Trong phòng y tế trường, bác sĩ trường nhìn mu bàn chân xanh tím của Yến Tử An, trầm ngâm: “Em mới nói, chân cậu ấy là trời sinh đã vậy?”
Tôi tiếp tục nở nụ cười vô hại: “Dạ phải.”
Sắc mặt Yến Tử An còn xanh hơn mu bàn chân anh ta.
Từ phòng y tế ra ngoài, Yến Tử An vẻ không bận tâm nói: “Tôi dẫm bài tập của cô, cô dẫm chân tôi, chuyện này coi như thanh toán xong. Diệu Diệu với Hương Hương của tôi cô chịu trách nhiệm…”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Yến Tử An, không ai lên tiếng. Hai người cộng lại bằng 200 tâm*, đừng ai hòng lừa ai.
Tuy là tối đó tôi đang nổi điên chửi người nhưng cũng thấy rất rõ hai chậu cây xanh của anh ta đang trong tình trạng kéo dài hơi tàn, xương rồng rụng gai, có thể thấy rễ đã bị hư thối một mảng nhỏ, sen đá càng không cần phải nói, héo bẹp không còn sức sống. Nếu không phải Yến Tử An cố ý để chúng tự sinh tự diệt thì anh ta chính là ‘sát thủ thực vật”.
Chưa kể…
Người đứng đắn nào lại đặt tên cho xương rồng là Diệu Diệu, sen đá là Hương Hương chứ!
Tên cà chớn này làm ngã bài thi cuối kỳ của tôi, điểm môn của tôi cực kỳ nguy ngập, bây giờ lại còn muốn ăn vạ.
Cửa sổ cũng không có!
Tôi không cần biết anh là trùm trường hay trùm mền, tôi đứng bên bờ vực thẳm trượt môn thì tôi chính là papa!
Giờ phút này lòng tôi lạnh như đã theo RT-Mart g.i.ế.t cá mười năm rồi, tất cả hủy diệt đi!
Có lẽ trạng thái tinh thần tôi nhìn quá nguy hiểm, Yến Tử An không nói gì nữa.
Buổi tối tôi nằm trên giường nhớ thương cà chua nhỏ của tôi. Chiều này tôi đã trồng lại cà chua bị ngã lần nữa, không biết bây giờ tình hình thế nào.
Càng nghĩ càng lo, dù sao cũng không ngủ được, tôi mặc quần áo ra vườn rau.
Nào ngờ!
Tôi còn chưa đến nơi, xa xa đã thấy một bóng người ngồi chồm hổm trước mặt cà chua, đang giơ tay định làm gì đó.
Đồng tử tôi như động đất, rống to giận dữ: “C.h.ế.t với bố!”
Sau đó một cước bay qua.
5.
Vẫn phòng y tế trường quen thuộc.
Bác sĩ nhìn cái chân bị gãy của Yến Tử An, lại trầm ngâm: “Chân này của cậu ta cũng là trời sinh đã gãy?”
Tôi gật đầu nửa chừng thì nhìn thấy ánh mắt Yến Tử An, chột dạ lắc đầu: “Là em làm.”
Bác sĩ nhìn tôi từ trên xuống dưới, trêu: “Chà, quyền cước võ nghệ của em rất giỏi ha.”
“Tại em đá anh ta rồi không đứng vững nên ngồi lên đùi anh ta…”
Bác sĩ: “…”
Cuối cùng vẻ mặt phức tạp vỗ vỗ vai Yến Tử An, xử lý chân cho anh xong, đưa cho anh một cây nạng.
Tôi tốt bụng hỏi: “Bác sĩ, chân này của anh ấy có gì cần phải chú ý không?”
Bác sĩ mặt chân thành nhìn tôi: “Chú ý em là được.”
Tôi: “…”
Chú có lịch sự không?
