Sau khi ra quyết định, lúc người của Hàn gia đến đón Hàn Trực, Lan Dịch Hoan liền nói với Lan Dịch Trăn, nói muốn đến Hàn gia làm bạn với Hàn Trực mấy ngày.
Lan Dịch Trăn ban đầu không đồng ý, nhưng Lan Dịch Hoan năn nỉ ỉ ôi, y đi đâu hắn theo đó, dùng đôi mắt nai con nhìn y, Lan Dịch Trăn cuối cùng không chống đỡ nổi, đành phải đồng ý.
Người đến đón Hàn Trực là Hàn Thái phó cùng Hàn thị lang.
Phụ tử hai người dưới mắt đều là quầng thâm, vô cùng tiều tuỵ.
Rốt cuộc ba thế hệ Hàn gia, Hàn Trực vẫn là bảo bối độc đinh, chuyện chùa Hộ Quốc bị cháy truyền đến kinh thành, trên dưới Hàn gia đều bị doạ sợ.
Hàn Thái phó không màng tuổi tác, cùng Hàn thị lang mang theo gia đinh một đêm chạy tới chùa Hộ Quốc, tìm kiếm Hàn Trực.
Kết quả cãi cọ ồn ào tìm hồi lâu, lại bỏ lỡ người Thái tử phái đến báo tin, đến ngày hôm sau mới biết, thì ra Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực đã được Lan Dịch Trăn mang về Đông Cung.
Hàn Thái phó cùng Hàn thị lang lúc này mới thả lỏng, lại vòng về kinh thành, chờ đến ngày thứ hai mở cửa cung, mới cầu kiến đến Đông Cung đón người.
Sau chuyện như vậy, tận mắt thấy Hàn Trực bình an, hai người đều thở lớn một hơi.
Hàn Thái phó còn miễn cưỡng khắc chế được, làm ra vẻ trấn định, Hàn thị lang thì không nhịn được ôm lấy Hàn Trực, liên tục nói:"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt! Này phải đa tạ Thái tử Điện hạ!"
Lan Dịch Hoan thấy một màn như vậy, bỗng nhớ tới đời trước, Hàn Trực ra khỏi chùa Hộ Quốc, biến thành tàn tật, có lần hắn đến thăm, vừa lúc thấy Hàn thị lang đứng ngoài cửa phòng Hàn Trực, lặng lẽ lau nước mắt.
Nhưng vừa thấy Lan Dịch Hoan, Hàn thị lang liền lập tức thu hồi khăn tay, làm như không có gì cười chào hỏi hắn.
Lan Dịch Hoan hơi rũ mắt, bỗng nhiên cảm thấy bả vai ấm áp, là Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Đối với lời cảm tạ của Hàn thị lang, Lan Dịch Trăn nói:"Hàn Thái phó là lão sư của Cô, đây là việc Cô nên làm, Hàn thị lang không cần khách khí, các ngươi nên nhanh chóng đưa Hàn Trực trở về. Chỉ là, Cô có chút việc muốn phiền Thái phó."
Hàn Thái phó lập tức nói:"Điện hạ cứ việc phân phó."
Lan Dịch Trăn xoay người nắm tay Lan Dịch Hoan, đem hắn đến trước mặt Thái phó.
"Gần đây xảy ra chuyện như vậy, Cô có nhiều việc phải xử lý, không có thời gian làm bạn với Thất đệ, thấy hắn cùng Hàn Trực coi như cùng trải qua kiếp nạn, có thể làm bạn tốt."
Lan Dịch Trăn nói:"Cho nên muốn để Thất đệ ở phủ Thái phó mấy ngày, chờ giải quyết xong mọi chuyện, Cô liền đón hắn về."
Hàn Thái phó không nghĩ tới việc Thái tử muốn nói là việc này.
Hoàng tử ở trong nhà đại thần, vốn dĩ có chút bất tiện, không hợp lễ pháp, huống chi Lan Dịch Hoan còn là tiểu quỷ gây sự, Thái phó chỉ nghĩ thôi đã thấy, ở gần hắn sẽ mất bao nhiêu khổ tâm, nhiều thêm bao nhiêu than trách, tiêu hao thêm mạng già.
