Vào giờ ra chơi, sau hai ngày không thấy mặt thì Nguyễn Gia Huy đã xuất hiện ngoài hành lang lớp tôi. Anh lười biếng chống tay lên cằm chờ đợi, ánh mắt có phần mệt mỏi. Đặng Quang Lâm đi từ cửa lớp vào, gọi:
"Ngọc Anh, không ra à? Ổng đang đợi mày đấy"
Tôi cất gọn sách vở vào hộc bàn. Lòng có chút rối loạn. Cảm giác nhộn nhạo suốt hai ngày vừa qua khiến tôi khó xử, lại không nghĩ được nên hỏi Nguyễn Gia Huy như thế nào cho hợp lí về bài đăng trên facebook kia. Cuối cùng tôi cũng phải đứng dậy, cất bước ra khỏi lớp.
Thấy tôi, Gia Huy nở nụ cười thoải mái, hai mắt híp lại thành đường chỉ trông khá dễ thương.
"Có vụ gì đấy?"
Tôi lạnh lùng hỏi.
"Hai ngày không gặp anh mà mày như thế à?"- Gia Huy bày ra bộ mặt giận dỗi, đầu tựa vào bức tường đằng sau. Mắt anh dán chặt vào tôi, quan sát lâu đến mức mặt tôi cảm thấy nóng bừng, chẳng dám nhìn lên mà ấp úng hỏi:
"Sao ông cứ nhìn chằm chằm tôi thế?"
Nguyễn Gia Huy im lặng một lúc khiến tôi còn tưởng ổng chưa nghe được câu hỏi. Mãi sau, Gia Huy mới cất tiếng, giọng có phần khàn khàn:
"Tại nhớ Dâu"
Tôi sững cả người lại.
Tim đập liên hồi và má thì nóng ran dù thời tiết đông giá. Nguyễn Gia Huy tiến lại gần, cởi áo khoác đồng phục của mình rồi choàng lên người tôi. Hơi ấm cùng mùi bạc hà bao trọn lấy thế giới xung quanh, nhẹ nhàng đùa nghịch trái tim yếu đuối của Vũ Hoàng Ngọc Anh.
Anh đưa bàn tay bọc lấy má tôi, vuốt nhẹ vài sợi tóc ra sau tai. Từ hành động đến lời nói đều toát ra vẻ mờ ám khó lý giải. Gia Huy đã bao giờ làm điều này với tôi trước đây chưa nhỉ? Hình như tôi của ngày trước không đặc biệt để ý mọi thứ về anh như bây giờ.
"Ngày đi trải nghiệm, Bình tỏ tình với anh"- Nguyễn Gia Huy thẳng thắn nói - "Anh đã từ chối rồi"
Tôi im lặng. Thông tin này không khiến tôi bất ngờ lắm. Từ khi về trường, Bình thể hiện mọi thứ rõ ràng cứ như muốn cho cả thế giới biết là nó thích Nguyễn Gia Huy. Chỉ là tôi chần chừ không dám khẳng định điều này mà thôi.
Trong dãy hành lang náo nhiệt và ồn ào. Nguyễn Gia Huy vẫn đang nhìn tôi, còn tôi thì nhìn mặt đất, khuôn mặt cúi gằm không biết nên nói gì. Dường như anh đang muốn giải thích cho tôi thì phải?
Không biết từ bao giờ lớp học chỉ còn nhóm chúng tôi và lác đác vài mống trực nhật ở lại. Kiên ngáp dài, khoác cặp lên vai:
"Từ lúc gặp anh Huy ngoài cửa, mày cứ như người mất hồn ấy, có chuyện gì à?"
Dù bạn Trang và bạn Lâm im lặng nhưng tôi biết thừa tai bọn nó đang dỏng lên để chờ câu trả lời của tôi.
"Không có gì, chắc lên lớp 12 học mệt quá nên ổng hơi áp lực"
Nghe đến đây, Kiên bày ra bộ mặt ỉu xìu:
"Tương lai của chúng ta đấy, đếm dần đi là vừa"
Tôi cười không nói.
Lâm Đặng thở dài:
"Mà ông Huy định thi Kiến Trúc à? Tao cứ nghĩ ổng muốn đăng ký Bách Khoa cơ"
"Ổng đam mê vẽ hơn"- Tôi trả lời - "Nhưng có thể ổng vẫn đặt một nguyện vọng Bách Khoa"
Chú Lộc - bố Nguyễn Gia Huy là một doanh nhân có tính cách và suy nghĩ cởi mở, chọn cách để cho ổng tự quyết định con đường mình muốn. Còn cô Diệp từ trước đến nay cũng luôn tôn trọng ý kiến của con trai. Mọi thứ đều ủng hộ Gia Huy hướng tới nguyện vọng của mình nên ổng rất cố gắng.
"Thế hôm nay anh Huy không chở mày về à?"- Trang thắc mắc trong lúc chúng tôi bước xuống cầu thang.
"Vừa ổng có nói nay phải đi học thêm nên tao tự đi về"
Trang tỏ ý hiểu. Khi ngước mắt lên, nó chợt sững người lại, kéo lấy tay tôi. Bình đang đứng dưới chân cầu thang chờ đợi.
"Tao muốn nói chuyện với Ngọc Anh"- Bình lên tiếng.
Tôi chần chừ trong vài giây, sự thật là giờ tôi không biết phải đối diện với nó như thế nào. Thú thực trước tin đồn rộ lên trên mạng xã hội, tôi đã mong Bình chủ động kể với tôi, nhưng lúc gặp trực tiếp, bản thân tôi lại lúng túng.
"Mày nói đi"- Tôi bước về phía nó.
Bình e ngại nhìn Trang đang đứng cạnh tôi. Trang biết ý, nói nhỏ với tôi:
"Về trước nhé, thằng Lâm vừa nháy máy rồi!"
Dạo này tần suất Trang và Lâm đi cùng nhau hình như tăng mạnh nhỉ. Hôm nào tôi phải làm buổi thảo luận với Phạm Trung Kiên thôi, tò mò quá đi!
Tạm gác lại vấn đề đó, Trang vừa rẽ vào nhà xe thì Bình đã níu lấy tay tôi:
"Ngọc Anh, tao tỏ tình với anh Huy thất bại rồi!"
"Bức ảnh trên mạng không biết ai đã chụp lén mà đăng lên, mày có thể giải thích với anh Huy giúp tao không?"
Càng nói, Bình càng cuống quýt, đôi mắt đẹp của nó ngấn lệ.
Tôi không biết nên vui hay buồn khi được nghe một câu chuyện từ cả hai nhân vật chính trong bức ảnh nổi rầm rộ trên diễn đàn trường.
"Mày yên tâm đi, ổng còn đang bù đầu cho lớp 12 ấy nên không để tâm đâu"- Tôi trấn an Bình
Ánh mắt Bình giảm đi vài tia sáng giống như đang hụt hẫng, nó vẫn ôm lấy bàn tay tôi, ngập ngừng đề xuất:
"Ngọc Anh, tao thích anh Huy, rất rất thích!"
"Mày có thể giúp tao... trở thành người yêu của Nguyễn Gia Huy không?"