Đó là một buổi tối như thế nào à......!
Có thể khiến cả hai người sau khi nhớ lại, một người khóc xong liền nở nụ cười, một người kia cười xong lại khóc.
Đêm hôm đó, Lâm Mộ Tình điên cuồng mà chiếm giữ lấy Tiêu Dương, Tiêu Dương cũng để mặc, nàng cần thì cứ lấy.
Có lần Tiêu Dương đã từng cho rằng, có thể dựa vào việc này để giải quyết vấn đề của cả hai người.
Chỉ cần Lâm Mộ Tình một ngày không nhắc tới chuyện chia tay, cô liền có thời gian níu giữ lấy, còn có cơ hội tiếp tục kéo dài mối tình này.
Trời sắp sáng, trong phòng vẫn còn tiếng thở gấp cùng tiếng ngân nhẹ.
Tiếng ngân mất dần, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc không ngừng đặt trên đầu giường.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Mộ Tình xuống giường lấy khăn ướt làm sạch cơ thể bản thân cùng Tiêu Dương.
Trong không khí tràn đầy dư vị qua đi, dựa theo lúc trước, hẳn là hai người đều sẽ ôm nhau mà ngủ mới đúng, nhưng lúc này đây, Lâm Mộ Tình nửa phần buồn ngủ cũng không có.
Tình dục là chuyện dễ dàng khiến cho người ta quên mất đau khổ, nhưng kiểu vui vẻ này cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, kích tình qua đi, mới là thời khắc tịch mịch cùng hư không toàn bộ đều đột kích tới.
"Có thuốc lá không?" Lâm Mộ Tình dựng gối nằm lên, nửa nằm nửa dựa lên đầu giường khi hỏi Tiêu Dương.
Tiêu Dương giật mình một cái, cô còn tưởng là mình đã nghe lầm, "Sao?"
"Đột nhiên em muốn học hút thuốc, cho nên, Dương có thuốc lá không?"
Tiêu Dương cũng học theo tư thế dựa vào đầu giường của nàng, dựa sát vào nàng, "Không phải là em luôn không thích tôi hút thuốc hay sao? Điếu thuốc kia là......!lấy của Lý công tử, tôi không có mang về."
Lâm Mộ Tình tiếc nuối mà thở dài một hơi, cả đời này của nàng, ngẫu nhiên sẽ có xúc động muốn nếm thử những chuyện hay những thứ chưa từng thử qua, nhưng dường như mỗi một lần đều không thể như ý nguyện.
Luôn phải trải qua một ít khó khăn, quanh qua quẩn lại mới có thể đạt được ý nguyện.
Ví dụ như, giờ phút này nàng vô cùng muốn thể nghiệm cảm giác khói thuốc sau khi hút, nhưng trong tay lại không có điếu thuốc nào để nàng nếm thử.
Nhưng đến khi cái lúc này qua mất, nàng cũng sẽ không còn cảm giác lại muốn hút thuốc hay cái gì khác nữa.
Lại lội ngược dòng về chuyện trước kia, giai đoạn năm mười mấy tuổi thầm mến Tiêu Dương kia, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng đi bày tỏ, lại nhận được tin tức phải xuất ngoại của Tiêu Dương.
Mặc dù đã quanh đi quẩn lại rất nhiều năm, cuối cùng hai người cũng gặp lại nhau lần nữa, thuận lợi phát triển thành tình yêu lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng tránh không thoát sự bi thương cùng những giọt nước mắt.
"Tiêu Dương......" Nàng gọi, "Tiêu Dương, chúng ta nói chuyện một lát đi, hình như lâu rồi hai chúng ta chưa có trò chuyện với nhau như vậy."
"Được." Tiêu Dương đồng ý, trong lòng biết rõ chuyện nên xảy ra cũng phải xảy ra mà thôi.
"Tiêu Dương, Dương có biết em yêu Dương nhiều đến cỡ nào không?" Không đợi Tiêu Dương trả lời, nàng lại tiếp tục nói: "Dương chưa bao giờ biết."
Tiêu Dương không phản bác, hờ nàng tiếp tục nói.
Lâm Mộ Tình nhắm mắt lại, dường như đang rơi vào trầm tư, đang nhớ lại chuyện cũ, vài giây sau, nàng mới nói tiếp, nàng nói: "Tiêu Dương, trước khi chưa gặp được Dương, em cứ cho rằng chuyện yêu thích con gái sẽ không bao giờ xảy ra trên người em được, nhưng ngay lúc em tự cho là đúng kia, Dương lại xuất hiện.
