muỗng cháo bên môi y.
Lại là một trận giằng co, trong tay Lệ Ngạn Thư không có bất kỳ con át chủ bài nào, nhất định phải nhận thua.
Y không tình nguyện ăn cháo: “Tôi muốn ăn thịt.”
“Về nói chị Lý, để chị ấy nấu cơm đi.”
Tạ Khởi múc lên muỗng thứ hai, đưa tới bên môi y: “Chỉ có cháo.”
Lệ Ngạn Thư cảm nhận được một điều, từ sau khi Tạ Khởi nhốt y lại, thái độ của hắn vẫn luôn rất cường ngạnh.
Từ cầm tù đến đánh dấu, hiện tại tới ăn cái gì cũng không phải do y quyết định.
Lệ Ngạn Thư hít vào một hơi thật sâu, không kiên nhẫn cướp lấy bát cháo trong tay Tạ Khởi, uống một ngụm lớn rồi ném vỡ.
Tính xấu trước sau vẫn như một, y khiêu khích nhìn hắn, đối phương lại bình tĩnh đi dọn dẹp sạch sẽ các mảnh vụn.
Tất cả đều là hắn tự làm, Lệ Ngạn Thư thấy vậy nhíu mày nói: “Em không nhờ giúp việc tới dọn sao?”
Tạ Khởi không nặng không nhẹ nhìn y một cái.
Ý tứ trong ánh mắt hắn khiến Lệ Ngạn Thư lập tức hiểu ra, hoang đường nói: “Em cho rằng chúng ta làm loạn ở chỗ này, bọn họ sẽ không biết được? Không dám xen vào chuyện của người khác sao?”
Tạ Khởi: “Có lẽ bọn họ không dám xen vào chuyện của người khác, nhưng chắc chắn sẽ không gặp anh, rốt cuộc thì ai anh cũng có thể dụ dỗ.”
Lệ Ngạn Thư bị chọc giận, muốn phản bác, nhưng giây tiếp theo, Tạ Khởi lại đưa một viên thuốc và nước ấm tới trước mặt y.
“Hiệu quả ôn hòa, cần uống liên tục trong bảy ngày.” Tạ Khởi bình tĩnh nói.
Lệ Ngạn Thư đoán được đây là thứ gì, nhưng vẫn muốn hỏi: “Thuốc gì đây?”
Ánh mắt Tạ Khởi dừng trên bụng nhỏ của y, gằn từng chữ một: “Thuốc tránh thai.”