Ác Ý Thế Giới Mary Sue

Chương 49: Cung yến.



Triều đình Đại Lương có một thông lệ , là cứ đến đầu năm mới Hoàng đế sẽ ban cho các vị trọng thần , đại não triều đình một phần quà để thể hiện ẩn sủng , gọi là quà cho nó oai chứ thực ra có mỗi miếng bánh cứng như đá và một đóa cung hoa nát , như nhà người ta , khi được hưởng  hoàng ân lồng lộng này sẽ vô cùng cảm động , cảm động đến nỗi đưa ngay miếng bánh ném chó chó chết kia lên ban thờ , đặt ngang hàng với tổ tông , ngày ngày sai gia đinh canh gác , chỉ khi có đại khách mới mang ra chiêm ngưỡng khoe khoang , cho ngươi hâm mộ chết thì thôi. Hừ hừ ...
Riêng Tiêu phủ có vẻ hơi lạc loài , Tiêu soái tay cầm hộp quà năm mới mà Hoàng đế ban cho , nét mặt cổ quái , lát sau liền hết sức ghét bỏ mà ném cho Vẹt huynh mài mỏ.


Hừ hừ , lão mụ tử họ Lăng này rõ là kẹt sỉ ki bo , năm hết tết đến , không ban cho vàng bạc châu báu , chí ít thì cũng phải thưởng tơ lụa gấm vóc các kiểu chứ , đây lại ném cho cái bánh nát mà đòi " ngự hạ " ? Từ bao giờ Bản soái chỉ đáng giá bằng một cái bánh thế ? Chả lẽ Đại Lương nghèo đến mức phải giật gấu vá vai thế này rồi ?


Hoàng đế ân thưởng , các vị " trọng thần , năng thần , đại lão triều đình " đương nhiên phải đáp lễ rồi , người khác tranh nhau toác đầu muốn diện thánh , Tiêu soái thì khác , cái bản mặt nhăn nheo như vỏ quýt sấy khô đó có gì hay mà nhìn , liền quăng cho Tiêu Trường Phong đi thay , mình ở nhà ôm lão bà ân ái.


Tiêu Trường Phong rét run lẩy bẩy , nước mắt lưng tròng quấn bản thân thành cái bánh tét , lảo đảo bước lên xe ngựa vào cung tạ chủ long ân.


Xe ngựa dừng lại trước của cung , thị vệ bị chặn bên ngoài , Tiêu Trường Phong bị khám xét một lượt mới cho vào , dạo này Lão Hoàng đế rất sợ chết , nghe đồn vị Vạn tuế gia này mời từ đâu một vị cao nhân đắc đạo , tập tành tu tiên muốn trường sinh bất lão cơ đấy. Vị cao nhân Lý Thần Thông nọ ở hoàng cung được cung phụng như tổ tiên , quyền uy kém mỗi Hoàng đế , hoàng tử công chúa trong mắt hắn không đáng 1 xu , nhưng riêng với Thái tử thì hắn còn kiêng kị một chút , dù sao thì bản mặt lạnh trời sinh vẫn có chút đáng sợ chấn nhiếp người ta


Tiêu soái chỉ cười khẩy , lười so đo với vị cao nhân kia , lại không muốn nhìn cái bản mặt chuột của hắn ta nên lần này kiếm cớ đẩy Tiêu Trường Phong đi thay.


Chỉ cần hăn ta không nhổ râu hùm là được , dám làm Tiêu Trường Phong mất 1 sợi lông , cả hoàng cung đừng mong sống sót , chút tự tin này Tiêu soái vẫn phải có.


Tiêu Trường Phong lần đầu tiên dự yến tiệc ở cổ đại , lòng tò mò lắm , hết nhìn đông lại ngó tây , sờ cái này 1 tý , chạm cái kia 1 tý , trông y như đồ nhà quê lên tỉnh , làm vị cao nhân Lý Thần Thông kia khinh bỉ hết sức. Hắn ta âm thầm quan sát hết thảy quan viên triều đình , đến khi nhìn qua Thái tử mới khựng lại 1 chút , hắn ta biết mình là cái dạng gì , đắc tội với Hoàng đế tương lai không có lợi tẹo nào , một khi quân đội lùng sục thì thần tiên cũng khó thoát , huống hồ hắn chỉ là hàng giả kém chất lượng.
Lại lướt qua Nhị hoàng tử Lăng Thừa Húc , đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thái tử điện hạ , thấy hắn vẻ mặt nịnh hót đang tâng bốc Hoàng đế lên tận mây xanh , sánh ngang với Tần Hoàng Hán Vũ,  Đường Tông Tống Tổ làm Hoàng đế cực có thể diện , cười phớ lớ , miệng vàng hạ chỉ ban cho Nhị hoàng tử một đống thứ hầm bà lằng. Nhị hoàng tử đắc ý lắm , liếc sang Thái tử thị uy , còn khẽ hừ lạnh nữa cơ.