Dương khi đó à, vừa kiêu ngạo, lại lạnh lùng, em cũng không biết mình thích gì ở Dương nữa.
Nhưng mà......!chưa kịp hiểu ra thì đã thích mất rồi."
Bất giác, Lâm Mộ Tình cong cong khóe miệng lên, giống như nút kết của mối tình đơn phương kia, chính là niềm vui trong nhân sinh này của nàng vậy.
"Khi đó có rất nhiều người thích Dương, có thể là cho tới bây giờ thì Dương liếc cũng chưa từng liếc nhìn qua người ta nữa, mỗi lần đi ngang qua hành lang thoáng gặp Dương, em đầu hy vọng Dương có thể dừng lại, nhưng dừng lại để làm cái gì? Thì chính em cũng không biết nữa......!Đương nhiên là em không trông mong vào Dương có thể chủ động bắt chuyện với em, nhưng em cũng không phải có lớp da mặt dày để đi bày tỏ cùng Dương.
Ngốc lắm đó."
Tiêu Dương im lặng lắng nghe, một con người khác của bản thân từ miệng Lâm Mộ Tình nói ra, gần như chính bản thân cô cũng sắp không nhận ra được nữa.
Lâm Mộ Tình tiếp tục nói: "Em đã cho rằng mình sẽ tiếp tục mối tình thầm mến này, lại không nghĩ tới một trận tai nạn xe kia.
Lúc em biết Dương bị thương ở chân, Dương biết em đã suy nghĩ như thế nào hay không? Thật không ngờ em lại nghĩ rằng, nếu Dương bởi vì vậy mà không thể bước đi được nữa, cả đời em sẽ chịu trách nhiệm với Dương." Nàng nói xong nhịn không được khẽ cười ra tiếng, "Ngốc thật......!đơn phương tình nguyện như vậy, cũng không nghĩ lại xem người ta cần mình đi chịu trách nhiện hay không, người ta biết mình là ai sao.
Sau đó......!em đoán rằng, chính là khi ấy, Dương quen biết với......!chị của đi."
Tiêu Dương nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng đáp lời chắc chắn, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Mộ Tình.
Ánh rạng đông xuyên qua khe hở bức màn chậm rãi rọi vào phòng, mặt Lâm Mộ Tình được từng ánh sắc màu này điểm sáng lên, vẫn giữ nụ cười.
"Em cậy nhờ chị em chăm sóc cho Dương, định chờ đến khi Dương khỏe lên rồi, em nhất định phải đi bày tỏ với Dương, dù cho Dương có cự tuyệt em đi chăng nữa, em cũng phải dũng cảm mà nói ra.
Thế nhưng cơ bản là Dương không cho em cơ hội ngỏ lời nào cả......!Sau khi xuất viện xong Dương cũng không có quay lại trường, về sau lại nghe được tin Dương phải xuất ngoại.
khi đó em khóc đến rất đau, rất đau, mặc dù không hiểu tại sao mình lại đau đến như vậy, rõ ràng vẫn chưa bắt đầu mà."
Những lời này, Lâm Mộ Tình lấy một phương thức nhẹ như tơ hồng mà nói ra thành từng lời, lại khiến Tiêu Dương thấy áp lực dị thường.
Mọi người thường đem "Không chiếm được" cùng "Đã mất đi" đặt lên cùng nhau để làm phép so sánh, người nào càng thương tâm hơn so với người nào? Có người cảm thấy không chiếm được mới khiến người ta cảm thấy khó có thể quên được, nhưng có người lại cho rằng mất đi mới là chuyện khiến người ta phải tiếc nuối nhất, đau lòng nhất.
Mà khi đó, Lâm Mộ Tình đồng thời không chiếm được, cùng mất đi cả Tiêu Dương.
Mặc dù chỉ là tình cảm thầm mến khi còn trẻ, nhưng những giọt nước mắt không thể là giả, nỗi đau ấy tựa như lúc trước Lâm Mộ Hân rời bỏ bản thân vậy, ít nhiều gì Tiêu Dương cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của Lâm Mộ Tình.
"Tiêu Dương, cả đời này của em, quá khứ, hiện tại, và cả tương lai, nước mắt có thể chảy, so với lúc trước hẳn là còn nhiều hơn nữa." Lâm Mộ Tình nói xong, chậm rãi mở to mắt lên, nhìn qua Tiêu Dương.
