Bởi vì Lâm Mộ Tình đụng phải Lý công tử, Lý công tử lại không muốn bỏ qua cho nàng nhanh tới như vậy, vì thế nên lựa chọn nằm viện quan sát và trị liệu, thế là buổi hẹn đi xem phim giữa Lâm Mộ Tình cùng Lâm Thanh Hủ và Tống Nhiên liền rơi vào quên lãng.
Lâm lão sư không thể làm gì khác hơn là phải ở lại bệnh viện và giữ chức tiểu nha hoàn, nàng lôi kéo Tiêu Dương cùng đi mua đồ dùng hằng ngày cho Lý công tử, ra phòng bệnh thấy Nhất Văn sai vài người đứng canh ngoài cửa, nàng phải nhỏ nhẹ mà hỏi Tiêu Dương: "Thật ra gia đình Nhất Văn là làm gì vậy?"
Luôn cảm thấy không giống với những gia đình có tiền bình thường mới đúng.
Tựa như ban đầu nàng cho rằng gia đình Lý công tử cũng giống Tiêu Dương, là thương nhân, không nghĩ tới, cái hội quán kia là do chính Lý công tử tự mở, người nhà Lý công tử cũng có bối cảnh như vậy.
Từ đây mà suy luận ra, khẳng định là gia đình Nhất Văn cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Tiêu Dương nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu: "Bán xe."
Oh~~ mở tiệm 4S.
Lâm Mộ Tình nắm được nên gật gật đầu, khó trách mấy soái ca đưa các nàng đến bệnh viện, lái toàn bốn vòng đây, nháo nửa ngày thì ra gia đình Nhất Văn chính là bán xe.
Cảnh tượng này, biến hóa như phim xã hội đen vậy, đúng là dọa người thật.
[1] Tiệm 4S: Là dịch vụ của các cửa hàng bán xe ở Trung Quốc bao gồm Sales – Mua bán, Service – Dịch vụ, Spare parts – Linh kiện và Surveys – Khảo sát.
Thật ra thì so với suy nghĩ ban đầu của Lâm Mộ Tình cũng không sai cho lắm, lúc trước ba Nhất Văn đúng là nhân vật khiến hắc bạch lưỡng đạo trong thành phố nghe thôi đã sợ mất mật, gia đình cô ấy là lập nghiệp từ hắc đạo.
Chẳng qua là sau này ba cô ấy dần lớn tuổi, hơn nữa trong nhà không có con trai để kế vị, chỉ có hai cô con gái, nên cũng tẩy trắng dần dần.
Vì vậy mà Tiêu gia, Lý gia cùng Kiều gia, có thể trở thành thế giao, cũng không phải là không có đạo lý.
Nhưng việc này, Tiêu Dương vẫn cảm thấy Lâm Mộ Tình vẫn là không nên biết thì tốt hơn.
Lúc hai người đi dọc hành lang bệnh viện, Tiêu Dương thấy người cách đó không xa kia là ba của Lâm Mộ Tình, phó viện trưởng Lâm Kiều Sinh.
Tiêu Dương chủ động đi qua chào hỏi với ông, kéo luôn cái người định nhấc chân bỏ trốn Lâm Mộ Tình kia.
"Tiêu tổng, làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?" Lâm Kiều Sinh không nhìn tới cái người không tự nhiên cùng định đào tẩu Lâm Mộ Tình kia, chỉ mang vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Tiêu Dương.
Thật ra thì ông đã biết rõ nhưng chỉ cố hỏi, tin tức tam tiểu thư Lý gia nhập viện, đã sớm truyền khắp.
Chỉ là, ông không rõ cho lắm, tại sao con gái mình lại xuất hiện ở trong này, hơn nữa, còn đứng kế bên phó tổng của kiến trúc Dương Trình.
"Đến thăm bạn ạ." Tiêu Dương cười cười trả lời, nắm tay Lâm Mộ Tình thật chặt, không cho nàng một cơ hội đào tẩu nào.
Lâm Mộ Tình không thèm giãy giụa nữa, híp mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên đang trò chuyện với Tiêu Dương kia, khóe miệng lộ ra nụ cười xem thường, ngày hôm nay ông có thể làm tới vị trí này, đúng thật là phải trả giá rất nhiều.
