Máy quay được đẩy tới trước mặt Trương Trọng Tuân, tấm slate được giơ lên che mất một bên mặt của hắn.
Đánh slate xong, Trương Trọng Tuân lập tức nhập vai, đối mặt với camera tối đen, trìu mến nói: "Bạn học này, em đến từ đâu?"
Khương Dao ở bên kia, đối mặt với một máy quay khác, chớp chớp mắt hoa đào, đáy mắt long lanh nước.
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, đè nén sự kích động trong lòng: "Thành Tấn, cuối cùng em cũng tìm được anh."
Trương Trọng Tuân mỉm cười nhẹ, giơ tấm danh thiếp trong tay lên: "Xin lỗi, tôi không quen biết em."
Khương Dao nao nao, sau đó cúi đầu nhìn tên trên tấm danh thiếp: "Đúng là Thành Tấn rồi mà, em từ nhà Minh đến tìm anh đây."
Trương Trọng Tuân khẽ nhíu mày, cất danh thiếp vào túi áo sơ mi, có vẻ hơi bất lực trước trò đùa này: "Bạn học này, tôi là giáo sư khoa Vật lý, không nghiên cứu lịch sử."
Đạo diễn ngồi sau máy quay giơ tay OK: "Thế này là ổn rồi, lát nữa quay thêm lần nữa."
Ra khỏi set quay, thợ trang điểm vội vã đến chỉnh trang, sửa lại tóc tai.
Khương Dao tranh thủ thời gian ăn chocolate để bổ sung năng lượng, khuỷu tay tùy ý chống lên bàn, nhìn xung quanh bằng ánh mắt đờ đẫn.
Trương Trọng Tuân khoanh hai tay, nhìn Khương Dao cười nói: "Thế nào, cũng có dáng vẻ trí thức chứ?"Khương Dao liếm chocolate trên môi, đảo mắt, nghiêm túc nhìn Trương Trọng Tuân, sau đó cười một tiếng: "Đàn anh, anh nói nghiêm túc hả?"
Khương Dao suy nghĩ một lúc, lộ ra nụ cười thâm sâu: "Giáo sư Vật lý thật không như vậy đâu, nhưng mà đóng phim thì chắc phải cao cấp hơn cuộc sống đời thường."
Cô muốn lấy thêm một viên chocolate nhưng lại bị Phùng Liên giật mất, Khương Dao tức giận làm mặt xấu với Phùng Liên.
Lúc hắn học đại học, đến tiết Vật lý đều nằm ngủ, không hề chú ý đến dáng vẻ của mấy giáo sư Vật lý, dù sao cuối cùng Lâm Loan cũng sẽ cho hắn chép bài tập.
Khương Dao bất đắc dĩ chỉ vào áo của hắn:
"Bây giờ lúc đứng lớp giảng dạy cũng không ai mặc kiểu sơ mi cũ này đâu, còn nữa, ai lại cầm theo danh thiếp, đâu phải bán bảo hiểm.
Anh nhìn cái văn phòng lớn này đi, còn lớn hơn phòng hiệu trưởng, văn phòng của giáo sư rất nhỏ, nằm ngủ trên sofa còn không duỗi thẳng chân được.
Hơn nữa, lúc người ta giảng bài đều sẽ cố gắng đưa ví dụ dễ hiểu nhất, không có luyên thuyên mấy công thức phức tạp đâu."
Cô tùy tiện nói mấy câu, còn chưa hết cảm nên đầu óc hơi ong ong.
Vừa châm chọc cách bày trí của đoàn phim và lời thoại trong kịch bản, vừa ngắm chiếc vòng trên cổ tay, rồi lại nghịch móng tay.
Trương Trọng Tuân nghi ngờ hỏi: "Sao em biết trong văn phòng của giáo sư lúc ngủ không thể duỗi chân?"
Khương Dao hơi khựng nhẹ.
Phùng Liên đúng lúc cầm cốc đến: "Uống thuốc đi."
Ánh mắt Khương Dao lóe lên, vươn tay lấy thuốc cho vào miệng rồi uống nước ùng ục, nói đại: "Đương nhiên là tôi có tham khảo rồi."
Trương Trọng Tuân chớp mắt, lấy danh thiếp trong túi ra nhìn, sau đó lại ngẩng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý.
Cuộc trò chuyện bị ngắt ngang trong phút chốc.
Nhiệm vụ hôm nay rất nhiều, quay cảnh nữ chính mang theo ký ức gặp lại nam chính đã quên hết trong bối cảnh hiện đại, kịch bản được sửa tại chỗ mấy lần, để Khương Dao và Trương Trọng Tuân đứng một bên học thuộc thoại.
Khương Dao ngáp một cái, lặp đi lặp lại lời thoại, tranh thủ giảm số lần NG để có thể về nghỉ ngơi sớm.
