"Thầy Quý, ai mà quan trọng vậy, vẫn còn đang họp mà lại chạy ra ngoài."
Từ Hòa Vĩ cầm tập tài liệu vỗ nhẹ vào vai Quý Nhược Thừa với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp chuyện xấu.
Trong cuộc họp toàn trường, phòng hội nghị chật kín lãnh đạo trường, còn có một số cán bộ cấp Bộ và cấp Sở. Quý Nhược Thừa ngang nhiên ra ngoài gọi điện thoại trong lúc những người này đang nói chuyện, thật sự rất đỉnh.
Quý Nhược Thừa lạnh lùng liếc anh ta một cái, nghiêng người đi, hạ giọng: "Tôi cúp trước, em nghỉ ngơi cho tốt."
Sau đó anh cất điện thoại, mỉm cười: "Nhường đường."
Từ Hòa Vĩ nhất quyết không buông tha đứng chắn ở trước mặt anh, cười híp mắt nói: "Không phải là thầy Quý biết yêu rồi chứ, đừng vì được coi trọng mà kiêu ngạo, cả khoa đều đang trông cậy học trò khiến Lữ Gia Ân đắc ý là thầy đây làm ra thành tích đấy."
Nhắc đến người thầy ở nước ngoài của anh, Quý Nhược Thừa hơi dao động, "A" một tiếng không rõ ý nghĩa, một tay đẩy Từ Hòa Vĩ sang một bên, lách người đi qua.
Từ Hòa Vĩ làm việc đến tối tăm mặt mày, mất ăn mất ngủ, sắp gầy thành tờ giấy trắng, bị Quý Nhược Thừa đẩy một cái đã loạng choạng.
Anh ta nhìn bóng lưng Quý Nhược Thừa, nghiến răng nghiến lợi véo tập tài liệu trong tay.
Trong phòng họp, Quý Nhược Thừa có tư cách ngồi ở trung tâm bàn tròn tham gia thảo luận, còn anh ta cùng với một số giáo sư trẻ chỉ có thể ngồi ở bàn được kê thêm đằng sau.
Cơ hội lộ diện tốt như vậy, Quý Nhược Thừa lại ngang nhiên lơ đãng nhìn điện thoại chằm chằm, sau đó còn bỏ ra ngoài để gọi điện.
Thật sự là ỷ được khoa coi trọng mà lãng phí cơ hội.
"Quý Nhược Thừa..."
Từ Hòa Vĩ hít một hơi thật sâu, tức nghẹn trên suốt đường đến văn phòng.
Điều anh ta không thể chấp nhận nhất chính là Quý Nhược Thừa không nỗ lực bằng anh ta, nhưng cái gì cũng làm tốt hơn anh ta.
Đây không phải là vấn đề về sự cố gắng, đây là vấn đề về chỉ số thông minh cơ bản nhất.
Có đôi khi, cố gắng hết sức để đấu với tài năng thiên phú là việc khiến người ta bất lực nhất.
Nhưng anh ta không cam tâm, anh ta chỉ muốn đấu với người có thiên phú là Quý Nhược Thừa.
Huống hồ điều đáng ăn mừng là, bây giờ tâm tư Quý Nhược Thừa rõ ràng dao động rồi, không biết là ai có thể hết lần này đến lần khác làm anh phân tâm.
Nhưng thật sự rất nông cạn, sau này công thành danh toại, có chỗ đứng rồi, loại phụ nữ nào mà không có, hiện tại phụ nữ chỉ là đá cản đường thôi.
Anh ta vừa đi đến cửa văn phòng, lấy chìa khóa mở cửa, bên cạnh vang lên một giọng nói: "Thầy Từ, ngày 11 em có thể xin nghỉ được không ạ, em muốn về nhà một chuyến."
Từ Hòa Vĩ ngước mắt nhìn, là nghiên cứu sinh do anh ta dẫn dắt.
"Em về nhà làm gì?" Giọng điệu của anh ta hơi lạnh lùng, sắc mặt âm trầm, khiến nữ sinh kia sợ đến mức do dự.
"Em... Đã rất lâu không về nhà, bố mẹ em nhớ em."
Từ Hòa Vĩ đẩy cửa ra, ném tập tài liệu lên ghế sofa, quay người nhìn chằm chằm nữ sinh: "Về cái gì mà về? Em thấy tôi có được về nhà à? Tiến độ dự án chậm như vậy, làm gì có thời gian về nhà!"
Nữ sinh bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, môi mấp máy nhưng vẫn không dám phản bác, cuối cùng im lặng đi ra ngoài.
Cô ấy vừa bước tới thang máy, người bạn đi cùng cô đã ôm lấy vai cô đầy phấn khởi: "Sao rồi? Sao rồi?"
