Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 34: Trị bệnh



Ở Di Uyển quả thực đang rất lo lắng.

Sau khi trời sáng, Dận Chân lại giục Lý Đức Toàn đến Di Uyển, Lý Đức Toàn đã đến Di Uyển một lần rồi, Tiểu Mai Tử đã nói với ông, bọn Đại Hổ đi tìm rồi, cầu xin Lý Đức Toàn nghĩ cách kéo dài.

Lý Đức Toàn không biết phải làm sao, đành phải hồi bẩm Dận Chân, Tâm Di vẫn chưa tỉnh dậy.

Lúc này thì Dận Chân đã hoàn toàn có thể khẳng định là Tâm Di không có ở trong cung, trong lòng cũng lo lắng lắm, một mặt đang lo lắng cho bệnh của Khang Hy, mặt khác không biết Tâm Di đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy đệ đệ thì đang ở đây, ông không thể nói được, với lại còn phải xử lý những quốc sự mà Đại Hổ hồi báo, làm ông bận lắm rồi, mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi.

Nhân lúc đệ đệ không chú ý Dận Chân gọi Lý Đức Toàn ra ngoài, “đi mời cách cách đến đây, lần này không được, tiểu vương sẽ đích thân đi mời!” ông nói điều này là muốn Lý Đức Toàn tự nói ra sự thật, không nghĩ là Lý Đức Toàn căn bản là không dám nói thật với ông, hoặc là ứng tiếng đi Di Uyển.

Dận Chân giọng không vui, “cho ngươi cơ hội ngươi không muốn, ta xem ngươi làm sao mà hồi bẩm với ta đây”.

“Thật bị các người hại thê thảm rồi, chỉ trách ta hôm qua nhất thời yếu lòng, đã nói dối giùm các ngươi, bây giờ vì lời nói dối này ta không thể tiếp tục nữa rồi. Lý Đức Toàn đến Di Uyển thì kêu khổ với Tiểu Mai Tử.

Không đợi Tiểu Mai Tử nói, Tú Nhi đã van nài, “Lý công công, ông hãy nghĩ cách kéo dài thời gian, đợi bọn Đại Hổ trở về hãy nói.” Tú Nhi sáng nay mới biết việc Tâm Di rơi xuống núi, nghe đến tin này, thì lập tức khóc òa lên, Tâm Di đối xử tốt với cô không phải là ít, cô cảm thấy đến Di Uyển như là đến dưỡng lão vậy, Tâm Di gần như là không để cô làm việc gì, chỉ chăm chăm quan tâm đến cô, có lúc bọn Tiểu Mai Tử ghen tỵ ra mặt.

Tú Nhi cũng giống như là chị ruột của Tâm Di vậy, thậm chí còn hơn cả chị ruột, bất kể là việc gì, đều kể với Tâm Di, ngay cả khi tối ngủ nằm mơ thấy gì cũng sẽ kể với Tâm Di, càng ngày càng dựa dẫm vào Tâm Di, sự lanh lợi của cô cũng làm cho Tâm Di cách cách yêu thương cô.

Mấy ngày nay cô không khỏe, cho nên đã đi ngủ sớm, bây giờ biết Tâm Di cách cách xảy ra sự cố, bảo sao trong lòng không lo được, Tâm Di là chỗ dựa lớn nhất của cô, không có Tâm Di, ai sẽ đuổi lạnh hỏi ấm cho cô, ai sẽ làm cho cô vui, ai sẽ nghe cô tâm sự! Cô sợ nhất là trở lại nơi của Dư phi.

“Đúng rồi, bọn họ cũng sắp về rồi.” Tiểu Cát Tử cũng biết rõ kéo dài thời gian là biện pháp không tốt, nhưng cũng nghĩ không ra được cách khác.