Trương Trọng Tuân học được một nửa thì quay đầu nhìn Khương Dao, đột nhiên nói: "Hôm nay trạng thái của đàn em rất tốt, lời thoại và nhịp điệu đều chuẩn xác, hoàn toàn không giống người bị cảm lạnh."
Khương Dao lật sang trang, hờ hững nói: "Quay phim cùng đàn anh lâu như vậy, cũng phải có chút tiến bộ."
Ánh mắt của Trương Trọng Tuân dừng lại trên cổ tay Khương Dao, hắn loáng thoáng nhớ được, lúc trước cô đeo vòng Swarovski kiểu cũ.
Cảnh quay hôm nay có biến động về mặt cảm xúc rất lớn, chỉ trong thời gian ngắn mà nữ chính đã trải qua đủ loại cảm xúc như mừng như điên, bối rối, hoài nghi, thất vọng, trái tim đóng băng.
Thông qua biểu cảm để biểu hiện từng tầng cảm xúc đang thay đổi cũng không dễ, thể hiện kiểu cảm xúc mãnh liệt, nhẫn nhịn nhưng lại cố tỏ vẻ kiên cường lại càng khó.
Hắn nghĩ diễn xuất của Khương Dao ít nhất cũng ở mức mình dự đoán, trình độ sinh viên tốt nghiệp chính quy.
Nhưng cô lại không theo khuôn mẫu, cũng không thèm dùng kỹ xảo gì.
Cô rất tự nhiên, rất chân thật.
Nếu so sánh thì hắn có vẻ thua kém hơn nhiều, giống như không thể bì được với tình cảm sâu nặng mà Khương Dao thể hiện.
Trương Trọng Tuân mơ hồ có linh cảm, chờ bộ phim ra mắt, Khương Dao sẽ một bước lên cao.
Hắn nuốt khan, trầm giọng hỏi: "Lúc quay phim, em liên tưởng nhân vật của tôi với ai?"
Tay Khương Dao khẽ run lên, giọng đọc thoại đột nhiên im bặt.
Trương Trọng Tuân đẩy kính, trong lòng thấy chua xót một cách vô cớ.
Khương Dao khép kịch bản lại, cười cười xa cách: "Chuyện này không liên quan đến đàn anh."
Trương Trọng Tuân ra vẻ thoải mái gật gật đầu: "Tôi nhớ lần đầu gặp em là vào sinh nhật em.
Tôi đến đệm đàn piano, sau đó không hiểu sao em cãi nhau với ba em, rất tức giận, làm nổ hết tất cả bong bóng, đáng sợ đến mức không ai dám lên tiếng.
Lúc đó hình như em nói có người lấy mất vòng tay của em, là do lúc thợ trang điểm chuẩn bị trang phục cho em đã đổi thành một cái đắt tiền hơn.
Vòng tay của em quan trọng đến vậy, sao bây giờ lại không đeo."
Trương Trọng Tuân dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vẻ mặt của Khương Dao, quan sát những thay đổi nhỏ của cô, hắn luôn theo dõi lời nói và biểu cảm của cô, có lẽ có thể nhìn ra tâm tư của Khương Dao.
Khương Dao rũ mắt nhìn chiếc vòng tay mới, hơi nhếch môi.
Chiếc vòng tay đó được cô cất trong chiếc hộp nhỏ, Quý Nhược Thừa nói nó đại diện cho quá khứ.
Trương Trọng Tuân đột nhiên nắm lấy tay cô, nói đầy ẩn ý: "Thật ra tôi hiểu cảm giác của em, thoát khỏi một đoạn tình cảm đều sẽ rất đau khổ. Nhưng nếu em mở lòng hơn, sẽ luôn có người tiếp theo có thể chữa lành vết thương cho em.
Cuộc đời vốn dĩ không công bằng, tình cảm sâu nặng cũng không phải chỉ có thể đong đếm bằng thời gian. Giống như vòng tay vậy, Cartier mới thích hợp với em của hiện tại, Swarovski chỉ hợp với em trong quá khứ thôi."
Khương Dao nhíu mày.
Lòng bàn tay Trương Trọng Tuân rất ấm, nhưng lại ấm đến mức khiến cô khó chịu.
Cô dùng sức rút tay ra, ánh mắt lạnh như băng: "Ai nói tôi muốn thoát khỏi một đoạn tình cảm." Cô đứng lên, phủi bụi trên mông rồi thản nhiên nói: "Thời gian có thể đong đếm được tình cảm sâu nặng hay không thì tôi không biết, nhưng ít nhất có thể đo được bản chất con người."
Cuối cùng cô cũng ý thức được Trương Trọng Tuân muốn tán tỉnh cô.
Thậm chí còn có khả năng cái ý này đã bắt đầu từ hôm sinh nhật đó.
Bởi vì các mối quan hệ của ba, cô có được tấm thẻ đặc quyền và địa vị vô hình không thể diễn tả được.