Nữ sinh lắc đầu uể oải, lau nước mắt.
"Tớ không hiểu, thầy ấy suốt ngày tham công tiếc việc, còn ép bọn tớ tham công tiếc việc theo, đến bây giờ tớ vẫn chưa yêu đương lần nào. Đều là nghiên cứu sinh, tại sao chỗ thầy Quý lại tốt như vậy, cũng không ép buộc các cậu, nếu lúc đó tớ có thể thi cao hơn mấy điểm, được đến chỗ thầy Quý thì tốt quá rồi."
Cô bạn kia vỗ vai cô ấy: "Haiz, đâu phải ai cũng được như thầy Quý."
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố gắng nén nước mắt: "Mấu chốt là thầy Quý còn đẹp trai như vậy, nếu phải liều mạng vì thầy ấy thì tớ cũng chấp nhận, tớ thấy kinh nguyệt của tớ sắp không đều rồi!"
*Ý cổ là cổ muốn có bầu r đó =)))
Cô bạn kia gấp gáp chặn miệng cô ấy lại: "Cậu nhỏ giọng chút đi, ở đây có tiếng vang, lỡ bị ông thầy cuồng công việc biến thái của cậu nghe thì sao."
Tiếng nức nở loáng thoáng trong hành lang dần dần nhỏ đi nhưng bầu không khí ngột ngạt dường như vẫn không thay đổi.
Quý Nhược Thừa nhốt mình trong văn phòng, nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.
Anh rất ít khi nằm trên ghế sofa lười biếng như vậy, không nghĩ gì cũng không làm gì.
Khoảng thời gian này hình như có gì đó khác, không giống với ba năm không ai quan tâm ai, cũng không giống ba năm trung học gà bay chó sủa.
Anh không muốn dùng logic để phân tích sự thay đổi vi diệu này, trải nghiệm thôi là tốt rồi, rất tốt.
Cốc cốc cốc.
Quý Nhược Thừa mở mắt, từ sofa ngồi thẳng dậy.
"Đàn anh, em vào được không?"
Trình Viện cẩn thận hỏi, cẩn thận gõ cửa.
"Mời vào."
Anh chỉnh lại bộ vest, cài cúc cẩn thận, đứng dậy mở cửa cho Trình Viện.
Trình Viện đứng ở cửa vẻ mặt lo lắng, không đi vào trong.
"Đàn anh định làm gì vậy?"
Ánh mắt Quý Nhược Thừa lóe lên một lát, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, bình thản nói: "Làm việc cần làm."
Trình Viện cắn chặt răng: "Nhưng thầy Lữ sắp tới đây, vẫn là... báo cáo kỹ thuật trạng thái lượng tử và công nghệ nano."
Quý Nhược Thừa lấy một cốc nước lạnh từ bình nước, ngửa đầu uống cạn. Cảm giác mát lạnh tràn ngập khoang miệng, sau đó trượt xuống thực quản vào dạ dày.
Anh im lặng một lúc rồi ngước mắt lên: "Tôi biết."
Trình Viện nắm lấy cánh tay Quý Nhược Thừa, trong mắt cô mang theo sự thương hại: "Đàn anh, anh nên xin nghỉ phép đi, em đi nghe giảng thay anh."
Quý Nhược Thừa khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ tay cô ta: "Ông ta dám giảng, tôi có gì mà không dám nghe?"
Gió điều hòa thổi vù vù, như tiếng than khóc buồn bã giữa hang núi.
Trình lặng lẽ thu tay, vành mắt hơi đỏ, liếm nhẹ đôi môi khô khốc, nói giọng nức nở: "Nếu cho em một cơ hội nữa, em thà đặt cược tiền đồ của bản thân, chứ không muốn chịu thêm bất kì sự chỉ trích về mặt đạo đức nào nữa."
Cô ta che mắt, thở dài cam chịu, nước mắt chảy dài trên ngón tay, sau đó quay người vội vàng rời đi trước khi Quý Nhược Thừa kịp nói gì.
Quý Nhược Thừa nhìn theo bóng lưng cô ta, không nhịn được mỉm cười, rũ mắt xuống, suy tư một lát, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chưa bình tĩnh được bao lâu, một tin nhắn hiện trên điện thoại——
"Quý Nhược Thừa, ngày mốt em sẽ đi nghe thầy giảng bài!"
Ghi chú là, diễn viên nhỏ.
Anh không tự chủ được trợn tròn mắt, hiếm thấy có chút hứng thú, thành thật trả lời: "Ngày mốt tôi đi nghe báo cáo rồi."
Diễn viên nhỏ: "Vậy em với thầy cùng đi nghe."
