Giữa tháng 4, trời tối muộn nên lúc tôi gặp Bình vẫn còn ánh nắng nhàn nhạt. Chúng tôi quyết định gọi 2 cốc sâm dứa và 20k xiên rồi ngồi xuống một góc trên vỉa hẻ. Có lẽ hôm nay tâm trạng Bình tốt, từ lúc gặp tôi nó cứ cười mãi. Thấy vậy, tôi bèn trêu trọc:
"Vui lắm hả? Đạt giải cao như vậy mà khao bạn có mỗi chầu xiên bẩn này là hơi thiếu sót nhé!"
Bình khoác tay tôi thân thiết, mái tóc mềm mại xoăn xoăn của nó ngả xuống vai tôi.
"Ôi Dâu thân yêu! Vậy mày muốn gì để tao trả ơn đây??? Xem phim không?"
Tôi phì cười. Bình hào hứng nói thêm:
"Phim kinh dị nhé?"
Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tôi lập tức biến mất.
Nhìn thấy biểu cảm biến đổi của tôi, Bình phá lên cười. Tôi công nhận tôi là một đứa nhát gan, không hề phù hợp với những bộ phim kinh dị hay trinh thám tí nào.
Hồi bé, Nguyễn Gia Huy rủ tôi xem một tập của Conan, kết quả tối đó tôi lo lắng đến mức không ngủ được phải chạy sang phòng bố mẹ mới yên giấc. Lớn hơn tí nữa, đọc được truyện Conan rồi, tôi mới có gan đi xem phim kinh dị với bạn bè. Nhưng mọi thứ không khả quan hơn là mấy! Mặc kệ tiếng than thở của đám bạn, cho rằng bộ phim kinh dị này quá nhạt nhẽo, chẳng thể doạ sợ đứa nào, thì tôi - Vũ Hoàng Ngọc Anh, một tuần sau vẫn nhớ về hình ảnh con ma trong bồn tắm, âm thầm sợ hãi.
Tôi và Bình vừa nói chuyện vừa cắm mấy viên chả cá mới ra lò. Không ngừng líu lo về những thứ vô tri xung quanh, tâm trạng của tôi cũng dần thoải mái hơn. Lâu lắm rồi, tôi với Bình không trò chuyện nhiều như thế.
Khi đĩa xiên hết được một nửa, một giọng nói quen thuộc cất lên:
"Ngọc Anh?"
Tôi ngước lên. Nguyễn Gia Huy đang khoác vai bạn, khuôn mặt ngạc nhiên gọi tên tôi. Anh kéo hai người bạn đi cùng tiến lại gần, trên môi là nụ cười háo hức:
"Mấy giờ rồi mà chưa về nhà?"
Tôi không trả lời, hỏi ngược lại:
"Sao anh lại ở đây?"
"Tính đi ăn bánh mì lót dạ, tí bọn anh còn học tăng cường ở trường tiếp"
Tôi gật đầu, giọng thúc giục:
"Thế anh mau đi mua bánh mì đi"
Ngược lại với dự đoán của tôi, Nguyễn Gia Huy kéo ghế nhựa tới, nói:
"Tự dưng anh thèm xiên hơn!" - Sau đó, anh ta quay về phía bạn mình - "Ngồi không?"
Hai anh bạn cũng vui vẻ đồng ý, kéo ghế lại. Gia Huy giới thiệu ngắn gọn:
"Đình Nam, Việt, Ngọc Anh, Bình"
Nghe tưởng như đang điểm danh quân số vậy.
Anh Nam nhìn tôi rồi chợt nở nụ cười:
"A! Em là Dâu hả? Em gái hàng xóm...Áaa"
Nguyễn Gia Huy huých mạnh khuỷu tay vào eo Đình Nam, cắm một miếng xúc xích cho vào mồm bạn, cau có nói:
"Ai cho mày gọi thế???"
"Ngọc Anh! Em phải quản tên này cẩn thận vào! Nó toàn bắt nạt bọn anh thôi!"- Anh Việt ngồi cạnh lên tiếng tố cáo.
Mặt tôi đỏ ửng vì ngượng, chỉ biết lặng lẽ tiếp thu.
"Ô! Em là Hoàng Ngọc Bình đúng không?"
Từ khi Nguyễn Gia Huy đến, Bình trở nên im lặng hẳn. Thấy anh Việt hỏi, nó "dạ" một tiếng.
"Em mới được giải chung kết Tiếng Hát Sơn Ca hả? Em nổi tiếng ở trường lắm đấy!!!"
