Ái · Đãng Dạng

Chương 29





Tống Nhiên tiếp tục từng bước hướng dẫn đối với người trước mắt này, mỉm cười, dùng giọng nói giáo sư quen thuộc nói: "Qua đây, đưa con mèo cho tôi." Giọng nói đó nghe như là học sinh trung học trên lớp chơi di động bị giáo viên bắt quả tang vậy, gần như là sắp bị tịch thu tới nơi rồi.
"Tại sao?" Lâm Thanh Hủ nhắc nhở bản thân mình phải bình tĩnh, sống nhiều năm như vậy, có song gió gì mà cô chưa từng trải qua? Đối diện đây chẳng qua cũng chỉ là một vị mỹ nữ, chẳng qua là dùng một ánh mắt như nhìn trẻ nhỏ nhìn mình mà thôi, có cái gì phải mất bình tĩnh chứ?
"Tôi với cô đổi nhau nhé."
Lâm Thanh Hủ nuốt nuốt nước bọt, "Lấy số điện thoại cô đổi đi?" Nói xong liền có chút hối hận, rõ ràng đã nhìn thấy sắc mặt vị tỷ tỷ đối diện kia thay đổi, xong rồi, cũng nên đừng úp phần ăn đó lên đầu tôi nha.
Tống Nhiên bị những lời lẽ này làm kinh sợ, này xem như là đang trêu ghẹo sao? Chắc là bị trêu ghẹo rồi? Cô sắp xếp lại suy nghĩ một chút, tiếp tục từ từ nói: "Dùng phần ăn của tôi đổi với cô, tính ra là cô được hưởng lợi hơn đó, cô xem, con mèo này, là tặng phẩm phụ của phần ăn, chính xác mà nói là không có giá trị thị trường gì, mà phần ăn này mới là sản phẩm kinh doanh, vừa có giá trị thị trường lại có giá trị sử dụng cùng tiêu thụ giá trị.

Bây giờ, tôi muốn dùng phầm ăn này của mình, đổi với con mèo Chi-chan kia của cô, là trao đổi không đồng giá, tôi cũng không quan tâm mình bị thiệt, cô còn để ý cái gì?"
"Chuyện này......" Lâm Thanh Hủ bị lý luận của người đối diện này nói tới chóng mặt hoa mắt, còn đang âm thầm vui mừng vì người này tu dưỡng tốt, không có khuynh hướng bạo lực, ôn nhu so với Lâm Mộ Tình có dư rồi.

Không đúng! Bây giờ không phải là lúc quan tâm cô ấy có ôn nhu hay không, mà thực tế là mình đang bị trấn lột! Là bị trấn lột đó! Tôi có thể kêu cứu mạng không? Lâm Thanh Hủ còn đang phân v6an, tay cầm con mèo, lại vòng thêm một vòng 360 độ.

Tống Nhiên nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, buổi chiều còn có lớp, cô phải đoạt con mèo tới tay nhanh một chút, vậy mới kịp giờ cơm của cantin.

"Suy nghĩ kỹ chưa?" Cô tiếp tục mỉm cười, vtt có nói qua, những lúc phụ nữ muốn đạt được món gì đó từ người khác, nhất định phải phát huy đầu đủ hết ưu thế của bản thân, làm moe này, làm nũng này, đầu kỳ sở hảo này[1]......!tuy rằng cô sẽ không tỏ ra moe, cũng không am hiểu làm nũng, nhưng cảm giác thấy người đối diện là cùng một đường với vtt vậy, vậy ngẫu nhiên hy sinh một chút nhan sắc nho nhỏ đi, tuy là đều này cũng không phải là mong muốn của cô, trở về phải bắt vtt mời cô một bữa cơm thịnh soạn mới được.

Cô ngồi thẳng lưng mình, chậm rãi nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu hơi chút mới tiếp tục hỏi: "Suy cho cùng thì đổi với tôi nha?"
[1] Đầu kỳ sở hảo: phục vụ theo yêu cầu
Lâm Thanh Hủ muốn phụt máu, ánh mắt nhu tình như nước này, lời nói nhẹ nhàng từ tốn này, lúc này đừng nói là tới cướp mèo Chi-chan, có cướp sắc cô cũng nguyện ý a! Thân thể hoàn toàn mất khống chế, tay đã hành động nhanh hơn đầu, đưa con mèo kia qua.
Tống Nhiên mỉm cười tiếp nhận lấy con mèo, nhẹ nhàng nói một tiếng "Cảm ơn" Sau nhanh chóng rời khỏi.
Lâm Thanh Hủ còn đắm chìm trong cuộc gặp gỡ xinh đẹp bất ngờ kia, chờ tới lúc tỉnh lại mới phát hiện, sao mà đặc biệt nhị vậy chứ! Ngay cả tên người ta cũng không biết! Sau đó......!là mèo cũng mất luôn......!Lâm Thanh Hủ cúi đầu nhìn xuống bàn ăn, đừng nói là phải ăn thêm một phần nữa đó chứ?
Không còn cách nào khác, miễn cưỡng ăn luôn mấy món gì đó trên bàn, lại đi xếp hàng mua thêm một phần ăn mang về, sau đó mới trở về nhà Lâm Mộ Tình.


Cô thật may mắn, xét thấy con mèo kia quá xấu, nên còn rất nhiều hàng tồn trong cửa hàng, nếu không thì cô nhất định sẽ bị Lâm Mộ Tình đánh chết......
Cái chìa khóa Lâm Thanh Hủ đã đưa cho Tiêu Dương, đi tới cửa cô mới nhớ ra, nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa, người mở cửa là Tiêu Dương.

