Ánh mắt kiên định của Trang cho tôi biết rằng nó đang đưa ra lời thông báo.
"Mẹ tao đã chuẩn bị thủ tục và hồ sơ cho tao từ lâu, tao từng phân vân..."
"Trước hết, đừng nói với ai nhé Ngọc Anh! Kể cả việc Quân Đỗ, tao muốn bản thân tự nói với mọi người trong nhóm, khi mọi thứ đã sẵn sàng"
Suy nghĩ trong đầu tôi trống rỗng, mọi thứ đến nhanh và đột ngột. Hoá ra, tôi không hề biết gì về Trang như tôi vẫn nghĩ, tôi không biết hoàn cảnh mà nó phải trải qua, càng không rõ những gì nó phải chịu đựng. Nếu với tư cách là một người bạn, điều gì có thể khiến Trang - cô gái luôn hoạt bát như ánh mặt trời cảm thấy thoải mái hơn, tôi sẽ thuận theo ý nó.
...
Ngày hôm sau, Trang đã đi học lại, nó trở nên tươi tỉnh hơn so với hôm qua khi tôi ghé thăm. Lâm Đặng và Kiên thi nhau tra hỏi về tình hình sức khoẻ của Trang đến mức nó phải gào mồm mà thề thốt rằng "nó đang khoẻ như trâu" thì hai đứa kia mới xuôi bớt.
Bầu không khí quen thuộc trở về, tiếng náo nhiệt từ ngoài hành lang và các trận cãi nhau vô cớ của Lâm-Trang lặp lại. Như mọi lần, Kiên luôn là người đứng ra hoà giải cho bọn nó. Tôi cũng dần hoà vào những chủ đề mới của Súng Hoa Cải nhưng đôi lúc, nghĩ tới việc trong tương lai Trang không ở đây nữa, tôi chợt cảm thấy lòng mình trầm xuống. Có lẽ tôi nên tập làm quen trước với cảm giác này...
Bốn ngày kể từ khi tôi hoàn thành kì thi Học Sinh Giỏi Thành Phố.
An từ sau ngày gặp tôi tại quán photo gần trường thì cũng không thể liên lạc.
Cô Nga cũng đã trở lại trường, ngày đầu tiên khi cô trở về là lôi chúng tôi vào phòng hỏi han cẩn thận từng thành viên, sau đó không ngừng cổ vũ, trấn an mọi người.
Các thành viên trong đội tuyển vẫn như cũ, dồn ánh nhìn soi xét về phía tôi.
Có lẽ tôi sẽ mặc kệ mọi thứ và tiếp tục sống cuộc đời của mình nếu như tôi không vô tình gặp được An lần nữa khi đang đi mua mấy món đồ lưu niệm trong Nhà sách Tiền Phong. Tôi cau mày, rướn chân, xác định chính xác rằng đó đúng là An. Ngay lập tức, tôi sải bước qua các kệ sách tiến về phía nó.
Sự bất ngờ từ ánh mắt của An nằm trong dự đoán của tôi.
"Tao cần hỏi mày vài vấn đề đấy An!"
An hốt hoảng, nó khẽ lẩm bẩm chửi thầm. Sau đó, đẩy bàn tay tôi đang đặt trên vai nó ra, khó chịu cất lời:
"Mệt mỏi thật đấy! Đáng ra tao không nên tham gia vào vụ này"
"?"
"Mày vẫn không khác gì cấp 2 nhỉ Ngọc Anh, luôn luôn bày ra vẻ mặt vô tội như chẳng biết gì về thế giới này." - An buông bỏ lớp mặt nạ vào ngày tôi gặp nó tại hàng photo và bắt đầu bày tỏ thái độ của mình.
"Đôi khi tao không biết mày thật sự ngu hay giả bộ nữa. Nhưng tao cũng chẳng quan tâm, tự dưng có một đống tài liệu ngon như vậy rơi vào tay trước thềm HSG ai mà chẳng thích? Vậy nên vì lợi ích của mình, đương nhiên là tao đồng ý rồi!"
