Lâu đến mức Lệ Ngạn Thư muốn lập tức đưa đống tài liệu kia cho Tạ Khởi xem kỹ từng cái một.
Đặc biệt để bản thân mình chiếm ưu thế, để Tạ Khởi cẩn thận cân nhắc từng chút một.
Tạ Khởi thấy y cầm chặt trong tay những tài liệu đó, vậy mà duỗi tay nhận lấy, lật vài trang.
Đầu óc Lệ Ngạn Thư trong nháy mắt ong một tiếng, sau khi Tạ Khởi biết mình cũng phải cân nhắc cả y, thật sự muốn chọn một Omega khác làm mẹ của con gái.
Nếu đổi lại là lúc trước, Lệ Ngạn Thư nhất định sẽ đem mọi thứ trong căn nhà này phá tan tành.
Nhưng hiện tại, y chỉ có thể cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, không thể lộ ra chút phẫn nộ và điên cuồng nào.
Phải bình tĩnh, y và Tạ Khởi đều đã trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Không phải không sớm biết, chuyện y trở nên điên cuồng đối với mối quan hệ của bọn họ có hại như thế nào.
Tạ Khởi cầm tập tài liệu ném thật mạnh xuống bàn: “Lệ Ngạn Thư, thật đúng là anh đã chọn ra không ít Omega tốt.”
Lệ Ngạn Thư phục hồi tinh thần: “Cho nên anh…”
Tạ Khởi: “Có đôi khi em thật sự muốn biết đầu óc anh đang suy nghĩ cái gì!”
Lệ Ngạn Thư nhíu nhíu mày: “Anh cũng muốn biết em suy nghĩ cái gì. Anh muốn kết hôn với em, em thấy thế nào?”
Tạ Khởi đột nhiên được Lệ Ngạn Thư cầu hôn, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Lệ Ngạn Thư: “Lúc trước ở trên du thuyền, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải em muốn cầu hôn anh đúng không?”
Tạ Khởi cho rằng Lệ Ngạn Thư cả đời này cũng sẽ không nhắc tới chuyện ở trên du thuyền, rốt cuộc đây là vẫn là khúc mắc giữa hai người bọn họ.
Lệ Ngạn Thư ngẩng đầu nhìn Tạ Khởi: “Vì muốn cùng anh kết hôn, em không phải vẫn luôn nói anh chỉ là con nuôi, không có huyết thống với Tạ gia sao?”
Tạ Khởi: “Anh cũng nói, khi đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lệ Ngạn Thư nhấp miệng: “Anh biết em và con gái của giám đốc công ty có qua lại, khi đó tất cả tin tức đều là em muốn đính hôn với cô ấy.”
“Trên du thuyền em nói muốn đưa anh đến tham gia lễ đính hôn, lại không nói với anh đến cùng là đính hôn với ai.”
“Anh hiểu lầm, em cũng có trách nhiệm.”
Tạ Khởi cứng họng, hắn sửng sốt hồi lâu, ngồi trở lại trên sofa: “Thời điểm tin tức lan ra, không phải anh đang bị em nhốt lại sao, là ai cho anh biết chuyện đó?” Vừa nói, trên mặt hắn lại hiện lên một chút tối tăm: “Là quản gia sao?”
Lệ Ngạn Thư: “Quản gia từ lâu đã thành người của em, sao có thể là ông ấy.”
Tạ Khởi: “Vậy là ai?”
Lệ Ngạn Thư: “Như thế nào, sau khi biết em sẽ đuổi việc cô ấy sao?”
Thần sắc Tạ Khởi bình tĩnh: “Sẽ không, hiện tại chủ nhân của căn nhà này là anh.”
Lệ Ngạn Thư: “Em rõ ràng biết, chủ nhân nơi này là em.”
Lệ Ngạn Thư đứng lên, đi tới quỳ gối trước người Tạ Khởi.
Y cúi mặt ghé vào đầu gối Tạ Khởi, một lần nữa để lộ ra phần gáy của Omega.
Lệ Ngạn Thư nắm tay Tạ Khởi, đặt lên tuyến thể của bản thân: “Chủ nhân nơi này cũng là em.”
“Vậy nên nhanh chóng đánh dấu anh đi, trước khi anh đổi ý.”
Tạ Khởi duỗi tay bóp chặt tuyến thể Lệ Ngạn Thư, có chút thô bạo mà xoa nắn, Lệ Ngạn Thư chịu không nổi, nhẹ giọng thở dốc.
Tạ Khởi túm tóc y, ép y ngẩng đầu lên: “Đổi ý?”
Lệ Ngạn Thư cười cười: “Anh không nhớ là mình có dạy em cái tính tình cọ tới cọ lui như vậy đấy.”
“Muốn cái gì, lập tức tới lấy.”
“Đừng luôn giả vờ bản thân không để tâm.”
“Tạ Khởi, rõ ràng em rất muốn đánh dấu anh mà, muốn đến điên rồi.”