“Các người lại không phải là không biết Ung Vương gia người này rất tinh ý, tối hôm qua tôi nói với ông ta cách cách bị bệnh, đã đi ngủ rồi, sáng nay tôi nói với ông ta là cách cách chưa dậy, ông ấy đã nghi ngờ rồi, chẳng qua ngại có các Vương gia đang ở đó, không truy vấn tiếp, nếu không, sớm đã nhìn thấu cả bọn rồi. Bây giờ đã trưa rồi, ta lại phải tìm lý do gì đây, hai bà cô nhỏ à.” Lý Đức Toàn nôn nóng như thiêu đốt.

“Lý công công, ông định về tâu thật với Ung Vương gia à?” Tiểu Cát Tử hỏi.

“Nếu không, còn cách nào nữa sao?”

“Thế chẳng khác gì nói với ông ta, hôm qua ông đã gạt ông ta” Tiểu Cát Tử chỉ ra nhược điểm của Lý Đức Toàn.

“Thế này cũng không được, thế kia cũng không, ngươi xem, ta tìm sợi dây thừng treo cổ cho rồi.” Lý Đức Toàn dậm mạnh chân.

Đúng lúc Tâm Di đi vào nghe thấy câu cuối của Lý Đức Toàn, thì hỏi: “Ai muốn treo cổ vậy?”

Tiểu Cát Tử vừa mừng vừa sợ “Cách cách!”

Mai, Cát hai người chạy lại ôm lấy Tâm Di mà khóc, “Cách cách, người trở về rồi, người làm chúng tôi lo chết đi được.” Tiểu Mai Tử vừa khóc vừa nói. Tú Nhi cũng chạy lại, nhưng đứng bên cạnh không ngừng khóc, thấy Tâm Di bình an trở về, là việc vui mừng nhất của cô.

“Đừng khóc, đừng khóc, ta biết là các người đã rất lo lắng, nhưng tối hôm qua thật không có cách nào trở về.” Tâm Di vỗ lưng họ nói “Tú Nhi, đã làm cô lo lắng rồi!”

Tú Nhi lau nước mắt, “ Cách cách về rồi thì nô tì không lo nữa!”

“Bọn Đại Hổ nói cô đã rơi xuống núi, chúng tôi vẫn cho rằng cô…” Tiểu Cát Tử nước mắt lưng tròng nói.

“Ta mạng lớn, nhìn xem, ta thế này không phải đã ổn rồi sao, không mất tay thiếu chân.”

Lý Đức Toàn ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Ôi, má ơi, cái đầu của tôi lại trở về trên cổ rồi. Ta nói, các người đừng có khóc nữa, ta ở kia vẫn còn đang đợi cứu mạng kìa!”

“Cứu mạng ai vậy?” Tâm Di hỏi.

“Là Vạn Tuế gia, đau bụng đi ngoài với sốt cao, các đại phu cách gì cũng đã dùng rồi, đều không hiệu quả, cô mau mau đi xem đi.”

“Được, Lý công công đợi một chút, tôi lấy một ít đồ rồi đi.”

Tâm Di cùng Lý Đức Toàn bước vào, mọi người đều thở phào.

Các đại phu thấy Tâm Di thì liền thi lễ “Thỉnh an Cách cách.”

Tâm Di khoát tay, “Miễn đi!” cô nói, “giờ này mà còn lễ với nghĩa, đúng là cổ hủ mà!”

“Tâm Di, cách cách ổn chứ?” Dận Chân nhìn Tâm Di, dằn lòng, hỏi một câu quan tâm.

Trên đường đi Lý Đức Toàn đã nói cho Tâm Di nghe về việc nói dối, bây giờ nghe Dận Chân hỏi vậy liền trả lời: “Cảm ơn Vương gia quan tâm, tôi không sao rồi, Hoàng thượng sao rồi? để tôi xem xem.” Tâm Di đến trước giường của Khang Hy, lấy tay sờ vào đầu Khang Hy “Nóng quá, bao lâu rồi?”

Đại phu trả lời: “Hồi cách cách, Hoàng thượng trước và sau nửa đêm thì không ngừng tiêu chảy với sốt cao, đến chiều hôm qua sốt cao vẫn không giảm, thần đã kê thuốc rồi, nhưng Hoàng thượng uống vào rồi lại nôn.”

