Đến khách sạn, nhân viên phục vụ đưa bọn họ vào phòng riêng.
Cửa vừa mở ra thì thấy Ôn Tiểu Huy đang giơ điện thoại chụp hình tự sướng. Khuôn mặt tinh tế như điêu khắc dưới ánh đèn nhu hòa lộ ra vẻ trắng nõn trong sáng, quả thực so với thiếu nữ còn xinh đẹp hơn.
"Lê đại ca." Ôn Tiểu Huy quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Cẩm Tân ánh mắt ngưng một chút, sau đó đảo mắt lên xuống đánh giá một phen, nhịn không được huýt sáo, "Oa."
Lê Sóc giới thiệu nói: "Tiểu Huy, đây là Triệu Cẩm Tân, Cẩm Tân, đây là Ôn Tiểu Huy."
"Gọi em là Adi, đừng gọi Tiểu Huy." Ôn Tiểu Huy bĩu môi.
Lê Sóc cười vang: " Cẩm Tân, cậu gọi cậu ấy Adi đi."
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Xin chào."
Ôn Tiểu Huy nhảy nhót chạy sang, vây quanh Triệu Cẩm Tân đi nửa vòng, sau đó nhìn chằm chằm cơ ngực hắn.
Lê Sóc nhớ tới hôm đó anh cho Ôn Tiểu Huy xem qua hình nửa thân trần của Triệu Cẩm Tân, Ôn Tiểu Huy lúc đó còn có chút hiểu lầm, anh ho nhẹ một tiếng, vừa định giải thích, Ôn Tiểu Huy đã liếm liếm môi, chớp mắt vô tội nói to: " Soái ca, có thể cho tôi... sờ ngực cậu một chút không?"
Triệu Cẩm Tân phụt một tiếng nở nụ cười, hắn dang hai cánh tay: "Đến."
Ôn Tiểu Huy không chút khách sáo nhào tới, dùng cả hai tay cẩn thận sờ lên, vừa sờ vừa chậc chậc khen ngợi, chỉ thiếu điều chưa chảy nước miếng.
"Cảm xúc thế nào?" Triệu Cẩm Tân đắc ý nói.
" Tốt! Quá tốt! Co dãn tốt quá, luyện bao lâu a?" Ôn Tiểu Huy sờ rất là mê say.
"Từ 17 tuổi bắt đầu, đã luyện nhiều năm."
"Cậu có thể...cái kia..." Ôn Tiểu Huy làm động tác rung rung ngực, thế nhưng dáng người cậu rất gầy, cũng chỉ có thể làm dáng.
"Đương nhiên là có thể." Triệu Cẩm Tân kéo tay cậu đặt trên cơ ngực của mình, thật sự dùng lực run lên hai cái, dáng người hắn khi mặc quần áo nhìn như là cao gầy, nhưng khi gồng cơ ngực lên thì mười phần phân lượng.
Nhân viên phục vụ lúc nãy đưa họ vào vẫn còn chưa đi, đang đứng xem đến trợn tròn mắt, Lê Sóc cúi đầu vỗ vỗ trán, đầy mặt xấu hổ, thật muốn đi ra ngoài trốn trong chốc lát.
"Thật là đô nha!" Ôn Tiểu Huy hưng phấn nhìn Lê Sóc nói: "Lê đại ca, anh có sờ thử chưa? Thật sự đang run đó! Anh xem... anh xem!"
Lê Sóc quả thực không dám tưởng tượng, nếu Triệu Cẩm Tân biết Ôn Tiểu Huy từng nghĩ hắn là "vịt" thì sẽ có phản ứng gì, anh cười gượng nói: "Hai người xong chưa nha, dọa đến tiểu cô nương rồi."
Nhân viên phục vụ đỏ mặt chậm rãi lui ra.
"Không có việc gì, cô ấy đi rồi." Ôn Tiểu Huy xoa tay, mặt đầy chờ mong hỏi: "Có thể sờ mông không?!"
Lê Sóc dở khóc dở cười, anh nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Định ăn đậu hủ bạn trai anh như vậy, tốt xấu gì cũng chờ đến lúc anh đi WC đã."
Anh không phải thật sự ghen, anh chỉ sợ nếu không ngăn cản, với tính cách cởi mở của Ôn Tiểu Huy không chừng sẽ kêu Triệu Cẩm Tân thoát y khiêu vũ ngay tại đây mất.
Ôn Tiểu Huy tươi cười cứng lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức rút tay về, vui cười nói: "Được được, em thoả mãn rồi." Cậu hướng Lê Sóc cùng Triệu Cẩm Tân hôn gió hai cái.
Triệu Cẩm Tân liếc mắt nhìn Lê Sóc, hắn đối với câu anh gọi "bạn trai" hiển nhiên rất hưởng thụ, trên khóe môi treo nụ cười hài lòng.