Thật đáng sợ!
Hàn Thái phó nhất thời không biết trả lời thế nào:"Này....."
Lan Dịch Trăn nói:"Thất đệ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại an tĩnh ít lời, tất nhiên sẽ không tạo phiền toái cho Thái phó."
Hàn Thái phó:"....."
Lan Dịch Hoan vốn đi đang nhớ lại những chuyện của Hàn Trực ở kiếp trước, thình lình nghe thấy lời Lan Dịch Trăn, thiếu chút nữa bật cười.
Hắn không biết Lan Dịch Trăn thế mà cũng có ngày trợn mắt nói dối, sắc mặt vẫn bình tĩnh ung dung như thường.
Lan Dịch Hoan lặng lẽ nhìn Hàn Thái phó, quả nhiên, biểu tình Thái phó cứ như ăn phải ruồi, lại không biết đáp lại Thái tử thế nào, thập phần xuất sắc.
Lan Dịch Trăn nói:"Có gì không tiện sao?"
Hàn Thái phó cắn răng nói:"Không, không có."
Chòm râu ông run rẩy, tiếp nhận Lan Dịch Hoan từ tay Lan Dịch Trăn, nói:"Thần tất nhiên không phụ sự gửi gắm của Thái tử."
Lan Dịch Hoan dựa vào ca ca mặt dày được như ý nguyện, cảm thấy mỹ mãn chớp chớp mắt với Lan Dịch Trăn, dùng khẩu hình nói:"Cảm ơn."
Lan Dịch Trăn nhìn hắn một cái, cũng dùng khẩu hình nói:"Ngươi thành thật chút cho ta."
Lan Dịch Hoan:"...."
*
Đã nhiều ngày, tổ mẫu của Hàn Trực là Thái phó phu nhân cùng mẫu thân Tần thị đều lo lắng quá sức, vừa cầu nguyện vừa ngóng trông, cuối cùng mong đến lúc Hàn Thái phó cùng Hàn thị lang mang Hàn Trực về.
Nữ quyến Hàn gia đều đứng trước cửa chờ, Thái phó phu nhân vừa thấy Hàn Trực, lập tức ôm lấy cháu trai, mặt đầy nước mắt.
Hàn Trực vụng về an ủi:"Nãi nãi*, nương, ta, ta không sao."
*nãi nãi: bà
Hàn Thái phó khụ khụ, nói:"Người đã bình an, cứ đứng trước cửa khóc sướt mướt vậy làm gì? Vẫn là làm trò trước mặt Thất Điện hạ. Còn không mau hành lễ?"
Lan Dịch Hoan theo Hàn Thái phó về nhà, lão nhân tuy không thoải mái, nhưng lễ nghĩa thì vẫn phải có.
Hàn Thái phó vừa nói vậy, những người khác ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, có một hài tử đẹp như ngọc từ xe ngựa bước ra, thoạt nhìn tầm tuổi Hàn Trực, thập phần đáng yêu.
Sau khi nhìn thấy họ, Lan Dịch Hoan liền cười tủm tỉm chào hỏi:"Chào lão phu nhân, chào phu nhân!"
Thái phó phu nhân cùng Tần thị gần đây cũng nghe Thất Điện hạ đến Đông Cung, cũng biết Thái tử vô cùng thương yêu đệ đệ này, trong lòng có chút tò mò, chỉ là chưa bao giờ gặp qua Lan Dịch Hoan.
Không nghĩ tới, thế mà là hài tử xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Hàn Thái phó phu nhân vẫn luôn thích trẻ con, chỉ là nhân khẩu Hàn gia xưa nay ít ỏi, lúc này tôn tử bình an trở về, tâm tình bà rất tốt, lại thấy Lan Dịch Hoan đáng yêu như vậy, liền lộ ra nụ cười từ ái.
"Thì ra là Thất Điện hạ tới, thật tốt quá, mời ngài mau tiến vào." Thái phó phu nhân cười hỏi Lan Dịch Hoan:"Thất Điện hạ dùng bữa chưa? Ngài thích ăn cái gì?"
