Tôi không hề muốn đi trải nghiệm cùng bên Xã Hội tí gì cả.
Thế đếch nào con Bình lừa tôi bê đồ hộ nó lên xe lớp 11B6 rồi cho xe chạy luôn. Bác tài đã khởi động máy nhất quyết không chịu dừng cho tôi xuống, tôi đành ngậm ngùi nhìn qua cửa kính, thấy chiếc bus của lớp 11B1 đã bon bon trên con đường ngược lại.
Đm, vậy là tôi phải dẫn đội cho lớp 11B6, lệch hết kế hoạch hôm qua thức cả đêm đề ra.
Một từ thôi: Cay.
Chả biết Bình có uống nhầm thuốc gì ở trường cấp 3 cũ không mà về đây nó thay tính đổi nết như thế. Hay là do trước tôi không để tâm đến nhỏ này? Hồi cấp 2 thỉnh thoảng có qua lớp Dâu thì mới hay nói chuyện với Bình nên mối quan hệ giữa tôi với nó cùng lắm chỉ dừng ở mức bạn.
Tôi kiểm tra lại một lượt kí ức trong tâm trí mình xem có phải từng thả thính Hoàng Ngọc Bình không? Vì mãi tôi vẫn đếch hiểu sao nó cứ ngồi sát vào ghế của tôi thế?
Bình chớp đôi mắt nai tơ của nó khi thấy tôi né ra khỏi ghế xe, nhỏ nhẹ bày tỏ cảm xúc của bản thân:
"Anh Huy, em xin lỗi, em không ngờ là xe buýt lại đi luôn như thế"
Chắc tôi tin.
Tôi nở một nụ cười giả tạo với nó rồi mở điện thoại nhắn tin cho đứa bạn cùng câu lạc bộ Tình Nguyện Viên. May mắn là nó cũng có việc phải qua Cầu Giấy nên đã đồng ý đổi với tôi.
Kiếp nạn Học viện Báo chí thực sự bắt đầu khi tôi xuống xe, Bình bám riết lấy tôi không rời nửa bước, cứ đi hai ba bước lại vấp một cái như sắp ngã. Ở lớp Xã Hội này, tôi thật sự muốn tìm một người đồng cảnh ngộ. Nhưng chịu thôi, có trách thì trách tôi quá đẹp trai. Nguyễn Gia Huy ơi bớt hoàn hảo lại đi!!!
Trong lúc tôi đang mải tìm chị Lan tomboy - sinh viên Báo Chí thì cuối cùng cái Bình cũng thành công đạt được mục đích. Nó bám lấy cánh tay tôi, cả người như không xương mà tựa vào.
Bây giờ thì đứa mù cũng phát hiện là Bình có ý định cưa tôi.
Tôi đẩy người nó ra rồi nhanh chóng kéo dãn khoảng cách:
"Trải nghiệm nằm trong lịch trình học tập của trường, anh hi vọng em có thể nghiêm túc"
Mặt Bình đỏ ửng, nó lí nhí đáp lại tôi:
"Vâng"
May vãi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy bà Lan. Sinh viên Báo có khác, nhìn bả vẫn bụi bụi y năm ngoái, tóc cắt ngắn kiểu đầu nấm, đeo vòng cổ có hình thánh giá nhỏ. Thấy tôi vẫy tay, bả chạy lại, hếch giọng:
"Năm nay mày vẫn dẫn đội à? Sao hôm qua bảo sang Bách Khoa?"
Tôi thở dài nhún vai:
"Bà nhìn mặt tôi giống muốn sang đây lắm hả? Tại lên nhầm xe? Đi chưa?"
"Vội thế?"
"Tôi dẫn nửa buổi thôi, chiều tôi về Bách Khoa"
Bà Lan gật đầu hiểu ý, cất giọng trêu trọc:
"Tia được em nào bên bển à? Mày đi thế thì tí lại tự bắt xe từ Cầu Giấy về Đại Cồ Việt cũng phải hơn 8km đấy"- Rồi bà nhăn mặt-"Còn tắc đường nữa"
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
Bỗng dưng có tiếng "bộp" phát ra từ ngay sau lưng tôi. Bà Lan hỏi thăm:
"Không biết em gái xinh xinh kia có người yêu chưa"
Tôi giật mình, bỗng thấy buồn cười nhưng phải cố nhịn:
"Bà lại chia tay người trước rồi à"
Ngay lập tức khuôn mặt của chị Lan trở nên cau có, bả tổng hợp bằng câu nói muôn thuở:
"Tâm lý con gái phức tạp lắm"
...