Ông có thể gọi điều đó là nỗ lực, nhưng trong mắt Lâm Mộ Tình, điều đó lại khiến Lâm Mộ Tình càng thêm mất mặt.
Nghe đồn rằng, Lâm phó viện trưởng, trừ bỏ y thuật cao minh, am hiểu nhất thật ra là giao tế.
Phần đông doanh nghiệp lớn trong thành phố, đều phải nể ông vài phần.
Từ góc nhìn của người khác, điều này đúng là một chuyện đáng để khoe khoang, nhưng đối với Lâm Mộ Tình, nàng cảm thấy, làm bác sĩ, chỉ cần chữa bệnh cứu người là được rồi.
Hy vọng......!sau khi Lâm Mộ Hân trở về, đừng nên bị ông ba dẫn dắt trên con đường này là được, đó sẽ uổng phí nỗi khổ tâm năm đó của nàng.
Nàng đang tự hỏi mình, hoàn toàn không biết Lâm Kiều Sinh đã bỏ đi từ lúc nào.
Chỉ nghe thấy Tiêu Dương đứng bên cạnh hỏi: "Tại sao lại không chào hỏi với ba em?"
Lâm Mộ Tình ngẩng đầu, mới phát hiện Lâm Kiều Sinh đã đi rồi.
Nàng lắc đầu, làm vẻ mặt không sao cả, nói: "Dù sao ông ấy cũng không xem em là con gái ông."
Tiêu Dương nhíu mày, "Vậy lúc trước, em......!sao không trở thành bác sĩ?" Giống như Lâm Mộ Hân vậy, làm bác sĩ rất tốt......!
"Đừng nói nữa, nhanh đi mua đồ đi, về muộn kẻo Lý công tử lại khóc." Lâm Mộ Tình cố ý chuyển đề tài, nàng có nan ngôn chi ẩn[2], chuyện kia nói ra có thể người khác sẽ không thể nào hiểu được cho nàng, thế nên nàng sẽ không nhắc lại nữa.
[2] Nan ngôn chi ẩn: gặp chuyện khó nói
Tiêu Dương cũng sẽ không hỏi lại, trước phải chăm sóc Lý công tử tên quỷ khóc nhè này trước rồi tính sau.
××××
Đột nhiên Lâm Mộ Tình xảy ra chuyện ngoài ý muốn không đến được, trong lòng Lâm Thanh Hủ bắt đầu đánh trống.
Một nối một liên tiếp nhau, tiết tấu gõ nhịp thật không hài hòa tí nào, rối lung tung beng.
Cuối cùng cũng được một mình hẹn hò với Tống lão sư sao?
Lâm Thanh Hủ ở nhà soi gương, thay quần áo lăn qua lăn lại hết ba tiếng đồng hồ, vẫn cảm thấy chưa hài lòng cho lắm.
Cô rất xem trọng buổi hẹn này.
Ấn tượng lúc trước với Tống lão sư không tốt cho lắm, lần này đây, nhất định phải lấy lại hình tượng mới được.
Xuống đến dưới lầu, cô lại xoay người vào một tiệm làm tóc, một lần nữa nhờ nhà tạo mẫu tóc làm cho cô một cái tạo hình khác thì mới hài lòng đi rạp phim.
Lâm Thanh Hủ theo thói quen mà đến sớm hơn, tư thái tao nhã đứng giữa đại sảnh, đứng như đang tiếp đón khách vậy, do muốn thuận tiện cho Tống lão sư vừa vào cửa là có thể nhìn thấy cô ngay được.
Đứng trong chốc lát, tư thế này thật sự là mệt quá đi thôi, cô nhìn nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn khoảnh mười phút, vì thế mới an tâm qua một bên nghỉ tạm, hình tượng đĩnh trực tú lệ lúc trước lập tức không còn sót lại một chút gì hết.
Người trước mắt này giống hệt như tiểu T sau 90 vậy.
Cũng không lạ gì khi Tống lão sư nhận nhầm cô thành sinh viên nhiều lần tới như thế.