Đỡ Yến Tử An ra khỏi phòng y tế thì ký túc xá sắp đóng cửa, tôi nhìn chân anh, lương tâm không còn nhiều lắm quấy rối nên hỏi một câu: “Ờm… hay là anh đưa Diệu Diệu cho tôi đi, tôi xem có thể cứu được không.”
Yến Tử An giả vờ như không nghe thấy: “Cô nói gì?”
“Hay là anh đưa Diệu Diệu…”
“Tôi đưa Diệu Diệu cho ai?”
“Tôi…”
“Tôi đưa cái gì cho cô?” Yến Tử An huơ huơ chân bị thương.
…
Tôi im lặng: “Diệu Diệu với Hương Hương.”
“Được, hết giờ học sáng mai xuống cửa khu giảng đường tìm tôi.”
Nói xong, Yến Tử An lại rất đúng lý hợp tình tì cả nửa người lên người tôi, để tôi đưa anh về ký túc xá.
Cái tên này nếu nặng 70kg thì hết 69kg là lòng dạ xấu xa.
6.
Sáng hôm sau, Yến Tử An đã đợi ở lối vào tòa nhà từ rất sớm.
Tôi cẩn thận gói cây xương rồng và sen đá sắp chết cho vào túi, đang định đi thì trời bất ngờ đổ mưa, những hạt mưa to như hạt đậu nhanh chóng nối liền một mảng. Tôi không mang dù, đang định dầm mưa chạy về ký túc xá thì liếc thấy Yến Tử An chống nạng cau mày nhìn màn mưa.
Bạn bè bên cạnh hoặc dầm mưa chạy hoặc đi chung dù với bạn, vẻ ‘người sống chớ gần’ của Yến Tử An lúc này có cảm giác hơi cô đơn. Tôi không hiểu sao mình có thể đồng cảm với cái tên trùm trường tính tình cáu kỉnh, động tí đánh nhau này.
Đầu óc vừa nghĩ thì đã đi đến siêu thị bên cạnh, mượn chiếc dù lớn vô địch khiêng đến trước mặt Yến Tử An: “Đi, đưa anh về ký túc xá.”
Khoảnh khắc đó, tôi thành tâm điểm của cả trường.
Ánh mắt Yến Tử An phức tạp nhìn tôi vài giây, không nói gì mà chui vào dù, cùng tôi đi ra ngoài.
Mưa ngày càng nặng hạt, Yến Tử An khập khiễng hình như nói gì đó mà tôi nghe không rõ. Vì thế hỏi: “Anh mới nói gì?”
Yến Tử An: “Tôi nói cô thật đặc biệt.”
Lời này nghe…
Uầy, có gì đó không ổn.
Tôi hắng giọng, cách Yến Tử An xa chút, cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng: “Khụ, tôi nói trước, anh đừng có suy nghĩ khác với tôi, tôi không thích kiểu như anh.”
Yến Tử An im lặng. Một lúc sau Yến Tử An nghiến răng nghiến lợi bất lực: “Cứ nhất định phải nói là cô kỳ quái thì mới hiểu hả?”
Tôi nhìn Yến Tử An vì tránh xa tôi mà bị ướt nửa người, tâm trạng phức tạp.
Về đến ký túc xá, tôi kiểm tra tình trạng hai cái cây thì đúng thật rễ của cây xương rồng đã bị hư thối. Để hiểu rõ hơn, tôi không còn cách nào khác đành thông qua wechat hỏi Yến Tử An: “Anh thật sự có chăm sóc Diệu Diệu tốt à?”
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Cô nghi ngờ ai đó?”
Anh tự tin vậy không nên chăm ra thành như vầy chứ.
Yến Tử An lại nhắn: “Một ngày tôi tưới tám lần!”
…
Tôi: “Tôi thấy anh rất tự hào, nhưng mà trước hết anh đừng tự hào.” Một ngày tưới tám lần, nước tưới chắc chắn là nước trong đầu anh.
Không dễ chăm, nhưng không phải là không thể.
Tôi cắt bỏ phần rễ thối, ghép lại, bây giờ chỉ còn phó mặc số trời.