Tham quan xong cũng đã là 11h, tôi chẳng nán lại ăn trưa mà rời đi luôn, bà Lan đưa cho tôi hai gói bánh bông lan ăn lót dạ.
Khi đứng đợi Grab, tôi gặp Bình. Nó tiến đến gần tôi, im lặng vài giây rồi nói:
"Anh Gia Huy, có một vấn đề em muốn nói với anh"
Tôi cảm thấy cái không khí mờ ám của tình huống này hình như quen quen. Bình không để tôi kịp nói gì, nó thẳng thắn bày tỏ:
"Em thích anh, em thích anh từ hồi cấp 2 rồi, em cố gắng về trường cấp 3 này là vì anh"
Một loạt thông tin đổ dồn vào đầu tôi trong vài giây. Dù đoán trước được nhưng tôi vẫn sốc vl.
"Anh có thể đừng đi không?"
Bình tha thiết hỏi.
Nhưng không Bình ạ.
"Anh xin lỗi, anh chỉ coi em là bạn"- Tôi nói.
Bình trở nên hoảng hốt, mắt nó bắt đầu long lanh một lớp nước, rồi từng hạt thi nhau tuôn ra.
Xe Grab đã chọn đúng thời điểm tôi cần mà đến, chắc chắn là tôi sẽ đánh giá 5 sao cho anh lái xe. Trước khi rời đi, tôi kiếm một tờ giấy khô, nhét vào tay cái Bình.
"Anh có việc phải đi trước nhé, em vào ăn trưa đi"
Tôi ước gì Dâu có thể thấy được sự kiên định của tôi lúc đó, không biết nó thấy xúc động không. Tôi có nhiều mặt tốt như thế này cơ mà? Có phải là redflag mà nó luôn mồm ca thán đâu?
Buồn thay, trong khi tôi vượt 8,4km trên con đường đông đúc của Hà Nội để đến Bách Khoa thì Ngọc Anh lại chẳng biết gì!
Đi từ 11h mà phải gần 1 tiếng mới tới nơi. Tôi nhắn tin cho Dâu nhưng mãi không thấy nó trả lời nên hỏi Đặng Quang Lâm xem giờ đang ở đâu. Thằng Lâm rep ngay lập tức:
"Trang bảo tôi với Kiên đi mua thuốc sát trùng, đang ở hiệu thuốc gần nhà ăn Bách Khoa, ông qua đi rồi vào với bọn tôi, gửi địa chỉ rồi đấy"
Không ngờ đến hiệu thuốc, tôi còn gặp cả hai người quen ở quán tạp hoá bên cạnh: Nguyễn Vũ và Trịnh Hải Vy.
Ái chà! Cô nàng này đổi đối tượng cũng nhanh thật đấy! Đợt trước đi chơi bi-a cùng nhóm tôi để nhắm tới đại gia Đình Nam, nhưng thằng nay chẳng những có người yêu mà còn là simp chúa. Nên ẻm đã đổi sang tôi và kết quả là vẫn đếch thành công.
Về sau, tôi có nghe phong thanh từ đám con trai cùng lớp là Nguyễn Vũ 12A4 của nhóm Quân Đỗ đang theo đuổi Hải Vy lớp 11B1.
Cứ như vậy, bọn tôi vô tình nghe được câu chuyện của hai bạn này.
Hải Vy cau có nói với người đứng cạnh:
"Con Ngọc Anh đấy, không ngờ nó đáng ghét như thế! Vốn cho nó đi cùng nhóm với mình là để nó nếm mùi đau khổ mà biết điều, thế đếch nào cuối cùng em lại bị nó đổ cho cả bát canh vào người!"
Tôi lắng tai nghe, tay phải giục thằng Lâm bật ghi âm trong điện thoại vì trực giác nhạy bén của bản thân thôi thúc tôi làm vậy.
Nguyễn Vũ cất giọng dỗ dành:
"Thôi em đừng tức cái thứ đó, anh nghĩ ra cách rồi! Lúc trước nó không để ý anh đã cho ví em vào cặp nó. Lát nữa em chỉ cần cùng anh diễn một vở kịch làm nó bẽ mặt trong nhà ăn. Anh có cớ để báo cáo với ban giám hiệu là em sẽ được giải toả cơn tức"
Đm, thằng ch* này?!!
Từ đợt bóng rổ đến nay nó vẫn hãm như thế!
Tôi thực sự muốn nhảy ra đấm cho nó chục phát.
Dâu của tôi, tôi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà để bọn nó bắt nạt vậy à?
Nhưng tôi phải nhịn trước đã, rồi sẽ cho bọn nó thấy như thế nào là "gậy ông đập lưng ông"!