“Có ăn cái gì không sạch không?” nôn trước tiêu chảy sau chẳng qua do ăn thức ăn không sạch rồi.

Lý Đức Toàn bổ sung thêm: “Đang tra Ngự Thiện phòng, đây là ghi chép dùng bữa của Vạn Tuế Gia.”

Tâm Di đón lấy cuốn ghi chép Lý Đức Toàn đưa, vừa xem vừa nhíu mày, “Hoàng thượng tuổi đã cao, những thức ăn này rất khó tiêu, lại thuộc tính hàn, bây giờ thời tiết lại đang lạnh, chỉ cần một chút, nội ngoại công kích thì khó mà chịu được.

Đại phu liên tục nói: “Thần cũng cho là vậy. Đây là đơn thuốc, mời cách cách xem qua.” Họ trình lên đơn thuốc.

Tâm Di cười ông ta, và không lấy đơn thuốc, nói một câu làm cho mọi người trố mắt đờ ra: “Tôi không biết đông y”.

“Cách cách, người sao lại không hiểu?” Lý Đức Toàn lo lắng.

“Tôi có nói là biết đông y khi nào!”

“Tâm Di, cách cách không biết, vậy án giết người cách cách làm sao phá được?” Dận Chân cũng hoảng lên, nghĩ cách giúp Tâm Di nhưng nghĩ mãi cũng không ra, bây giờ sợ hết hy vọng, ông có thể không lo sao?

Cuối cùng, Thập A Ca lên tiếng: “Mèo mù vớ phải con chuột chết.”

“Tứ ca, huynh đặt cược lầm người rồi, nói cô ta là thần tiên, trông ngóng cả buổi tối, kết quả là lấy rổ múc nước hoàn toàn vô ích.” Cửu A Ca mỉa mai.

Bát A Ca khách sáo nói với Tâm Di: “Tâm Di cách cách, cách cách cũng không khỏe, hay là về nghỉ ngơi đi!”

“Tâm Di, tôi nhớ là cách cách đã nói là học y mà.” Dận Chân cảm thấy trí nhớ của mình không đến nỗi nào.

“Bệnh gì Y học có thể xem được! Kỳ lạ!” Tâm Di nghĩ thầm, miệng nói: “Đúng là tôi học y, nhưng tôi đâu có nói tôi là đông y! Lý công công, Hoàng Thượng đi tiêu chảy như thế nào?”

“Giống như nước.”

“Vấn đề không lớn, đi rót một chén nước đem đến đây.” Tâm Di gần như đã có thể cho thuốc rồi.

Lý Đức Toàn đem nước lại, chỉ thấy Tâm Di lấy từ trong cái túi nhỏ mấy bình nhỏ, đổ ra mấy viên thuốc mỏng, “May mà lúc đó tôi bị cảm, nếu không, thì cũng bó tay.”

Bọn đại phu thấy lạ thò đầu vào xem.

Tâm Di đặt mấy viên thuốc vào tay Lý Đức Toàn, “Cho Hoàng thượng uống với nước.”

Dận Tự hỏi: “Cách cách cho Hoàng thượng uống gì thế?”

Tâm Di nhìn ông ta, “Yên tâm đi, tôi còn mong Hoàng thượng sống lâu trăm tuổi hơn Vương gia nữa kìa.”

Dận Chân đỡ Khang Hy dậy, Lý Đức Toàn cho Khang Hy uống thuốc.

“Lý công công, gọi người đem muối đến đây.” Tâm Di dặn dò nói.

“Muối?” Lý Đức Toàn thấy kỳ lạ hỏi.

“Đúng, uống nước muối.” Tâm Di lặp lại lần nữa.

“Còn không mau đi?” Dận Chân cao giọng.

Một tiểu thái giám vội vàng ứng tiếng đi.

