Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 23



Tôi có một suy nghĩ loé lên trong đầu, phải chăng...?

Khi tôi chạm vào ánh mắt của Kiên, giống như tìm được tri kỉ có cùng suy nghĩ. Cả hai bắt tay thật chặt rồi cười ha hả đánh dấu cho đam mê đu OTP mới ra lò.

"Mày với thằng Kiên bị sao đấy? Tự dưng cười phá lên cái gì vậy?"

Đỗ Minh Trang ngồi bên cạnh khó hiểu nhìn chúng tôi.

Tôi hướng ánh mắt đầy hàm ý về phía nó:

"Người không cùng chí hướng, không đi cùng đường"

"Đúng thế, mày quay ra kia đi, đừng làm phiền giao tiếp của tao với Ngọc Anh"- Thằng Kiên phụ hoạ.

Cuối cùng, xe cũng dừng ở điểm đến, băng qua cánh cổng parabol chúng tôi tiến vào Đại học Bách Khoa, những chiếc áo đồng phục màu đỏ đặc trưng hiện lên qua lớp cửa kính xe buýt.

...

Có một vấn đề khi phân đội là: Tôi cùng nhóm với Trịnh Hải Vy.

Tại sao tên của một đứa đầu danh sách lại có thể ở trong nhóm với đứa ở cuối danh sách như thế nhỉ?

Cái Trang thấy tên tôi trong bảng danh sách nhóm thì không khỏi thắc mắc:

"Con Vy vốn có ưa gì mày đâu, sao lại cho mày vào nhóm nó?"

Tôi hướng ánh mắt quan sát mấy đứa bạn của Vy đang tập hợp lại.

"Tao không biết"

Lúc này, giọng cái Vy sang sảng:

"Nhóm 1A tập hợp"

Tôi ngao ngán cầm đồ đi tới, trước đó Trang níu tay áo tôi lại, dặn:

"Nó mà bắt nạt mày thì gọi tao nghe chưa?"

Tôi cười:

"Tao cũng không hiền lành như vậy đâu"

...

Nguyễn Vũ là tên người dẫn đội mà câu lạc bộ Tình Nguyện Viên cử tới, học lớp 12A4. Anh ta có dáng người cao, gầy, da vàng sạm, nét mặt khá ưa nhìn. Hình như tôi đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi.

Tính thêm đại diện sinh viên Bách Khoa thì nhóm tôi có tổng cộng 6 người.

Chúng tôi bắt đầu đi tham quan từ các phòng học chuyên môn đến thư viện Tạ Quang Bửu. Trời mùa thu ở Hà Nội không khí dễ chịu và vô cùng mát mẻ, nên mọi thứ không quá nóng bức, rất phù hợp cho việc đi bộ.



Sau khi được giới thiệu chi tiết về ngành học mà chúng tôi vừa xem, anh Sơn- sinh viên Bách Khoa dẫn cả nhóm ngồi nghỉ trên ghế đá trong sân trường rồi phải rời đi vì có việc bận. Lúc này lịch trình thăm quan buổi sáng cũng đã hoàn thành.

Đang nghỉ ngơi thì cái Vy chợt nũng nịu hướng về phía Nguyễn Vũ:

"Đội trưởng, sức khoẻ em yếu nên hoạt động nhiều có hơi mệt"

Tiếp đó, tôi nghe thấy giọng nói đầy hốt hoảng của đội trưởng nhóm mình vang lên:

"Em mệt lắm không? Có cần ngồi nghỉ ngơi thêm thì để anh kiếm chỗ cho?"

Trịnh Hải Vy lại líu lo đáp:

"Không ạ, chỉ là cặp xách của em hơi nặng"

Nguyễn Vũ như chợt hiểu rõ, đưa mắt tìm kiếm đối tượng. Ánh mắt của anh ta rơi xuống tôi:

"Bạn nữ này, tôi giao cho bạn nhiệm vụ cầm đồ và bảo quản túi xách cho nhóm nhé!"

Tôi tròn mắt.

Hỏi chấm?

WTF???

Không nhịn được tôi bật lại:

"Tại sao lại là em?"

Nguyễn Vũ cởi mũ, nét mặt cau lại tỏ vẻ khó chịu:

"Mỗi thành viên trong nhóm đều có một nhiệm vụ riêng, bạn yên tâm là sẽ không chỉ có một mình bạn phải làm đâu, việc của bạn là thực hiện tốt thứ được giao!"

Tôi cứng họng, còn chưa kịp phản bác đã thấy 4 cái túi xách được đưa tới.

"Bây giờ anh sẽ đưa cho mọi người phiếu ăn trưa và dẫn mọi người đến nhà ăn của Bách Khoa"- Nguyễn Vũ thông báo.