Giọt nước mắt trong suốt lăn tròn từ trên khóe mắt Lâm Mộ Tình, chính nàng cũng lắp bắp kinh hãi, cuống quít lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy, tiếp tục duy trì nụ cười.
nàng nói: "Tiêu Dương, Dương có đọc qua Touch[1] chưa?"
Vốn là Tiêu Dương còn định giúp nàng lau nước mắt trên khóe mắt, thấy màng nở một nụ cười mạnh mẽ như vậy, đành phải thu tay về, trong lòng bất an mà trả lời vấn đề của nàng: "Lúc còn nhỏ, có xem qua."
"Dương biết không? Đó là bộ hoạt hình mà em ưa thích nhất, em thích Uesugi Tatsuya, còn Dương?".
Truyện Đoản Văn
"Hình như cũng không đặc biệt thích ai cả, nếu nhất định phải nói một cái tên, chắc là Asakura Minami đi."
"Dương có còn nhớ, chuyện cũ giữa bọn họ hay không? Tatsuya và Kazuya cũng là bắt đầu thích Minami từ lúc còn nhỏ, có một lần hai người tập ném bóng, Minami nói ai ném trúng hồng tâm liền hôn người đó một cái, sau đó Tatsuya rất nhẹ nhàng liền làm được, còn Kazuya lại thất bại.
Kết quả là Minami hôn Tatsuya."
Đó là một màn kinh điển của bộ phim, Tiêu Dương cũng hơi có chút ấn tượng, thế nhưng cô vẫn không biết là Lâm Mộ Tình đang định ám chỉ điều gì, thế mới hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Về sau......!từ lần đó, Kazuya không phân ngày đêm mà liều mạng luyện tập ném bóng, sau khi Tatsuya bắt gặp được, cực kỳ không đành lòng.
Cùng một việc, người anh rất dễ dàng liền làm được, nhưng đối với người em mà nói thì cậu lại phải bỏ ra rất nhiều cố gắng.
Điều này thật không công bằng.
Vì vậy mà từ đó về sau, bất kể là làm điều gì, Tatsuya đều chểnh mảng cho qua, không cần quá cố gắng trong chuyện học tập, ngay cả bóng chày cũng không chơi nữa.
Còn Kazuya lại ngày càng ưu tú, những người xung quanh không ngừng khen ngợi cậu, dần dần cậu cũng trở nên cởi mở hơn rất nhiều.
Đồng thời, dưới sự tiến bộ của Kazuya, Tatsuya lại càng ngày càng lười biếng, dáng vẻ bất cần đời đối với mọi việc chung quanh mình." Đột nhiên Lâm Mộ Tình dừng lại một lát, đại khái là do nói qua nhiều, giọng nói có chút hơi khan khàn.
"Có muốn uống một chút nước hay không?" Tiêu Dương đã có ý định đứng dậy đi lấy giúp Lâm Mộ Tình, cô muốn nhân lúc đi rót nước, nhường lại cho Lâm Mộ Tình một chút thời gian xem xét.
Ly nước đưa đến bên miệng Lâm Mộ Tình, Tiêu Dương lẳng lặng nhìn, trong lòng không ngừng hy vọng cầu nguyện, hy vọng sau khi uống xong ly nước này, Lâm Mộ Tình có thể thay đổi ý định ban đầu.
Nhưng cô biết, đây chỉ là một hy vọng xa vời.
Lâm Mộ Tình nhấp một hớp nước nhỏ, liền đặt ly nước qua một bên, tiếp tục câu chuyện: "Thật ra về phương diện bóng chày, thiên phú của Tatsuya vượt xa em trai Kazuya của cậu ta, thế nhưng cậu ta lại không hy vọng em trai mình bởi vì thiên phú của anh mà phải ăn nhiều khổ cực đến như vậy, vì thế nên mới sớm buông tay.
Dù cho có yêu thích bóng chày đến như vậy......!cậu ta cũng có thể từ bỏ được......!bởi vì Kazuya chính là em trai cậu ấy......"
Sau khi nói xong, cuối cùng Lâm Mộ Tình cũng thở dài một hơi.
Hàm ý của nàng là gì, nàng cảm thấy, hẳn là Tiêu Dương đã hiểu ra rồi.