Dù cô có tùy hứng hay vô lý đến cỡ nào, ngông cuồng và làm càn đến đâu, ba cô vẫn sẽ dung túng, yêu chiều, mặc kệ cô, điều này đã kích thích Trương Trọng Tuân lúc ấy.
Nếu không thì hắn để ý đến vòng tay của cô làm gì.
Không, Trương Trọng Tuân còn chú ý đến cô nhiều hơn tưởng tượng, nên dường như hắn và ba cô luôn có vô số điểm chung.
Khương Dao cắn má, hạ mi mắt.
Chưa đầy ba năm, một người bình thường không được đào tạo chính quy, không có quan hệ lại có thể nhanh chóng nổi tiếng như bây giờ, chắc chắn có không ít tâm cơ.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.Ánh mắt trời xanh trắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên một bên mặt Khương Dao, nhưng không hiểu sao cô lại thấy rất lạnh.
Phùng Liên luôn biết nhìn sắc mặt, chen qua kéo Khương Dao: "Này, nghĩ linh tinh gì vậy? Em quay cho tốt, xong rồi anh sẽ báo một tin vui."
Khương Dao phục hồi tinh thần, nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Phùng Liên, trong lòng hơi yên tâm: "Tin vui gì?"
Phùng Liên chớp chớp mắt, thần bí nói: "Em nhất định sẽ thích."
Khương Dao nghi ngờ nhìn chằm chằm Phùng Liên, không thể không nói, chiêu này thật sự có hiệu quả, khơi dậy sự tò mò của cô một cách triệt để, cũng không nghĩ đến khúc mắc kia nữa.
"Anh Tuân cứ làm việc nhé, em dẫn Dao Dao đi do nhiệt độ." Phùng Liên cười hì hì, không đắc tội bên nào, sau đó ôm Khương Dao đi.
Cảnh tiếp theo quay rất thuận lợi, dù sao diễn viên cũng rất chuyên nghiệp, trước ống kính thì tình cảm chân thành, khuất máy thì không thèm liếc nhau một cái.
Bận đến tầm 6 giờ rưỡi, hai diễn viên chính ở tổ A đã hoàn thành xong, đạo diễn đến tổ B và C xem kết quả bên đó.
Khương Dao bị Phùng Liên kéo lên xe, không về khách sạn mà lại đến phố thương mại Sở Thành.
"Anh muốn đưa em đi đâu?"
Khương Dao ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Cô đến đây quay phim lâu như vậy mà cũng chưa đi dạo thành phố lần nào, ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa đoàn phim và khách sạn.
Xe dừng trước cửa rạp chiếu phim Vạn Đạt, Khương Dao bối rối xuống xe, nhìn nhìn bốn phía.
"Tin tốt của anh là đi xem phim với anh hả?"
Gió đêm thổi bay những bông tuyết nhỏ vụn, nhẹ nhàng chạm lên tóc Khương Dao.
Phùng Liên vội đội chiếc mũ nhung trắng lên đầu cô: "Đương nhiên không phải anh, em đoán xem là ai nào."
Khương Dao đội mũ lên, vuốt vuốt tóc, trong lòng có một suy đoán táo bạo.
Cô lập tức túm tay áo Phùng Liên, hưng phấn lắc lắc: "Anh ấy ở đâu, ở đâu!"
Phùng Liên rút tay áo lại, hất cằm: "Chắc là đi mua bắp rang cho em."
Khương Dao nhanh như chớp chạy vào rạp chiếu phim, không quan tâm đến Phùng Liên và chiếc xe.
Cô không biết tim mình có thể đập nhanh đến thế, giống như một cô gái nhỏ lần đầu biết yêu.
Rạp chiếu phim rất lớn, cô chạy thẳng lên tầng hai, nhìn quanh đại sảnh rộng lớn.
Có không ít người đang đợi tới giờ chiếu, làm đủ thứ chuyện để giết thời gian, nhưng cô lại không tìm thấy Quý Nhược Thừa.
Cô đứng tại chỗ, mắt nỗ lực tìm kiếm, mũ lông mềm mại che trên đỉnh đầu, giống như một cây nấm bị đóng đinh xuống đất.
"Tìm anh hả?"
Một hộp bắp rang được đưa đến trước mặt Khương Dao từ sau lưng, lồng ngực rắn chắc áp vào lưng Khương Dao, kiên định, ấm áp.
Trái tim cô rơi xuống, mềm nhũn thành một vũng nước.
"Quý Nhược Thừa."
Khương Dao quay đầu, mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Quý Nhược Thừa.
Thầy Quý đẹp trai hàng thật giá thật.
"Ừm."
Quý Nhược Thừa nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài áo len.
"Quý Nhược Thừa, là anh thật này."
Khương Dao cắn môi dưới, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Quý Nhược Thừa buồn cười, sờ sờ chiếc mũ lông của cô: "Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, anh đến thăm bạn gái."