"Thề chứ, "nó" cứ bảo tao tránh mày nhưng làm sao mà tránh mãi được, hôm nay chẳng phải vẫn gặp thây" - An vừa nói vừa cười khinh bỉ.
" "Nó" là ai?" - Tôi lạnh nhạt hỏi.
An nhướng mày rồi lại nhún vai:
"Tao nghĩ là mày có đáp án rồi chứ, rõ ràng như vậy cơ mà?"- An tiến gần về phía tôi - "Vấn đề là mày không chấp nhận đáp án đấy thôi!"
Cả người tôi như đông cứng lại.
Đúng vậy!
Tôi có đáp án từ sớm rồi! Chỉ là...
"Vậy để tao nhấn mạnh lại cho mày..."
Giọng An vang lên thêm lần nữa.
"Chính xác là Hoàng Ngọc Bình!"
...
Mọi bức tường trong mối quan hệ giữa tôi và Bình đã tan biến.
Tôi ngồi trên ghế trong công viên gần nhà. Gió hè lùa vào làn tóc, vuốt ve cổ tôi nhẹ nhàng. Nhìn ánh nắng mùa hạ hoà với tiếng ve sầu râm ran, kỉ niệm giữa tôi và Bình lần lượt hiện ra như thước phim. Trong kí ức của tôi, Bình của quá khứ là một người bạn thật tuyệt vời. Nó ân cần, chân thành và thật lòng...
Còn hiện tại, chẳng biết đếm bao nhiêu lần, tôi là người cố gắng hàn gắn tình bạn mà có lẽ với Bình, nó đã biến mất...
Chà!
Tôi đã có...
Một người bạn thân "cũ"
"..."
"Ngọc Anh?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi đưa ánh mắt về phía anh.
Nguyễn Gia Huy mặc áo đồng phục trắng, khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt màu nâu trà trong nắng ánh lên vẻ lo lắng rõ rệt. Ống đựng giấy vẽ được anh treo trên vai trái. Ồ! Hình như Gia Huy vừa mới đi luyện vẽ về.
Khi suy nghĩ của tôi vẫn còn lơ lửng ở tận đâu. Nguyễn Gia Huy đã ôm lấy gương mặt của tôi và nâng lên, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em khóc à?"
Hả?
Khóc á?
Tôi không nhận ra mắt mình đã ướt đẫm từ lúc nào...
Gia Huy vuốt ve má của tôi, dường như anh đã lau đi giọt nước mắt mới lăn xuống.
"Đừng khóc"
Sau đó, Gia Huy hạ người, ngồi xuống đối diện với tôi, anh giang rộng cả hai tay, nói bằng giọng nhẹ nhàng:
"Muốn ôm không?"
Tôi bối rối.
Đúng! Vũ Hoàng Ngọc Anh vô cùng bối rối!
Thế nên nó đã quyết định sà vào lòng Nguyễn Gia Huy rồi tiếp tục bối rối trong hương bạc hà của anh.
....
Phát biểu của tác giả:
Xin chào các bạn độc giả thân yêu! Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2023 rùi nè! Mới ngày nào tui bắt đầu viết bộ truyện này và giờ vẫn chưa xong
Thứ lỗi cho tôi bởi đã hai tuần chưa lên chương mới! Vì tôi của hiện tại đang ngập đầu trong tiểu luận cuối kỳ! Tuy nhiên, trước khi năm 2023 kết thúc, tui muốn cố gắng viết thêm một chương nữa trước thềm 2024 cho các bạn độc giả yêu mến "AĐCSBHNB"! Yêu các bạn gất nhìuuuu
Giờ tôi lại tiếp tục chìm trong tiểu luận đây!!!
Ngọc Anh buồn còn có thể ôm Gia Huy
Còn tôi buồn, chỉ có thể ôm deadline và tiếp tục buồn thôi