"Từ bỏ như vậy thật sự là tốt nhất rồi sao? Không phải là Tatsuya cũng có chút tự cao quá rồi à? Nếu Kazuya biết được sự thật, thật sự sẽ biết ơn cậu ta sao? Minami thì sao, sẽ tha thứ cho cậu ta sao?"
Lâm Mộ Tình đã làm những gì vì tỷ tỷ của mình, nàng cho rằng toàn thế giới đều không ai biết được cả.
Dù cho lúc trước Lý công tử có đi điều tra nàng đi chăng nữa, cũng tra không ra chân tướng sự việc.
Nhưng khi nàng kể lại với Tiêu Dương câu chuyện xưa đó, lấy sự hiểu biết của Tiêu Dương về nàng, nàng không hiểu được nữa, về tất cả mọi chuyện, tình cảm của Lâm Mộ Tình đối với Tiêu Dương, đối với tỷ tỷ nàng.
Nàng không nắm được nữa.
Như vậy thật sự là tốt nhất rồi sao?
Lâm Mộ Tình không biết phải trả lời Tiêu Dương như thế nào nữa, nàng rất muốn trực tiếp nói thẳng hai chữ kia ra, đè nén đã lâu, trừ bỏ khóe mắt hơi ướt, một chữ đều nói không ra.
Nàng sợ mình nhịn không được sẽ rơi nước mắt, càng sợ bản thân nhìn thấy Tiêu Dương như thế sẽ không đành lòng nói ra, đành phải duỗi chân ra, nằm xuống, đưa lưng về phía Tiêu Dương.
Tiếp tục suy nghĩ.
Tiêu Dương cũng nằm xuống theo, chính là ngay lúc này, cô không còn ôm lấy Lâm Mộ Tình như lúc trước nữa, mà xoay người về phía nàng, yên lặng nhìn mặt tường đến ngẩn người.
Lâm Mộ Tình thở dài một hơi, yên lặng từ phía sau mà ôm Tiêu Dương, mở miệng ra, khẩu hình sinh động diễn tả hai chữ kia.
Đột nhiên Tiêu Dương nắm lấy tay của nàng, cúi đầu hôn xuống, dùng một câu nói đơn giản liền phá vỡ hết kế hoạch của Lâm Mộ Tình.
"Lâm Mộ Tình, tôi yêu em." Thanh âm của Tiêu Dương có chút run run, không còn sự bình tĩnh cùng tự nhiên như lúc trước nữa.
Lâm Mộ Tình không biết người đang đưa lưng về mình lúc này đây, người mà chính mình vẫn luôn yêu, có phải đang khóc hay không nữa.
Chỉ là khi nghe được một câu đó, đột nhiên trong lòng đau đến cực độ.
Tôi yêu em, những lời này, khi nghe, tại sao lại châm chọc đến như vậy chứ?
Nàng đã không biệt được những lời này là thật hay là giả rồi.
"Tiêu Dương, Dương không thấy, gần đây, tần suất Dương nói những lời này, có chút nhiều à." Lâm Mộ Tình còn đang cố gắng duy trì nụ cười, dù cho điều mà nàng sắp nói, là hai chữ chia tay kia.
Lâm Mộ Tình nhớ, lúc trước khi Lâm Thanh Hủ chuẩn bị nói chia tay, luôn đem bản thân chăm chút tới cực kỳ gọn gàng, bởi vì Lâm Thanh Hủ nói, dù có nói lời chia tay, cũng muốn lưu lại một ấn tượng đẹp trong lòng đối phương.
Ngược lại, những điều tốt đẹp khi còn đang yêu nhau rất có thể vì một lời chia tay tồi tệ mà bị chối bỏ hết tất cả mọi thứ tốt đẹp từ trước.
Giống như một quyển tiểu thuyết vậy, ba chương mở đầu cùng chương cuối cùng, chương cuối cùng so với chương đầu tiên đã thay đổi rất nhiều rồi.
Mở đầu có viết tốt đến mấy, nếu kết truyện không tốt, sẽ dẫn đến kết quả xấu ngay, độc giả sẽ không quan tâm tới chương đầu hay cỡ nào, chỉ còn nhớ đến kết thúc truyện, những thông tin cùng đạo lý mà tác giả muốn gửi đến độc giả.
Trong tình yêu, cũng áp dụng như vậy.