Quý Nhược Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư một chút, tọa đàm công khai, mặc dù ghế trước trong hội trường là dành cho giáo sư, nhưng hình như cũng không cấm sinh viên đến nghe, chỉ là số lượng có hạn.
Khương Dao đặt điện thoại xuống, nằm trên giường, trông rất bình yên.
Cô bí mật ghi âm cuộc gọi với Quý Nhược Thừa, sau đó đưa lên máy tính xuất thành file, đeo tai nghe nghe đi nghe lại nhiều lần.
Vừa nghe vừa không nhịn được mỉm cười.
Quý Nhược Thừa thật tốt.
Cô không khỏi nghĩ tới việc ngày mốt sẽ được gặp Quý Nhược Thừa, có thể cùng ăn một bữa, còn có thể nhờ Quý Nhược Thừa đưa cô đi tham quan khuôn viên trường.
Khương Dao là người biết nắm bắt cơ hội, chỉ cần Quý Nhược Thừa tỏ ra tình nguyện một chút, cô có thể lấy hết can đảm để lao vào anh.
Thật ra, thích một người đâu có phức tạp, suy cho cùng chẳng qua là hai người đều tình nguyện lao vào nhau thôi.
Nghĩ nghĩ, cô ngồi dậy từ trên giường, sau đó nghiêm túc lưu số điện thoại mà cô đã ghi nhớ ba năm không bao giờ dám quấy rầy.
Nhập số xong, nhìn vào dòng điền ghi chú, cô khựng lại.
Điền tên thì nghe xa lạ quá, huống chi đây là điện thoại của cô, cô muốn viết gì cũng được.
[Chồng em]
Không, không được. Không cẩn thận để ai nhìn thấy thì xấu hổ lắm.
[Tiểu thần tiên][Đại bảo bối]
Mấy cái này nghe hơi kì, dù sao Quý Nhược Thừa cũng gần ba mươi rồi.
[Quý ca ca]
Khương Dao sắp bị chính mình dọa đến nôn ra rồi.
Cô nghiêng đầu, bắt chéo chân suy tư một lúc, cuối cùng chọn được một ghi chú vừa quy củ vừa tình thú.
[Đại giáo sư]
Cô nhìn ghi chú cười cười, sau đó ôm điện thoại vào lòng lăn mấy vòng trên giường.
Trái tim thiếu nữ khô héo của cô sống lại trong nháy mặt, nỗi chán nản tích tụ bấy lâu nay trong lòng cũng dần dần nguôi ngoai.
Chưa vui vẻ được bao lâu, di động rung lên một cái.
Phùng Liên đột nhiên gọi cho cô, Khương Dao nhanh chóng lấy điện thoại trong lòng ra, đeo tai nghe vào.
"Liên Liên?"
"Hình như mấy nhà khác vẫn còn đang cố gắng vì vai diễn kia, để tránh đêm dài lắm mộng, chủ tịch tạo áp lực để bọn họ 6 giờ hôm nay công bố em đã nhận vai luôn, em chuẩn bị sẵn sàng để lát nữa đăng Weibo nhé."
"Nhanh vậy luôn?"
Khương Dao hơi giật mình, chuyện này đối với cô là có hơi vội vàng, so với mấy lần công bố khác thì cũng quá vội vàng.
Vì có Trương Trọng Tuân mà bộ phim này đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, độ kỳ vọng của khán giả dành cho nữ chính rất cao, cô có chút áp lực.
"Đúng vậy, để tránh bên kia lại đổi người, em để ý tài khoản chính thức của đoàn phim nhé."
Phùng Liên vội vàng cúp điện thoại, hình như còn đang bận việc khác.
Tâm trạng vui sướng hồi nãy của Khương Dao đã bay đi mất. Cô cầm điện thoại ngơ ngác đăng nhập Weibo.
Không hiểu sao có cảm giác hơi khẩn trương giống lúc thi đại học.
Sau khi công bố, chắc chắn cô không có mặt mũi nào gặp Liễu Ức Nhất, cũng không muốn gặp Hà Đinh Ninh xem cỏ cây là quân địch*.
*Raw là 草木皆兵: cỏ cây đều là binh lính.
Ý là xem cỏ dại trên núi như quân giặc, diễn tả việc sợ hãi đối phương nên trở nên nghi ngờ, ảo tưởng.
Khương Dao cắn môi dưới, ước gì thời khắc đó có thể đến chậm một chút, một phút kéo dài thành một năm là tốt nhất.
Nhưng khi thời gian đến đúng sáu giờ chiều, thông báo chính thức vẫn đến như đã định.
Cô nhìn tài khoản Weibo của mình được tag trên tài khoản của đoàn phim, tay run rẩy.
Công bố xong rồi, cả thế giới đều thấy.