Lâm Thanh Hủ thấy Tiêu Dương mặc áo ngủ, không dám bướ vào bên trong, mà cẩn thận hỏi: "Không quấy rầy các cậu đó chứ?"
"Chỉ là ngủ mà thôi......" Tiêu Dương xấu hổ cười cười, tối hôm qua lăn qua lăn lại nhiều lần tới như vậy, còn sức đâu ra mà làm nữa? Cơm còn chưa ăn, bây giờ không chỉ là tay cô mỏi, ngay cả chân cũng nhũn ra rồi.
"Chưa ăn cơm đúng không? May là mình có mua một phần về cho các cậu, hai người các cậu ăn lót bụng trước đi." Lâm Thanh Hủ cầm túi nylon đưa tới tay Tiêu Dương.
Tiêu Dương đáp trả cho cô một cái nhìn cảm kích, mới mang phần ăn chạy vào phòng ngủ gọi Lâm Mộ Tình rời giường.
Còn Lâm Thanh Hủ thì mở TV, nằm lên cái ghế sofa quen thuộc của mình, tiếp tục nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong K gia gia.


Hối hận quá! Thiệt tình cảm thấy hối hận quá! Số điện thoại không cho còn chưa tính, ngay cả tên cũng quên hỏi, khi không thả cô ấy đi như vậy, thật đúng là ức chế mà......
Lâm Mộ Tình được hương vị gà nướng trong không khí gọi dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi cánh gà nướng quần quần trước mặt mình, xuyên qua lớp giấy gói tỏa ra hương thơm mê người, "Thanh Hủ đã về?"
"Ừm." Tiêu Dương một bên uống Cola một bên trả lời nàng.
Đợi tới lúc hai người chia nhau một cái Hamburger xong, Lâm Mộ Tình ngậm cái cánh gà đi vào phòng khách, ỏi Lâm Thanh Hủ: "Cậu không ăn à?"
"Ăn rồi, đó là đặc biệt mang về cho cậu, thấy mình chu đáo chưa." Lâm Thanh Hủ vô cùng đắc ý, còn tưởng rằng sẽ đổi lấy được cái khen của Lâm lão sư.
"Mèo đâu?"
Lâm Thanh Hủ sờ sờ cái túi, đem mèo con trừng mắt kia giao tới tay Lâm lão sư, "Nè! Là con này rồi đi?"
"Không phải là mua tới hai phần à? Còn một con biểu cảm khác đâu?"
"Hả?" Lâm Thanh Hủ bắt đầu toát mồ hôi, chỉ lo tranh công, quên mất luôn cái chuyện này, đúng vậy, còn một con biểu cảm khác......!nói là đã đổi với chị gái không biết tên kia à, chuyện này phải nói sao đây?
"Không phải là cậu không thích hay sao? Cậu giữ nó cũng vô dụng mà thôi, đưa cho mình." Lâm Mộ Tình ăn xong cái cánh gà, rửa sạch tay, còn chưa thấy Lâm Thanh Hủ lấy con mèo kia ra nữa, vì thế nên lại đi qua xâm chiếm ly Cola trên tay Tiêu Dương.
"Chuyện này......" Lâm Thanh Hủ nhìn hai người kia uống Cola tôi một hớp em một hớp, dường như không tí gì để ý tới mình vậy, thế nên mới yên tâm mà nói: "Vốn là mình chỉ tính mua một phần, kết quả là, gặp được một người, so với mình thì hình như cô ấy còn cầncon mèo đó hơn, vì vậy mà dùng phần ăn của cô ấy đổi với mình, mình ngẫm nghĩ, dùng mèo đổi lấy phần ăn cũng được, thế liền đổi với cô ấy, sau đó mới mua thêm một phần, bỏ hai phần tiền ăn, lại được ăn tới ba phần, thế nào? Mình rất thông minh đúng không?"
"Gặp một người? Ai vậy?"

"Không biết."
"Hẳn là mỹ nữ đi? Sau đó cậu dùn một con mèo liền làm quen với người ta? Tên gì? Bao nhiêu? Làm công việc gì?"
Lâm Thanh Hủ nghiêm túc lắc lắc đầu, "Sau đó cũng không có làm quen, không biết tên là gì, không biết bao nhiêu, không biết làm công việc gì luôn."
Tiêu Dương không nhịn được, bị Cola làm sặc đến trực tiếp ho khan.
Lâm Mộ Tình một bên vừa giúp cô vỗ vỗ lưng, bên còn lại cũng không quên khinh bỉ Lâm Thanh Hủ: "Não cậu đúng thật là x + 204 mà!"
"Sao? Nghĩa là gì?" Lâm Thanh Hủ bắt đầu vuốt tóc, hôm nay bị một bộ giá trị lý luận của chị gái kia nói tới nhức cả đầu, giờ Lâm Mộ Tình lại còn nhắc tới vấn đề toán học gì đó với cô, nghe chả hiểu.
Tiêu Dương ho khan vài tiếng, cô thấy hết nói nổi nữa rồi, giành lấy cơ hội trước khi Lâm Mộ Tình phát hỏa lên người Lâm Thanh Hủ mà giải thích: "Nhị đến dương vô cực!"
- --------------
Hết chương 29.
Lâu lâu mới đăng chương mới, đọc xong cho xin cái vote nha!! ٩(ˊᗜˋ*)و.