Những ngày nay, xảy ra những chuyện này, Tiêu Dương sắp đem câu nói "Tôi yêu em" kia treo ngay ngoài cửa miệng, vài lần đầu, Lâm Mộ Tình còn cảm động, nhưng khi nghe được quá nhiều lần rồi, con người rồi cũng sẽ chai mòn dần.
Hơn nữa, trải qua những chuyện kia, Lâm Mộ Tình làm sao còn có thể tin tưởng được tình yêu của Tiêu Dương là không vụ lợi được chứ?
Mệt mỏi quá, gánh vác không được nữa, không thể nào tiếp tục được nữa......!
"Chia tay đi, giống như hai người mình chưa từng yêu nhau vậy." Lúc nói ra những lời này, Lâm Mộ Tình không nghĩ tới Tiêu Dương sẽ có phản ứng gì, ngược lại còn suy nghĩ xa vời hơn, trên đời này có ai như hai người các nàng hay không, lõa thể nằm ngay trên giường mà nói lời chia tay với nhau?
Tiêu Dương không nói gì, chỉ là mạnh mẽ xoay người áp Lâm Mộ Tình dưới thân mình......!
- --------------
Một phần trích đoạn tóm tắt nội dung:
[1] Touch – Tầm với – là một bộ truyện tranh của tác giả Adachi Mitsuru.
Touch nói về câu chuyện của ba người: Uesugi Tatsuya và Kazuya (anh em song sinh) và Asakura Minami (bé hàng xóm thanh mai trúc mã).
Họ sống bên nhau từ khi còn nhỏ, và thậm chí đã dựng hẳn một căn nhà ở khoảng sân giữa hai nhà để có chỗ cho những đứa trẻ cùng vui chơi.
Khi lớn lên, đột nhiên cả ba nhận ra rằng, một người trong số họ, là nữ.
......!
Ba con người ấy, Tatsuya-Minami-Kazuya cứ như bị sợi dây định mệnh gắn chặt vào nhau.
Không hiểu sao tôi không thích được cái nét hoàn hảo của Kazuya.
Đẹp trai, học giỏi, được thầy yêu bạn mến, tính cách tốt lại còn là thiên tài bóng chày.
Bên cạnh Kazuya còn có cô bạn gái thanh mai trúc mã Minami xinh đẹp và cũng không kém phần hoàn hảo.
Dường như cậu có tất cả mọi điều mà mọi người vẫn ao ước.
Có lẽ vì vậy mà tôi không thích Kazuya, tôi vốn không thích cái gì quá hoàn hảo.
Chính vì vậy mà toàn bộ sự cảm mến tôi dồn vào cho Tatsuya (Tatchan), người anh trai song sinh của Kazuya (Katchan).
Nghĩ đến là nực cười, rõ ràng là anh em song sinh, rõ ràng là giống nhau như tạc thế mà người ta chỉ khen Katchan đẹp trai, tài giỏi, còn Tatchan thì như một phiên bản trái ngược hẳn.
Xấu tính, tưng tửng, học hành kém lại không nghiêm túc trong bất kỳ việc gì.
Đó là những điều người ta nói về Tatchan.
Lạ quá phải không? Đọc những điều này tôi cứ có cảm giác đó là một lời nguyền.
Anh em song sinh thì một người sẽ lấy hết mọi tinh hoa của người còn lại.
Nhưng có thật như thế không?
Bản thân Katchan chắc sẽ rõ hơn ai hết.
Người ta gọi cậu là thiên tài nhưng cậu biết đó không phải là sự thật.
Những gì cậu có được là nhờ có một quá trình phấn đấu dài lâu, người thật sự là thiên tài lại là anh trai của cậu.
Chính vì vậy mà Katchan luôn cố gắng nỗ lực trong cuộc sống, nỗ lực thực hiện giấc mơ của Minami, đó là đến được Koushien.
Lại như một định mệnh nữa, Tatchan và Katchan cùng yêu Minami.
Katchan có vẻ như đã nhanh chân hẳn khi ngỏ lời với Minami trước và nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người xung quanh.
Trong mắt họ, Katchan là chàng hoàng tử tài ba và cũng chỉ có chàng hoàng tử này mới xứng với nàng công chúa nhan sắc tuyệt trần Minami.
Hình như họ đã mặc định điều đó mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Minami.
Minami đâu cần một hoàng tử, cũng không cần sự hoàn hảo, bởi lẽ ngay từ lúc ban đầu, trái tim Minami vốn chỉ có hình bóng Tatchan.