Vốn dĩ bọn họ đang chuẩn bị tiệc, muốn để Hàn Trực tẩy trần, lúc này Lan Dịch Hoan tới, Tần thị lại phân phó phòng bếp làm thêm món Lan Dịch Hoan thích.
Không khí hoà thuận vui vẻ, chỉ là Lan Dịch Hoan phát hiện Thái phó có chút không thích hợp.
Trước khi ăn cơm ông có về thư phòng, sau khi ra ngoài, sắc mặt có chút nặng nề, có tâm sự.
Lan Dịch Hoan nói:"Thái phó, Thái phó, Thái phó?"
Hàn Thái phó vốn không để ý hắn, lại bị hắn gọi phiền:"Cái gì?"
Lan Dịch Hoan nhỏ giọng:"Tại sao không vui?"
Hàn Thái phó:"...."
Lan Dịch Hoan nói:"Nếu có chuyện gì, ngài có thể nói với ta. Nếu ngài gây chuyện gì thì ta có thể nhờ Thái tử ca ca hỗ trợ."
Tuổi còn nhỏ, miệng còn rất lưu loát. Hàn Thái phó không nhịn được nữa, lấy đũa gõ lên chén Lan Dịch Hoan, thấp giọng trách mắng:"Lúc ăn lúc ngủ không nói, ăn cơm!"
Sự việc đang diễn ra, tuy rằng vẫn giống như hình thức đấu võ mồm thường ngày ở Thượng Thư Phòng, nhưng người Hàn gia là lần đầu thấy việc này, có chút ngạc nhiên.
Không phải bọn họ đại kinh tiểu quái, Hàn Thái phó luôn nghiêm túc cố chấp, trong nhà cũng không nể mặt ai, chưa từng có ai dám cợt nhả vị lão nhân này.
Lan Dịch Hoan là Hoàng tử, cũng là học sinh của ông, người Hàn gia cũng không phải chưa thấy các Hoàng tử khác cung kính quy củ trước Thái phó, tiểu gia hoả này gan thật lớn.
Hàn Thái phó không biết bọn họ ngạc nhiên cái gì, chỉ là bị loại ánh mắt này nhìn đến không chịu được:"Các ngươi cũng ăn nhanh đi!"
Những người khác lúc này mới bắt đầu ăn, Thái phó phu nhân nói với Lan Dịch Hoan:"Thất Điện hạ, có thích ăn cái gì không, ngài cứ việc nói, sẽ có người làm cho."
Bà cũng dặn cháu mình:"Ăn nhiều thịt một chút. Các ngươi ở chùa Hộ Quốc ăn cũng không ăn ngon, nhìn khuôn mặt này đi, đều gầy rồi."
Hàn Thái phó cuối cùng không nhịn được, nói một câu:"Hừ, hai đứa nhóc này, ở chùa Hộ Quốc gây sự nghịch ngợm, về rồi còn phải dỗ ăn cơm, các người cũng túng chúng nó quá rồi!"
Lan Dịch Hoan nghe lời này, thì ra nửa ngày trời Thái phó không vui đều là hướng tới hắn cùng Hàn Trực.
Kỳ quái, bọn họ vất vả chạy ra ngoài, còn chưa kịp cáo trạng đâu, thế nào lại giống như bọn họ làm sai?
Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực liếc nhìn nhau một cái, thấy biểu tình đối phương cũng mờ mịt, liền nói:"Thái phó, chúng ta không có gây sự, mấy ngày nay bọn ta ở chùa Hộ Quốc chịu khổ, chăm học khổ luyện, nỗ lực cầu phúc vì nước, không hề dễ dàng gì. Nhưng thật ra Kính Văn đại sư kia.... Rất kỳ quái."
Hàn Thái phó nhàn nhạt nói:"Hắn kỳ quái thế nào?"
Lan Dịch Hoan bất động thanh sắc nói, người Hàn gia nghe thấy lời hắn đều có chút tò mò, chỉ có Hàn Thái phó mang biểu tình khác biệt, trên mặt ghi rõ "Để xem tiểu tử các ngươi định làm trò quỷ gì".