Bình cười nhẹ nhàng đáp lại, tôi có cảm giác nó liếc nhẹ về phía Nguyễn Gia Huy một chút nhưng tên đó đang mải mê cắm cá viên chiên thành một hàng. Nét thất vọng chợt vụt qua khuôn mặt của Bình. Tôi chợt nhớ lại cái hôm Bình nói với tôi rằng nó thích Nguyễn Gia Huy đến thế nào... Cuối cùng bầu không khí giữa tôi và Bình lại trở nên xa cách như chưa có gì xảy ra trước đó, tôi chợt cảm thấy trùng xuống.
Gia Huy hào hứng đưa tôi xiên chả cá mà anh vừa cắm. Tôi ngần ngại, quyết định đẩy xiên trở về phía anh:
"Thôi, em no rồi!" - Tôi với tay lấy cặp xách, nói - "Em và Bình về trước, các anh cứ ăn đi nhé!"
Tôi kéo Bình đứng dậy, nó vẫy tay tạm biệt ba người. Nguyễn Gia Huy lịch sử gật đầu, mắt dán chặt vào tôi, nhưng tôi tránh khỏi cái nhìn của anh.
Tôi và Bình về trường lấy xe, hoàng hôn đã ôm lấy bầu trời, sân trường giờ chỉ còn lác đác vài bóng người. Bỗng nhiên, Bình kéo tay tôi lại:
"Ôi tao quên mất! Ngọc Anh ơi, giờ mày đi photo hộ tao tập đề luyện Văn này cho đội tuyển được không? Cô Phương nhờ tao mà giờ tao vướng lịch học thêm môn khác phải đi gấp!"
Tôi không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Bình lấy từ cặp sách tập đề, tam biệt tôi rồi vội lấy xe đi trước. Tôi cầm tập đề rơi vào suy ngẫm, quán photo trong trường bây giờ đã đóng cửa, chỉ còn cách trở lại ra tiệm photo gần chỗ xiên tôi vừa ngồi, vậy là có thể tôi sẽ gặp lại nhóm Nguyễn Gia Huy!
Bây giờ tôi không muốn gặp anh lắm! Phải làm sao bây giờ???
Đấu tranh một hồi tôi đành phải quay trở lại con đường đến tiệm xiên. May mắn thay, với vẻ quan sát dè dặt của mình, tôi phát hiện ra chỗ ngồi trước đó giờ không còn bóng người, có lẽ nhóm Gia Huy đã về lớp! Tôi nhẹ nhõm hơn hẳn, cầm tập đề đi photo.
Tình cờ tôi gặp cái An - bạn cấp 2 ở đây, dáng người An vẫn gầy nhỏ như ngày trước, khoác chiếc áo đồng phục trường cấp 3 mà nó đang học bây giờ, đứng một góc đợi in bài tập. Thấy tôi, con bé hí hứng, lập tức níu lại hỏi han.
Tôi đứng buôn chuyện với An đến khi đề đã photo xong. Nhìn những ánh đèn ngoài đường bắt đầu được bật lên, nhớ tới cái cau mày và đôi đũa cả của mẹ, tôi đành phải tạm biệt An và hứa hẹn một buổi đi chơi nào đó trong tương lai...
***
Ngoại truyện
Vào một buổi tối thứ 7 ở Hà Nội, khi Nguyễn Gia Huy đang thu dọn dụng cụ vẽ và chuẩn bị ra bến xe khách thì chợt nghe thấy hai cô bạn trước mặt trò chuyện.
"Mày ăn thứ bánh dâu tao bảo chưa? Ngon đúng không?"
Người kia gật đầu rối rít:
"Ôi ngon điên mày ạ! Tao ăn xong nghiện luôn mà! Bánh đấy đúng là dành cho những đứa đam mê "dâu tây" giống tao!!!"
Mọi chuyện tiếp theo đã phá hỏng dự định ban đầu của Nguyễn Gia Huy, từ việc bắt Grab ra bến xe, cậu ta đã bắt Grab đến tiệm bánh Dâu nổi tiếng nọ, cách chỗ học vẽ 4km để mua một hộp bánh về Hải Phòng cho ai đó...
Ai đó vào sáng Chủ Nhật ngày hôm sau.
"Ơ! Sao có bánh dâu trong tủ lạnh thế này! Mẹ yêu của con mới mua à???" - Vũ Hoàng Ngọc Anh dán mắt vào hộp bánh ngon lành.
Mẹ Linh cười không nói, có người nào đó 9 giờ tối qua sang gõ cửa nhà bà, gửi cho Dâu hộp bánh...