Bản mặt than của Thái tử không thay đổi tẹo nào , liếc cũng không thèm liếc , trong mắt Lăng Ngạo Quân lúc này chỉ có thân ảnh của nam nhân ngó ngoáy như con sâu đo trên ghế kia thôi , chứ còn Nhị hoàng tử ấy à , chỉ là con khỉ ngu ngốc diễn trò mà thôi.


Nhị hoàng tử thấy Thái tử coi mình như con ruồi bay qua mép không thèm để ý thì giận lắm , răng nghiến ken két , Lăng Ngạo Quân , ngươi chờ đấy cho bản Điện hạ , rồi có ngày ngươi phải quỳ xuống liếm chân Bản điện hạ , hèn mọn xin bát cơm thừa !!!


Hôm nay Tiêu phi cũng có mặt , vị này ngồi ngay cạnh Hoàng đế gây ra kích thích thị giác không nhỏ tẹo nào, một là ông lão già nua , một là mĩ nhân trẻ trung khuynh thành , một yếu đuối sắp chết , một mạnh mẽ dũng mãnh thần thái phi dương , đến Hoàng hậu nương nương còn tức sôi máu , vò nát khăn tay , sự  ghen ghét căm hận lan trang trong lòng không sao ức chế nổi , ánh mắt nhìn Tiêu phi thêm vài phần hung ác.


Tiếc rằng Tiêu thổ phỉ trực giác vô cùng mạnh mẽ , khẽ liếc Hoang hậu cười khát máu làm vị mẫu nghi thiên hạ này sợ xém chút ngã ngửa.


Tiêu Cẩm Ý không có tâm tư đi để ý đám nữ nhân vô dụng này , hiện sự chú ý của vị này đang bị thằng cháu nhà mình thu hút.


Ái chà chà , cái tên bùn nhão không trát nổi tường kia mà là con cháu Tiêu gia sao ? Từ bao giờ Tiêu gia lại có thể sinh ra một cực phẩm như này , đợi hôm nào rảnh rỗi , bản cung sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là " bùn nhão hóa cương thiết " .


Tiêu Trường Phong nhìn dáo dác một hồi , thấy chả có gì thú vị ngoài cái lạnh thấu xương ra, Đại Lương lễ nghi rườm rà , mấy vị mài mông cả đời trong Lễ bộ đó không biết mò được thứ lễ nghi chết mẹ gì trong đống giấy lộn mà kiên quyết bắt Hoàng đế phải tuân theo nghi lễ tổ tiên , bày cung yến ngoài trời để tỏ lòng biết ơn với trời xanh đã che chở một năm qua . Mấy vị này hoàn toàn không để ý rằng đây là đêm tháng Chạp đó , mà mùa đông ở kinh thành lạnh đến đá nở hoa  , làm mấy nàng vũ nữ góp vui cho yến tiệc vừa múa vừa run lẩy bẩy , trông kì dị hết mức. Còn mấy vị đại thần cũng chả kém , nước mũi đóng băng đung đưa trong gió. Có điều Hoàng đế lại không biết nỗi lòng của các thần tử , trong trướng bồng của Hoàng đế đốt lò sởi ấm như mùa xuân ở Giang Nam , hôm nay ngài hứng trí khá cao , nhìn vũ nữ múa mà long tâm đại duyệt , hớn hở lắm .


Các đại thần giỏi nhất là trò " nghe nhạc điệu đoán chương trình " thấy Hoàng đế không có ý bãi tiệc thì vội xốc lại tinh thần , ra vẻ rất hứng thú với màn múa kì dị kia , mắt liếc về  Trưởng tử Tiêu gia có vẻ tò mò , Tiêu Trường  Phong chính là nhân vật thần bí nhất kinh thành Đại Lương , y từ nhỏ đã bị Tiêu soái giấu ở biên cương , sau một trận thành danh chấn động thiên hạ y lại lặn mất tăm , đến nay mới trở về kinh thành , nhảy vào vũ đài quyền lực mà khuấy đảo phong vân , trong đây chả có vị nào đơn thuần cả , đều mang tâm tư thăm dò Tiêu Trường Phong , muốn cùng Tiêu Thiếu soái kéo chút giao tình , dù sao thì y cũng thuộc dạng tai to mặt lớn , có vai vế đàng hoàng nên người ta muốn vỗ mông ngựa cũng là chuyện thường tình.


Cao nhân Lý Thần Thông sau khi biết tên nhà quê lên tỉnh kia là Trưởng tử Tiêu gia , Tiêu thiếu soái thanh danh vang dội thì bất ngờ lắm , cân đo đong đếm trong lòng xem có nên qua lại với vị tiểu tổ tông này không.


Dưới những con mắt hết sức nóng bỏng đó , Tiêu Trường Phong vẫn mặt trơ trán bóng ăn nho bình thường. Tí áp lực cỏn con này chả là cái cái đinh gì so với huynh muội Tiêu thổ phỉ cả.