"Thật ngại quá, tôi đến trễ."
Đột nhiên bên cạnh truyền ra giọng nói của Tống lão sư, dọa Lâm Thanh Hủ suýt nữa ngã ngửa ra.
Tiêu rồi! Cái hình tượng không đứng không ngồi này, lại khiến Tống lão sư chê cười rồi.
Cô vội vàng đứng nghiêm túc lại, cười nói: "Không muộn......!không......!muộn." Mỗi lần căng thẳng, đầu lưỡi lại muốn quấn lại với nhau, thế nên vội vàng cắn cắn môi dưới, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, "Là tôi đến sớm, vẫn chưa tới giờ hẹn đâu."
Tống Nhiên cũng đáp trả lại bằng một nụ cười, không một chút nào chú ý tới tạo hình đặc biệt của Lâm Thanh Hủ, "Bên Lâm lão sư xảy ra chuyện gì hay sao? Tôi nhớ rõ hình như em ấy cũng rất mong được xem bộ phim này, lúc em ấy gọi điện cho tôi, tôi cũng không hỏi chi tiết, là chuyện rất quan trọng à?"
Lâm Thanh Hủ còn đang chăm chú quan sát tạo hình của Tống Nhiên hôm nay, không chênh lệch nhiều so với mấy lần gặp gỡ trước đây, đúng thật là người trong ngoài như một a! Chả bù với tên Lâm Mộ Tình, ngày ngày ẩn giấu dưới lớp ngụy trang thuần khiết bên dưới chính là tên sắc lang.
Đương nhiên, Lâm Mộ Tình mới là người ngoài hành tinh rồi.
"Có người bạn gặp tai nạn xe bị thương phải vào viện, Mộ Tình đi chăm sóc." Lâm Thanh Hủ cười đáp lời.
Cô càng ngày càng cảm thấy việc Lâm Mộ Tình không đến, quả thực là tốt quá đi thôi!
Thử nghĩ mà xe, nếu Lâm Mộ Tình tới, ba người, vị trí chỗ ngồi sẽ phải xếp thành: Lâm Thanh Hủ, Lâm Mộ Tình, Tống Nhiên; Hoặc là: Tống Nhiên, Lâm Mộ Tình, Lâm Thanh Hủ.
Mặc kệ là có sắp xếp ra sao đi chăng nữa, khẳng định Lâm Mộ Tình sẽ luôn phải cắm ngay giữa, vậy thì trong quá trình xem phim Lâm Thanh Hủ sẽ không có cơ hội ra tay với Tống lão sư rồi.
Bây giờ đột nhiên Lâm Mộ Tình không đến được, hai người, hà hà hà hà......!
Lâm Thanh Hủ trong lòng bất chính/ cười không ngừng.
Nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ nhị hóa trung thực.
Tống Nhiên không hỏi thêm gì nữa, nhưng lại không biết nên nói gì với Lâm Thanh Hủ, vì thế nên chờ đối phương mở chủ đề mới.
Với Lâm Thanh Hủ, cô chỉ gặp qua vài lần, tuy có nói chuyện vài câu với nhau, nhưng dù sao cũng là người vừa quen biết không lâu, cô thật sự kiếm không ra đề tài để nói.
Đừng nói là Lâm Thanh Hủ, ngay cả với Lâm Mộ Tình, Tống Nhiên cũng ít khi nói chuyện phiếm với Lâm Mộ Tình ngoài chuyện công việc.
Cô không giống các lão sư khác trong văn phòng thích đi tám chuyện, cũng không quan tâm sinh hoạt cá nhân của người khác, luôn cảm thấy mấy vấn đề này thật nhàm chán, hỏi người ta xong cũng không tìm vui được, người bị hỏi có khi cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Vì thế nên cô luôn luôn rất ít nói.
"Đi mua đồ uống thôi." Nhị hóa Lâm Thanh Hủ này cũng là lần đầu tiên uyển chuyển theo đuổi thẳng nữ như vậy, nhất thời kiếm không ra đề tài gì có thể giúp hai người đi sâu vào tìm hiểu nhiều hơn một chút.
Tống Nhiên rất truyền thống mà chọn món lê chưng đường phèn.