Tôi cầm trên tay bốn chiếc túi, sau lưng thì khoác cặp xách, nặng nề lê từng bước chân di chuyển ra khỏi khuôn viên trong trường theo đoàn người phía trước. Bước tới đoạn sang đường, Nguyễn Vũ thúc giục cả nhóm di chuyển nhanh chóng.

Tôi ngước nhìn đèn xanh cho người đi bộ đang bật nhưng chỉ còn 7s, vội vàng khênh mấy túi xách, chạy theo nhóm trước mặt.

Tuy nhiên, vừa đi được nửa đường, chân tôi bị vướng vào một cái dây túi xách. Tôi loạng choạng chống mạnh tay xuống mặt đường bỏng rát, tiếng xe cộ nổ còi inh ỏi bên tai. Phía trước mặt, Nguyễn Vũ gào:

"Đứng dậy, di chuyển nhanh!"

Tôi gượng dậy, thấy tay đã xước một vệt, phần đùi thì đau rát nhưng tôi vẫn phải cầm mấy chiếc túi lên, băng qua đường khi đèn còn 1s cuối.

Nguyễn Vũ nhìn tôi đến gần, bắt đầu mắng còn hay hơn hát:



"Bạn không có ý thức tập thể à? Biết giờ cơm đã đến nhưng lại làm chậm trễ thời gian di chuyển của mọi người như vậy?"

Tôi thấy nực cười, thở hắt:

"Này anh Vũ, anh không thấy tôi đang cầm bao nhiêu cái túi hay sao? Trong đây có cả túi của anh đấy! Đàn ông con trai mà không biết tự xách đồ à?"

Mọi người dọc đường đổ dồn ánh mắt về phía nhóm tôi, Trịnh Hải Vy lúc này lên tiếng:

"Ngọc Anh, mày đựng viện cớ như thế, anh Vũ cũng chỉ là nghĩ cho tập thể, bọn tao đi cả sáng nay đã thấm mệt mà còn đứng lại đợi mày đó thôi?"

Vô lí vãi l**

"Thế chắc tao không mệt đấy?"

Nguyễn Vũ tức giận đến mức đỏ cả mặt, quát thẳng vào mặt tôi:

"Đã ích kỷ lại còn thích đổ lỗi, nếu không muốn ăn trưa thì đưa phiếu đồ ăn đây?"

"Tại sao? Phiếu đồ ăn này là tôi đóng tiền có được, anh có quyền gì?"

"Cẩn thận lời nói vào, tôi có thể báo cáo trường đánh dấu kỷ luật của bạn đấy!"

Tôi câm lặng, nhìn các gương mặt xung quanh cũng không ai có ý định đứng về phía mình. Nguyễn Vũ thấy tôi đuối lý thì vênh mặt:

"Thôi được rồi, việc này coi như bỏ qua tạm thời, lát nữa bạn sẽ phụ trách bê đồ ăn cho nhóm, giờ thì đưa lại túi xách cho mọi người đi"

Tôi bực tức trong người nhưng lại không thể làm gì được. Nhóm cái Vy đắc thắng nhìn tôi khiêu khích

Hẳn là giao mỗi người một nhiệm vụ?

Từ nãy đến giờ tôi chưa thấy tên đội trưởng kia giao thêm nhiệm vụ cho ai đấy!

...

Nhà ăn của Bách Khoa giờ tan tầm siêu đông. Nhóm chúng tôi ngồi ăn trên tầng 2, tôi phải băng qua băng lại nhiều đoàn người để đưa đồ ăn tới nhóm.

Khi đang bê bát nước canh sấu đã nguội ngắt lại gần bàn. Tôi thấy rõ chân cái Vy đang ngáng ra giữa đường, bên cạnh thì Nguyễn Vũ đang vừa nói gì đó vừa gắp đồ ăn vào bát nó.

Nếu bạn đã muốn tạo tình huống thì mình sẽ làm diễn viên một lần vậy. Thế là, tôi "giả bộ" vấp ngã, bát canh tuột khỏi tay vô tình đổ vào tên đội trường nào đó cùng bạn hot girl Trịnh Hải Vy.

"VŨ HOÀNG NGỌC ANH!!!"

Cái Vy quần áo ướt đẫm, đứng bật dậy nhìn tôi với ánh mắt hung dữ bắn ra tia lửa. Tôi oan ức nói:

"Tao... tao xin lỗi, tao không cố ý, tại tự dưng có cái chân chắn ngang đường tao đi á"

Hải Vy như muốn phát điên nhưng không làm gì được, đành bực tức cầm túi bỏ đi, Nguyễn Vũ cũng vội vàng chạy theo. Khi anh ta đi ngang qua tôi, ánh mắt ra chiều cảnh cáo, gằn mạnh từng chữ một:

"Dọn sạch đống mà mày bày ra đi!"