Thật ra Dận Chân cũng thấy lạ, nên hỏi: “Cách cách cần muối để làm gì?”

“Hoàng thượng bị tiêu chảy, mất nước nghiêm trọng, cần bổ sung muối để cân bằng lượng nước, tôi vừa mới cho Hoàng thượng uống thuốc hạ sốt và ngừng tiêu chảy, đến tối nay thì có thể hạ sốt rồi.” Tâm Di nói một cách đơn giản nhất để giải thích cho họ nghe.

“Hừ, Thái Y đã kê nhiều thuốc như vậy đều không hiệu nghiệm, chỉ dựa vào mấy viên nhỏ xíu này, liệu có hiệu quả không?” Thập A Ca từ trước giờ đối với Tâm Di chẳng ôm ấp hy vọng gì.

“Thập đệ, đệ có thôi đi không, chẳng lẽ đệ không muốn Hoàng A Mã khỏe lại sao?” Dận Chân nói.

“Đệ chỉ là không tin cô ta thôi, chỉ có Tứ ca là để cho cô ta làm bồ tát cứu mạng.” Thập A Ca vẫn không hài lòng nói.

Dận Chân khoát tay, ý không muốn nói nữa, mọi người chờ xem kết quả!

Không lâu sau, tiểu thái giám đem vào một bao muối, Lý Đức Toàn liền đón lấy để trước mặt Tâm Di.

Tâm Di lấy một nhúm muối, bỏ vào chén, rót nước vào, dùng thìa khuấy đều, uống một ngụm, rồi đưa cho Lý Đức Toàn, “Ông uống trước một ngụm, sau đó bón cho Hoàng thượng uống.”

Lý Đức Toàn y lời mà làm, xong rồi lại hỏi: “Cách cách, còn làm gì nữa không?”

“Ông đã biết cách làm rồi, một chén nước thêm vào bao nhiêu muối, cứ nửa canh giờ thì cho Hoàng thượng uống một chén, ngừng thuốc của các Thái Y lại, chất béo nhất thiết không được dùng, ngoài ra, bảo Ngự Thiện Phòng nấu một cháo, phòng khi đến tối Hoàng thượng sẽ đói, ba canh giờ sau tôi sẽ quay lại.” Nói xong, cũng không thèm để ý đến mọi người, cô đi thẳng.

Cô đi rồi, Dận Tự liền hỏi Dận Chân: “Tứ ca, huynh dựa vào đâu mà tin cô ta như vậy, nếu không đúng bệnh sai sẽ chịu trách nhiệm?”

“Nếu đệ có cách nào hay hơn, đệ nói đi!” Dận Chân hỏi lại.

Bát A Ca không lên tiếng.

“Được, vậy thì chúng tôi chờ xem thuốc tiên của tiểu thần tiên linh nghiệm như thế nào!” Dận Đường từ đầu tới cuối vẫn cái giọng điệu khó ưa đó.

Lại nói về lính canh của Ung Vương phủ theo lệnh của Tâm Di đến Tiết gia tìm Thu Yến, bị thông báo là không có nhà, lính canh không trở về mà không có phúc đáp, nên cương quyết bảo người của Tiết gia gọi Tiết Ngôn ra.

Tục ngữ nói, quan lớn ép chết người, người trong Ung Vương phủ ai dám đắc tội, Tiết Ngôn đành phải tiếp kiến tên lính canh này, bảo anh ta để thư lại, nhưng lính canh không muốn như vậy, nhất định phải giao trực tiếp, Tiết Ngôn đành bó tay, đành phải để anh ta đi Na Lan gia thử vận khí.

Tại Na Lan phủ, Na Lan Đức Duật bỏ hai tỷ muội lại phòng khách, quay về phòng ngủ bù.

Tuy có người hầu hạ, nhưng đợi một canh giờ mà cũng không thấy Na Lan Đức Duật đâu, Thu Yến không hài lòng, bực tức trề môi oán trách mãi, “Là sao đây, bỏ chúng ta ở đây, đi đâu mất tiêu rồi.”