Lan Dịch Hoan trong lòng có chút suy đoán.
Lúc này, Hàn Trực mở miệng nói:"Tổ phụ, đại sư nói, muốn gọi ta, cùng đả toạ, thiền định, ta cũng đi theo, học, học tốt, nhưng không biết, vì sao, đại sư, đột nhiên ấn ta, ấn trên giường muốn đánh, ta muốn chạy, còn bị kéo, kéo về, quần áo đều, bị rách."
Lan Dịch Hoan gật đầu tán đồng:"Không sai, giống như bị điên vậy."
Những người khác nghe xong liền kinh ngạc, vội vàng hỏi:"Thật sao?"
Hàn Trực cuộn tay áo lên lộ cánh tay ra ngoài, trên tay có vài vết ứa bầm.
Tần thị thiếu chút nữa đứng lên, bật thốt nói:"Ông trời ơi, hắn dám động thủ với ngươi? Người đâu, mau, mau lấy thuốc mỡ đến đây!"
Hàn Thái phó cũng nhìn vết bầm của Hàn Trực mấy lần, nhưng vẫn kiên trì nói:"Nhưng điều các ngươi nói không giống với lời của Kính Văn đại sư."
Lan Dịch Hoan hỏi:"Ngài đã gặp hắn?"
Hàn Thái phó không định nói những việc này trong lúc ăn cơm, nhưng đã đến nước này, Lan Dịch Hoan lại vẫn theo hỏi, ông dứt khoát lấy một phong thư, để trên bàn.
Thì ra, trước lúc ăn cơm, Hàn Thái phó nhận được thư của Kính Văn nhờ người gửi đến.
Mở đầu bức thư chính là lời xin lỗi, nói là vốn là có ý tốt, muốn thừa dịp này dạy hai đứa nhỏ chút công phu cường thân kiệt thể, ai biết Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực thấy khổ mệt, thập phần kháng cự, thậm chí muốn chạy trốn.
Kính Văn đại sư sợ hài tử chạy loạn, chạy nhanh bắt lấy, khả năng không cẩn thận doạ tới họ, cho nên muốn xin lỗi Thái phó.
Cuối thư còn nói, nếu Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực nói gã không tốt, cũng tại gã dạy chưa đúng, nên bị phê bình, Thái phó không cần răn dạy họ.
Lan Dịch Hoan đọc qua loa bức thư, thập phần thán phục.
Kính Văn này quả nhiên vô sỉ khôn khéo, thế mà cáo trạng trước, có lẽ dự đoán được bọn họ sẽ nói ra chuyện này.
Như vậy, mặc kệ Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực nói cái gì, mọi người đều sẽ cho rằng Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực đã xảy ra chút chuyện gì đó không thoải mái với Kính Văn, nên mới chửi bới gã.
Lan Dịch Hoan thả thư xuống, nói:"Thái phó, hắn đang lừa gạt ngươi, ngươi bị che mắt."
Hàn Thái phó nói:"Ngươi đây là chỉ trích ta?"
Hàn Trực lúc nãy được bôi thuốc không hé răng, lúc này thấy Lan Dịch Hoan nói xong, rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng:"Tổ phụ, ta không có, sợ khổ sợ mệt, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta, rất kỳ quái, ta mới không muốn học.... Sau lại, bốc cháy, nếu không phải Thất Điện hạ đem ta, đem ta kéo ra, ta đã chết cháy."
Hàn Trực từ nhỏ cà lăm, tính cách hướng nội ngượng ngùng, rất ít khi mở miệng nói nhiều như vậy, đặc biệt còn sợ vị tổ phụ nghiêm khắc, đôi khi bị hiểu lầm trách cứ, cũng sẽ im lặng không mở miệng.
Đây cũng chính là lý do vì sao đời trước Hàn Trực gặp chuyện buồn, nhưng vẫn không muốn kể ai nghe, giấu kín một mình.
Vì thế, Hàn thị lang cùng Tần thị thường xuyên lo lắng, sợ Hàn Trực ở ngoài bị ai khi dễ.