Tôi đã ước sao Minami không phải là bạn thanh mai trúc mã của Tatchan và Katchan, ước ao họ không phải là anh em.
Nếu vậy thì họ sẽ thoải mái tranh giành mà không sợ làm tổn thương đến Minami, Tatchan sẽ không phải kềm nén tình cảm của mình vì em trai và Minami sẽ can đảm nói ra sự thật.
Nhưng tất cả đều không thể, họ vẫn là anh em và là bạn bè.
Cái vòng luẩn quẩn ấy cứ xoay tròn mãi, để cho Katchan ngày ngày cố gắng thực hiện giấc mơ của Minami và cả của mình, lúc nào tâm hồn cũng lo lắng một nỗi sợ hãi mất người mình yêu thương, Minami mỗi ngày đều khó xử trong mối quan hệ của cả ba và Tatchan phải tự trói buộc bản thân không nổi bật hơn em trai cho đến một ngày.
Tác giả đã giúp độc giả giải quyết cái vòng luẩn quẩn ấy khi để cho Katchan ra đi.
Rất nhẹ nhàng, rất đơn giản, cứ như một trò đùa vậy.
Tôi hoàn toàn không thể tin vào mắt mình và cả Tatchan, cả Minami cũng không thể tin họ đã mất Katchan một cách dễ dàng như thế.
Tôi nhớ như in những giọt nước mắt bị Minami kềm nén hết mực chợt vỡ òa ra trong tiếng còi tàu xe lửa vang dội đất trời, nhớ những xúc cảm đau đớn của Tatchan.
Sự mất mát là quá lớn với họ.Katchan ra đi, để lại một lỗ hổng quá lớn trong tâm hồn hai người và mãi mãi là một bóng đen ám ảnh mối quan hệ của cả hai.
Và lần đầu tiên từ khi đọc Touch, nước mắt tôi tuôn rơi theo trang truyện, theo nỗi đau của Tatchan và Minami, lần đầu tiên tôi biết đến tình yêu dành cho Kazuya Uesugi
Chính vì hình bóng Katchan quá rõ ràng mà Tatchan dù yêu Minami đến mấy vẫn không bao giờ thừa nhận tình cảm của mình.
Cậu muốn mãi mãi giữ vị trí như trước đây.
Nhưng Thượng đế không sinh ra một thiên tài mà lại để người đó mai một đi.
Tài năng của Tatchan được phát hiện và cậu bắt đầu đứng vào vị trí mà Katchan đã từng đứng, thực hiện giấc mơ còn dang dở của em trai mình, thay cậu ấy đưa Minami đến Koushien.
Con đường ấy với Tatchan không hề dễ dàng cũng không trải đầy hoa hồng.
Nó chông gai lắm chứ! Người ta không tin cậu có thể thay thế được vị trí của Katchan, thậm chí khi làm được thì người ta cũng chỉ nhìn nhận vì cậu là anh trai của Katchan chứ không phải vì cậu là Tatchan.
Nếu bạn là Tatchan thì bạn cảm thấy thế nào? Đau đớn chứ?
Cuối cùng thì Tatchan cũng làm được cái điều mà Katchan chưa thể làm, đến được Koushien.
Trong giây phút ấy, Tatchan bỗng mất hết ý chí chiến đấu.
Cậu không biết mình sẽ phải phấn đấu với ai nữa, sẽ phải thực hiện giấc mơ nào nữa.
Và ngay trong giây phút ấy Minami lại xuất hiện bên cậu, để cậu có thể xác định rõ giấc mơ kế tiếp của mình là gì, đối thủ của mình là ai.
Kể từ lúc đó, với Tatchan, cậu đã bước vào một cuộc chiến mà đối thủ là người con gái xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất, Minami và cậu đã có đủ dũng khí bước qua bóng đen mà Katchan để lại, nói với Minami những lời yêu thương từ tận sâu trong đáy lòng mà cậu đã chôn giấu bao năm dài.
......
- --------------
Chương này lủng củng quá, có lẽ do tình cảm cá nhân chưa đủ phong phú để truyền tải vào nội dung chương.
Hoặc có lẽ là do sự phân vân giữa dịch và edit.
Vì khi dịch, sợ rằng nó sẽ mang màu sắc cá nhân quá lớn, nên chỉ dám bám sát vào edit lại văn phong của tác giả là chính mà thôi.
- --------------
Hết chương 74..