Cô làm theo lời Phùng Liên, chia sẻ bài viết kèm theo một dòng trạng thái.
Xin chào, Trì Duyệt.
Nhân vật cô sắp đóng tên là Trì Duyệt.
Tài khoản chính thức nhanh chóng nhấn thích bài của cô.
Ngay sau đó, thông báo có người theo dõi mới, Trương Trọng Tuân đã chia sẻ lại bài viết đó.
Khương Dao chưa bao giờ nhận được nhiều bình luận như vậy, trước kia đăng ảnh tự sướng chỉ có một hai trăm fan bình luận, bây giờ chỉ đăng bốn chữ đơn giản, trong nháy mắt đã có hàng nghìn bình luận.
Có fan nguyên tác hoài nghi không chấp nhận, có người qua đường hóng chuyện, có vài fan Trương Trọng Tuân mắng cô, cũng có mấy fan muốn đến tạo quan hệ hữu nghị.
Hai chữ "thân ái" của Trương Trọng Tuân có vẻ rất ái muội, nên mấy fan cuồng thậm chí còn giận dữ mắng từ tài khoản chính thức đến Weibo cá nhân của cô, mắng người ta ép buộc anh nhà bọn họ sao tác CP*.
*Sao tác couple là hình thức tạo ra những cặp đôi yêu nhau ảo để tăng sức hút cho chương trình/ một bộ phim.
Khương Dao trợn mắt trước những bình luận linh tinh.
Dù cô thường không để tâm nhưng tính tình không hề yếu đuối chút nào.
Mấy fan tưởng tượng viển vông đều bị cô block, có bao nhiêu người thì block bấy nhiêu, ban đầu là do tức giận, lúc sau lại trở thành so tài cao thấp.
Nhưng không hổ là fan hâm mộ của nam diễn viên đang nổi, chưa đến nửa tiếng, chuyện Summer Khương block fan của Trương Trọng Tuân đã bị đẩy lên hot search*.
*Hot search: Giống top trending trên Twitter
Weibo rối loạn, cãi nhau ì xèo.
Tuy trong lòng đã có chuẩn bị từ sớm nhưng Khương Dao vẫn cảm thấy hơi phiền.
Xem ra sự nổi tiếng là thật sự cần thiết, ít nhất không thể lúc nào cũng bị động chịu mắng mỏ.
Cô mím môi, ném điện thoại sang một bên, quyết định mắt không thấy tâm không phiền.
Cửa ký túc xá bị đẩy mạnh ra, dọa Khương Dao run lên sợ hãi. 𝖭hanh 𝓂à không có q𝗎ảng cáo, chờ gì tì𝓂 ngay ++ 𝙏𝐑 𝐔M𝙏𝐑𝐔YỆ𝖭.V𝖭 ++
Hà Đinh Ninh xông vào, nhìn thấy Khương Dao đang ngồi trên giường, biểu cảm hơi mất tự nhiên: "Thì ra cậu ở ký túc xá."
Xong rồi! Tiêu rồi!
Vừa rồi tập trung block mấy fan kia, quên mất Hà Đinh Ninh.
Khương Dao đau đầu, nói: "Tớ sắp đi ra ngoài rồi."
Hà Đinh Ninh mỉm cười, ra vẻ thoải mái đi tới, ôm eo Khương Dao nói: "Chúc mừng nhé, tớ thấy trên Weibo rồi."
Khương Dao cảm giác như mình bị một con rắn quấn lấy, hơi khó thở.
"Tớ còn tưởng là tài nguyên của Liễu Ức Nhất, không ngờ lại là cậu, là người trong ký túc xá thì tớ đều vui." Hà Đinh Ninh tựa cằm lên vai Khương Dao, cọ tới cọ lui vô cùng thân thiết.
Haha.
Sợ cái gì thì cái đó tới liền.
"Đúng rồi, tớ nghe Đồng Đồng phòng bên cạnh nói, mắt của Liễu Ức Nhất sưng tấy, lớp trang điểm lấm lem hết cả, có lẽ không ngờ rằng có thể mất vai ngay cả khi đã nhận kịch bản rồi."
Cứu mạng!
Khương Dao trợn trừng mắt.
"Làm việc chăm chỉ, tớ trông đợi cậu đấy." Hà Đinh Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thời tiết rất nóng, Khương Dao nổi da gà toàn thân.
Sau khi Hà Đinh Ninh buông tay, Khương Dao nhanh chóng xách túi ra ngoài tìm Phùng Liên để nương tựa.
Cái ký túc xá này, có lẽ khoảng thời gian tới, cô không về được.
Cô cảm giác được Hà Đinh Ninh đang nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa.
Đó là một cái nhìn phức tạp, giống như bị bỏ rơi, mang theo oán hận.