Còn Lâm Thanh Hủ là món Cola vạn năm không đổi.
Chỉ là Cola chưa kịp tới tay cô, chợt nghe thấy Tống Nhiên nói với tiểu thư bán hàng: "Phiền cô đổi ly Cola thành lê chưng đường phèn luôn, cảm ơn."
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210515/ai--dang-dang-40-0.jpg
Sau đó, trên tay Lâm Thanh Hủ cầm ly lê chưng đường phèn.
Tống Nhiên cũng không quên bổ sung thêm một câu: "Uống Cola dù sao cũng không tốt đối với thân thể."
Lâm Thanh Hủ hoàn toàn muốn chết say trong chất giọng đầy ôn nhu này rồi! Làm gì còn quan tâm trên tay mình đang cầm cái gì nữa chứ! Cho dù lúc này Tống lão sư đưa chai thuốc độc cho cô, cô cũng muốn vì nụ cười giai nhân mà uống luôn cả thạch tín đó!!!
Tống Nhiên thấy cô ngây người ở đó, dành phải kéo kéo tay áo cô, nhắc nhở cô, nói: "Chuẩn bị soát vé rồi."
"Chúng ta đi xếp hàng thôi." Sau khi Lâm Thanh Hủ hồn bay về xác, vẫn chưa rời mắt khỏi Tống Nhiên.
Tống Nhiên không để ý, vai kề vai đi kế cô, đại khái là do độc thân quá lâu, phản ứng đối với những chuyện này có vẻ như có chút trì độn.
Cô căn bản không suy nghĩ tới chiều hướng đó, chuyện đi xem phim này, với ai cũng như nhau cả, cái cô quan tâm là tình tiết bộ phim, chứ không phải tâm trạng khi xem phim.
Vì thế nên cô không muốn nhắc tới chuyện yêu đương.
Lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh, lãng phí tâm tình.
Trong lúc bộ phim đang chiếu, Tống Nhiên xem đến tập trung vô cùng, Lâm Thanh Hủ cũng nhìn tới vô cùng tập trung.
Bất đồng là, Tống Nhiên đang nhìn màn chiếu phim, còn Lâm Thanh Hủ là đang nhìn Tống Nhiên.
Những khi Lâm Thanh Hủ thích một người, cho tới nay đều biểu hiện đến dị thường rõ ràng.
Từ ánh mắt, đến biểu cảm đều vô cùng đầy đủ, chu đáo các kiểu, che chở các kiểu, không ngừng đối xử tốt với người ấy, càng không ngừng bộc lộ tình yêu của mình.
Lâm Mộ Tình đã từng phê phán qua cách làm này của cô, nói cô quá mức nham hiểm, không ngừng đối xử tốt với một người, cho dù là sau này có chia tay đi nữa, có thể người kia sẽ không gặp được người nào khác đối xử với mình tốt được như Lâm Thanh Hủ vậy.
Vì thế nên sau một khoảng thời gian chia tay, đều phải vượt qua tưởng niệm về những cái ân cần đối xử kia của Lâm Thanh Hủ, mang đến biết bao nhiêu khó khăn cho cuộc sống mới, còn tên nhị hóa Lâm Thanh Hủ này lại kiếm một người yêu mới để ân cần đối đãi.
Bất luận như thế nào đi chăng nữa Lâm Thanh Hủ cũng sẽ không buông bỏ việc đối xử ân cần với người mình thích, ví dụ như lúc này vậy, cô cực kỳ tỉ mỉ giúp Tống Nhiên mở nắp đồ uống, vặn hết vòng nắp mới trao lại vào tay Tống Nhiên.
Tống Nhiên cười cảm kích với cô, kế đó lại tiếp tục chăm chú xem phim.
Lâm Thanh Hủ cảm thấy, theo đuổi Tống lão sư, một chiêu này, nhất định sẽ có tác dụng khiến cô ấy hài lòng.
Đáng tiếc là, thế sự khó liệu.
Suy nghĩ của tác giả: Cầu voting đó nha!!! TT.TT (Editor: Me too!!)
- --------------
Hết chương 40.
Cuối tuần vui vẻ nha mọi người!!.