Nhưng lúc này, Hàn Trực dám đứng lên nói chuyện vì Lan Dịch Hoan, hơn nữa còn nói nhiều như vậy, nói còn lưu loát hơn bình thường, làm vợ chồng hai người thập phần ngoài ý muốn.
Nghe được khúc sau, lại biết được Hàn Trực là được Lan Dịch Hoan cứu trong trận cháy, bọn họ càng thêm cảm kích.
Nhưng Hàn Thái phó vào trước là chủ, lại không nghĩ vậy, thấy cháu trai tranh luận theo, gân xanh trên trán nhảy nhảy.
Ông biết ngay, Lan Dịch Hoan ở đây, chắc chắn nhà họ sẽ loạn.
Hàn Thái phó trầm mặc một hồi, đột nhiên thấp giọng:"Trận hoả hoạn này cùng hai ngươi không có quan hệ đi?"
Lan Dịch Hoan ngẩn ra.
Ngay sau đó, "Bộp" một tiếng, Thái phó phu nhân nặng nề để chén xuống.
Bà căm giận nói:"Đủ rồi! Hai đứa trẻ thập tử nhất sinh về, ngươi một lời hay cũng không có, một bữa cơm yên ổn cũng không cho ăn, Thất Điện hạ là tới làm khách, ngươi cũng muốn giáo huấn, hiện tại còn nghi ngờ hai đứa nó phóng hoả không thành?"
Thái phó phu nhân ít khi tức giận, Hàn Thái phó đầu tiên thấy hoảng sợ, sau lại thấy hối hận.
Ông vốn muốn hỏi Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực có phải ở trên núi chơi cái gì không cẩn thận gây cháy hay không, nhưng tình trạng lửa lớn như vậy, nghĩ đến chơi đùa cũng không cháy đến mức này, khả năng là ông suy nghĩ nhiều.
Hàn Thái phó bị Thái phó phu nhân vứt hết mặt mũi, có chút không biết làm sao, trầm trọng nói:"Dù sao thế nào, cũng không nên nghị luận sau lưng trưởng giả. Cái gì mà "Kính Văn đại sư rất kỳ quái " tuyệt đối không được nhắc lại!"
Ông lại nói với Hàn Trực:"Trực Nhi, Kính Văn đại sư bị thương trong hoả hoạn, đang tĩnh dưỡng, ngày mai ngươi theo ta đến thăm Kính Văn đại sư."
Hàn thị lang không nhịn được nói:"Cha, Trực Nhi cũng vừa về, còn chưa kịp nghỉ ngơi cho tốt, lại nói, hắn trước đó bị Kính Văn doạ sợ, phái người khác đi thăm là được, cần gì phải mang hắn theo."
Hàn Thái phó nói:"Nam tử hán đại trượng phu, cái gì nên đối mặt thì đối mặt, có sai phải nhận, cái gì cũng phải làm cho rõ ràng! Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời."
Hàn Thái phó hầm hừ nói:"Thỉnh Thất Điện hạ ăn cơm, thần thất lễ, xin lỗi vì không tiếp được."
Lan Dịch Hoan nói:"Ngày mai ta có thể đi cùng không?"
Hàn Thái phó nói:"Muốn đi thì đi."
Nói xong, ông liền căm giận rời khỏi nhà ăn.
Thật ra lúc ra tới cửa, bước chân Hàn Thái phó dừng một chút.
Ngày thường ở trong nhà nói một là không có hai, ai ai cũng kính sợ, hôm nay Lan Dịch Hoan đến, những người khác như có vật nhỏ này chống lưng, thế mà dám chống đối ông.
Hàn Thái phó tức giận!
Mọi người đều có thể nhìn ra.
Vì thế ông không ăn cơm!
Nhưng vẫn luôn đi trong đình viện, thế mà không có người ra giữ ông lại, Hàn Thái phó thế mà còn nghe thấy bên kia ăn uống vô cùng náo nhiệt, hoan thanh tiếu ngữ.
Nghe được câu rõ ràng nhất, là lão thê của ông đầy từ ái cảm kích nói với tiểu hỗn đản Lan Dịch Hoan:"Thất Điện hạ, cảm ơn ngài nguyện ý bồi Trực Nhi của chúng ta, vừa rồi những lời ma quỷ của lão sư ngươi không cần để ý, hắn già rồi đầu óc bị hỏng...."
