Lệ Ngạn Thư mạnh miệng là vậy, lại không ngờ đứa bé không dễ nghe lời như y tưởng tượng.
Y không thể ngủ cùng một phòng với chị Nguyệt, chỉ có thể bị đánh thức bởi con gái nhỏ khóc hết lần này đến lần khác.
Sở Sở ngoan ngoãn, còn biết đi dỗ bé con, Lệ Ngạn Thư đến chạm vào cũng không dám chạm.
Ôm vào trong ngực sợ hỏng, thấy bé con khóc đến lợi hại như vậy cũng bị dọa đến phát hoảng.
Vốn dĩ Tạ Khởi cũng không ngủ, là lo lắng đến mức ngủ không được.
Quả nhiên đến nửa đêm, Lệ Ngạn Thư chạy tới trước cửa phòng, dép cũng quên mang, vẻ mặt đầy hoảng loạn nói: “Con bé khóc liên tục, có phải đã mắc bệnh gì rồi không, ôm cũng khóc, là anh ôm khiến con bé bị đau, mau gọi bác sĩ Trần đến!”
Tạ Khởi ôm anh trai của mình, vỗ vỗ lưng y: “Bình tĩnh một chút, để em qua xem tình hình con bé đã.”
Đi vào trong phòng, hắn thuần thục cho bé con ngậm núm cao su, sau đó đi ra ngoài rửa bình pha sữa bột.
Trở lại liền cho đứa nhỏ ăn: “Là con bé đói bụng.”
Lúc này Lệ Ngạn Thư mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thấy em gái đã ngừng khóc, Sở Sở cũng buồn ngủ, mềm nhũn vươn tay để Lệ Ngạn Thư ôm vào lòng, ghé vào cổ y mơ màng thiếp đi.
Tạ Khởi ôm bé con, phát hiện đuôi mắt Lệ Ngạn Thư vậy mà lại phiếm hồng, có chút kinh ngạc hỏi: “Anh trai, anh khóc sao?”
Y xấu hổ quay đầu: “Nói cái gì đâu? Không khóc.”
Tạ Khởi chờ cho bé con được ăn no, liền duỗi cánh tay trái ra: “Anh, lại đây.”
Trong lồng ngực Lệ Ngạn Thư còn ôm Sở Sở: “Con bé ngủ rồi.”
Tạ Khởi nhướng mày nói: “Con bé sẽ không tỉnh, anh lại đây trước đã.”
Lệ Ngạn Thư lúc này mới không tình nguyện, thật cẩn thận cúi người, được Tạ Khởi ôm vào trong ngực.
Vành tai tê rần, là bị cắn.
Tạ Khởi nói: “Có phải vì sinh hai bảo bối này đúng không? Dường như anh trở nên nhạy cảm hơn vậy.”
Lệ Ngạn Thư: “Không có.”
Tạ Khởi: “Vậy mà anh lại khóc theo con bé.”
Lệ Ngạn Thư tức giận nhìn hắn, rốt cuộc không thể mạnh miệng phản bác: “Đúng vậy, làm sao đây, anh bị con bé dọa sợ, còn tưởng rằng con bé sinh bệnh, đều do vừa nãy anh không nghe lời em, tự cho rằng mình có thể lo liệu được.”
“Khi em còn nhỏ, rõ ràng anh cũng chăm sóc em rất khá mà.” Lệ Ngạn Thư không cam lòng nói.
Tạ Khởi một tay ôm con gái nhỏ, một tay ôm anh trai, chỉ còn miệng là rảnh rỗi.
Hắn liếm vành tai Lệ Ngạn Thư: “Lúc được anh chăm sóc, em cũng đã mười tuổi rồi.”
Lệ Ngạn Thư rầu rĩ ừm một tiếng.
Tạ Khởi: “Lần sau không được khóc.”
Lệ Ngạn Thư còn tưởng rằng là hắn đang dỗ dành y, không nghĩ tới vậy mà đối phương còn rất nghiêm túc nói: “Anh trai chỉ được khóc vì em thôi.”
Lệ Ngạn Thư kinh ngạc nhìn Tạ Khởi: “Em có biết bản thân đang nói cái gì không?”
Tạ Khởi trấn định nói: “Em biết.”
Lệ Ngạn Thư: “Em ăn dấm vì con bé ư?”
Tạ Khởi: “Không được sao?”
Lệ Ngạn Thư nhất thời không biết nên nói cái gì, y còn tưởng rằng chỉ có mình y là ăn dấm vì hai bé con, trước nay Tạ Khởi luôn là một người cha tốt, có đôi khi yêu hai bé con cũng yêu đến nỗi khiến y ghen tị.
Không nghĩ tới, vậy mà Tạ Khởi cũng có một ngày ăn dấm.
Lệ Ngạn Thư nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười: “Em đúng là em trai của anh.”
Y quay đầu, hôn môi Tạ Khởi: “Anh yêu em.”
Tạ Khởi tham lam mút môi y: “Em cũng vậy.”
Không phải chỉ yêu mình người, nhưng là yêu người nhất.