Bỗng nhiên một giọng nói vang lên :
- Thần chúc Bệ hạ vạn thọ vô cương , Đại Lương thái bình thịnh thế , phúc trạch trường tồn...


Vị này khá là cao tay , mở miệng là vỗ mông hết lượt.
Hoàng đế mặt rồng nở hoa , vội nói :
- Ái khanh bình thân , ngươi là dòng dõi Hoàng tộc , không cần đa lễ làm gì.
Nam tử khẽ cúi người , cười điềm đạm :
- Lễ không thể bỏ , Huyền Ngự không dám nhận .


Ồ mố ?! Tiêu Trường Phong thình lình sặc hạt nho , ho sù sụ , mãi mới thở đều lại được .


Nam phụ trong truyền thuyết đây mà , sao bây giờ hắn ta mới xuất hiện chớ ?! Nam phụ xuất hiện nữ chính có biết không ?! Mà nhắc mới nhớ , sao giờ này mà nam chính vẫn chưa nạp nữ chính vào hậu cung nhẩy ?!


Chậc chậc , nhìn cái bản mặt kia kìa , bộ dạng toàn thân toát ra hạo nhiên chính khí , oai phong lẫm liệt , ôn hòa nho nhã , lại còn phong lưu phóng khoáng nữa chứ , đây đúng là lốp xe dự phòng kiểu mẫu trong các tiểu thuyết ngôn tình đây mà. Đầu tiên sẽ là nam phụ trong 1 tình huống rất ba chấm mà gặp được nữ chính , xảy ra vài chuyện ba chấm không kém , sau nữ chính bỏ đi ,nam phụ ở lại lẩm bẩm cười tà mị : " Nàng ấy thật thú vị . " . Tiếp đó là màn ngược luyến tình thâm " hoa rơi hữu ý nước chảy vô tinh " ngược chó FA.


Nam phụ thì vẫn mãi là nam phụ, dù cho ngươi có tài giỏi như nào đi chăng nữa , vì trái tim nữ chính đã trao trọn cho nam chính từ lâu.


Xin lỗi anh chỉ là người đến sau ~~~~~


Tiêu Trường Phong tròng lòng điên cuồng thét gào nhưng ngoài mặt vẫn hết sức thong dong , cười đầy vẻ ý vị thâm trường hại Thái tử gia ngẩn ngơ một hồi. Công phu làm bộ làm tịch này quả nhiên được Tiêu Đại soái chân truyền , người khác tự thẹn không bằng.


Đang yên đang lành bỗng Tiêu Trường Phong thấy toàn thân lạnh toát , mồ  hôi lạnh vã ra , gân xanh trên cổ đập loạn xạ , thở khó khăn vô cùng , liền lăn đùng ra đất.


Thái tử gia hoảng hồn , Hoàng đế hoảng hồn , bách quan lại càng hoảng hồn . Đùa hả ? Nếu vị tổ tông này xảy ra điều gì bất trắc thì mọi người đừng mong được sống vui vẻ. Tiêu soái một khi lên cơn thì cả kinh thành cũng không đủ cho hắn ta chém.


" Thái y !!!! Thái y !!!!".


Thái tử gia vội chạy tới bế Tiêu Trường Phong lên , miệng hét trầm thấp , mắt đỏ kè như sắp phát điên.
Mà Tiêu Trường Phong tuy gầy nhưng cũng cao mét 8 , bế kiểu công chúa này ổn chứ ?!


Nhưng bây giờ chả ai rảnh rỗi để ý tiểu tiết ấy. Thái y mồ hôi như tắm bắt mạch cho Tiêu Trường Phong , chỉ sợ thanh đao trong tay Tiêu phi " không may " lia qua cổ mình. Rất áp lực đó ~~~.


Ra là hàn khí nhập thể mà thôi. Không sao , ủ trong chăn ấm , xoa rượu toàn thân , uống bát thuốc bổ là khỏe re ấy mà.


Lăng Ngạo Quân lúc này mới thấy tim mình đập trở lại , từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn mới biết được cảm giác sợ đến tẩu hỏa nhập ma là như thế nào , sợi dây trong lòng đứt phựt một cái , kèo lí trí sụp đổ ầm ầm , hắn chỉ biết , nếu  nam nhân này mà chết , nhiều khả năng hắn sẽ phát rồ mà đồ sát mọi nơi , sau đó tuẫn tình theo y.


Tiêu Trường Phong run cầm cập , hơi thở hỗn loạn , gân xanh đập yếu ớt . Lạnh . Lạnh quá đi.


Lúc đi thì xúng xính tươi cười , lúc về lại được cho vào cáng khiêng về , Tiêu phu nhân thiếu điều khóc ngất đi. Tiêu Sơ Lâu sắc mặt âm trầm , mắt lóe ra vẻ tàn bạo nhưng bị ẩn giấu rất nhanh.