"......"
Trong nhất thời, Hàn Thái phó có loại cảm giác cô độc, trong lòng ủy khuất, tức giận phất tay áo rời đi.
*
Tới tối, Hàn gia lại nghênh đón mấy nội thị.
Bọn họ đầy kinh ngạc mà tiếp đãi, lại nghe đối phương cười ha hả nói là từ Đông Cung tới, phụng mệnh Thái tử, hỏi Lan Dịch Hoan ở chỗ này có quen không.
Cầm đầu là tổng quản Đông Cung Triệu công công.
Này càng làm cho người Hàn gia hiểu rõ sự sủng ái của Thái tử với tiểu đệ đệ này, vội vàng đón Triệu công công vào cửa, dẫn bọn họ đi gặp Lan Dịch Hoan.
Đối phương truyền lời Lan Dịch Trăn, đem ăn mặc ở hỏi một lần, Lan Dịch Hoan trả lời đều tốt, chờ đến khi mấy người kia phải về cung, hắn phảng phất lơ đãng nhắc tới:"Ngày mai Hàn Thái phó muốn đem ta cùng Hàn Trực đến thăm Kính Văn đại sư."
Triệu công công dừng một chút, sau đó cười nói:"Được, vậy Điện hạ chơi vui vẻ."
Triệu công công đem "Đến thăm" thành "Chơi vui vẻ", đại biểu cho thái độ của Thái tử đối với Kính Văn. Chỉ là Lan Dịch Trăn không vì chuyện này mà nói cho Lan Dịch Hoan tất cả.
Hắn cảm thấy, lấy tính cách Lan Dịch Trăn, phân nửa sẽ cử người đến đó chứng kiến hết thảy.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thái phó mang Hàn Trực cùng Lan Dịch Hoan lên xem ngựa đến chỗ Kính Văn, lúc sắp đến nơi, Lan Dịch Hoan đột nhiên nói:"Thái phó, quần áo ngài bị rách rồi."
Hàn Thái phó cúi đầu liền thấy, phát hiện vạt áo mình có một lỗ hổng, như vậy đến thăm người khác là cực kỳ thất lễ, chỉ là nếu quay lại, đường cũng quá xa.
Tuỳ tùng ngoài cửa sổ nói:"Đại nhân, bên kia có tiệm quần áo, hay là ngài đi mua một bộ mới, hoặc là mượn kim chỉ vá lại."
Lan Dịch Hoan nói:"Đã sắp đến nơi rồi, Thái phó, ngài đi thay quần áo, ta và Hàn Trực vào trước?"
Hàn Thái phó nghĩ nghĩ, nói:"Cũng được."
Trước đó còn không quên cảnh cáo Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực một câu:"Đừng gây rắc rối, cũng không được vô lễ với đại sư!"
Hàn Trực ngoan ngoãn gật đầu, Lan Dịch Hoan cũng nói:"Biết rồi."
Hàn Thái phó nhìn chằm chằm vào mắt hắn, xem vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu của hắn, vẫn quyết định tin tưởng tiểu tử này một lần, xuống xe ngựa thay quần áo.
Ông không biết rằng, kỳ thật lúc này, mắt Lan Dịch Hoan đang nhìn là khối giao diện của hệ thống.
[Khen thưởng nhiệm vụ: một gói hiệu ứng đặc biệt "Ban ngày gặp quỷ".
Nội dung nhiệm vụ: Phá kén tin tức, dũng cảm đối mặt với sai lầm, nhận rõ bộ mặt của kẻ gian.
Người thực hiện nhiệm vụ: 1 Bản thân, 2 Người khác ( lựa chọn người khác thực hiện nhiệm vụ, cần thành lập kết nối.)]!
*gốc là 鬼迷日眼, mình đem dịch ra là Mắt ma mặt trời, không biết có đúng không nữa🥲 dựa theo các tình tiết phía sau thì có lẽ là "Ban ngày gặp quỷ" chắc đúng hơn🥲