Sở Cầm trái lại rất kiên nhẫn, “Muội đừng nổi giận, anh ta để chúng ta vào phủ là tốt lắm rồi, Muội còn hy vọng anh ta nói chuyện với chúng ta ư? Tỷ nói với muội rồi, muội vẫn chưa hết hy vọng phải không? Tỷ tự thấy từ sau ngày hôm đó thì không còn hy vọng gì rồi. Muội thì vẫn còn, thái độ của anh ta đối với chúng ta và đối với cô ấy quả là khác nhau một trời một vực.”

Muội đâu phải mù, đương nhiên nhận ra rồi, muội chỉ là có chút không phục, sư tỷ, tỷ nói coi muội thế này, bản lĩnh, xuất thân không tệ, đi đâu cũng có nam nhân nhìn theo, chỉ có tên này nhìn muội như nhìn tờ giấy vậy, thấy Sở Cầm cứ xua tay, nên hỏi, “Tỷ xua tay làm gì vậy?”

Sở Cầm chỉ ra cửa, Thu Yến quay người, thấy Na Lan Đức Duật đang đứng ngay cửa, liền quay lại lè lưỡi với Sở Cầm.

Na Lan Đức Duật cũng không thèm chấp cô ta làm gì, quay đầu ra cửa nói: “Vào đi!”

Lính canh đi vào phòng khách, “Xin hỏi, vị nào là tiểu thư Thu Yến?”

“Là tôi!”

Lính canh trình thư lên, “Đây là của tiểu thư chúng tôi gởi cho cô, nói nhất định phải đích thân cô mở ra!”

Thu Yến nhận thư, “Tiểu thư các ngươi là ai?”

“Xem xong thư thì tiểu thư sẽ biết! Nô tài xin cáo từ!” lính canh cúi chào Na Lan Đức Duật, rời khỏi.

“Thu Yến, thư của ai vậy, trong thư viết gì?” Sở Cầm hỏi.

Sở Cầm vừa xem vừa đọc: “Thu Yến, giờ Hợi đêm nay đến ngõ Đậu Phụ của Pháp Hoa Đình đón người, Tâm. Tâm là ai? Muốn chúng ta đón ai?”

Na Lan Đức Duật vừa nghe đã hiểu, “Dĩ nhiên là đón Hồng Dao của các cô rồi!”

Hồng Dao tại sao lại ở đó? Muội ấy không phải đi theo dõi…” Sở Cầm và Hồng Dao nhìn nhau, trong lòng có dự cảm khác nhau.

Na Lan Đức Duật cười khẽ: “Ra là theo dõi mới xảy ra việc! Tôi sớm đã nói rồi, người mà các cô theo dõi không dễ đối phó như các cô tưởng.”

“Võ công cô ta rất cao phải không?” Thu Yến không phục nên hỏi.

Na Lan Đức Duật lắc đầu, “Cô ấy một chút võ công cũng không biết.”

Sở Cầm cũng không hiểu, “Vậy Hồng Dao làm thế nào rơi vào tay cô ta?”

“Trí tuệ có lúc còn hữu dụng hơn võ công nhiều, luận về trí tuệ, tôi dám chắc cả hai người hợp lại cũng không bằng cô ấy.” Na Lan Đức Duật bằng giọng tự hào khi nói với họ, thấy họ có vẻ lo lắng, liền thêm một câu, “Nhưng các cô có thể yên tâm, Hồng Dao nhất định không sao.”

“Na Lan công tử, tối nay huynh có thể đi cùng với chúng tôi được không?” Sở Cầm cuối cùng cũng là đại tỷ, biết rõ nếu có Na Lan Đức Duật đi cùng, chắc chắn tốt hơn nhiều, chỉ sợ anh ta không đồng ý, nên nói một cách thân tình.

Na Lan Đức Duật vốn cũng muốn đi, nên vui vẻ hứa, “Được, đến giớ tôi sẽ đón hai cô đi.”