Lê Sóc mỉm cười vỗ vỗ đầu Ôn Tiểu Huy: "Gọi món ăn chưa? Muốn ăn cái gì?"
"Chưa, chờ hai người tới, em đi gọi phục vụ." Ôn Tiểu Huy lại nhảy nhót đi kêu phục vụ.
Lê Sóc nói khẽ với Triệu Cẩm Tân: "Tính cách cậu ấy là như vậy, rất đáng yêu, cậu đừng để ý."
Lê Sóc cười cười không nói, cũng không vạch trần hắn lúc mới ra khỏi nhà còn không bằng lòng đi gặp bạn anh, đoán chừng là thấy Ôn Tiểu Huy không có gì uy hiếp, nên mới đột nhiên không "nhỏ mọn".
Chỉ chốc lát sau, Ôn Tiểu Huy cầm menu trở lại, vừa lật lật vừa nói: "Hào sống, tôm mẫu đơn, hải sâm..." Cậu gọi xong vài món, đem menu đưa cho Lê Sóc, "Hai người còn gọi thêm gì không?"
"Tùy ý em đi."
"Vậy mấy món đó đi, đủ ăn." Ôn Tiểu Huy đưa menu lại cho phục vụ, đợi phục vụ đi ra ngoài, cậu mới nháy mắt nói: "Tất cả đều là tráng dương, không cần cảm ơn em."
Lê Sóc nhướn mày: "Vậy em ăn không?"
Ôn Tiểu Huy ai oán nâng cằm: "Em không ăn, Lạc Nghệ còn đang nằm viện mà."
Lê Sóc cười cười, tuy rằng anh cùng Lạc Nghệ tràn ngập địch ý đối với nhau, nhưng rốt cuộc anh vẫn là hi vọng Ôn Tiểu Huy hạnh phúc, cho nên cũng xem như không có việc gì hỏi một câu: "Lúc nào cậu ấy có thể xuất viện? Chắc bình phục nhiều lắm rồi."
"Vốn là sớm có thể xuất viện, nhưng hắn tự chuốc khổ, nên em bắt ở thêm vài ngày nữa." Ôn Tiểu Huy lấy di động ra, "Ai, để em gửi mấy tấm ảnh bộ dáng xui xẻo của hắn cho anh xả hết giận."
"Đừng đừng đừng." Lê Sóc bất đắc dĩ nói, "Ai, tiểu yêu tinh này, não em có vấn đề à, chuyện qua rồi cho qua đi, chỉ cần em sống tốt là được."
Ôn Tiểu Huy đạm cười nói: "Cám ơn." Cậu cất di động, đổi đề tài, "Ai, hai người quen nhau như thế nào vậy?"
Lê Sóc cùng Triệu Cẩm Tân đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Gặp nhau trên máy bay."
"Oa, sao em lại không có vận may gặp được soái ca trên máy bay nhỉ." Ôn Tiểu Huy sờ sờ cằm, "Nhất định là do trước kia em không ngồi nổi khoang hạng nhất."
Lê Sóc cười nói: "Như thế nào còn cả ngày nghĩ đến soái ca, không sợ Lạc Nghệ ghen à."
Ôn Tiểu Huy khoát tay: "Em chỉ nghĩ ở trong đầu cũng phạm pháp à, lại nói, hắn cũng không biết."
Tay Triệu Cẩm Tân gẩy gẩy vài sợi tóc trên trán Lê Sóc, ôn nhu nói: "Tôi chỉ nghĩ anh là đủ rồi."
Lê Sóc nhẹ nhàng chớp chớp một bên ánh mắt, cười với hắn.
Ôn Tiểu Huy ôm cánh tay, khoa trương run run: "Hai người các anh buồn nôn chết."
Phục vụ bắt đầu lục đục lên đồ ăn, Ôn Tiểu Huy giơ lên ly rượu: "Lê đại ca, thấy hai người ở bên nhau, em đặc biệt đặc biệt vui, chúc hai người hạnh phúc!"
Hai người cũng cùng nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong rượu, Ôn Tiểu Huy liền thúc giục hai người ăn nhiều hào sống: "Mau mau mau, thừa dịp lúc tình yêu cuồng nhiệt, sao có thể hàng đêm nằm không được."
Lê Sóc bật cười: "Đầu óc em mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì đâu."
Ôn Tiểu Huy chớp ánh mắt: "Nghĩ đến chuyện xấu hổ nha. Ai, nói thật, hai người có thể gửi cho em một tấm ảnh giường chiếu bán nude được không? Một tấm thôi, em sẽ cực kỳ quý trọng nó, năn nỉ mà..."
Lê Sóc cầm đũa gõ ngón tay cậu, cười mắng: "Nhóc không đứng đắn."
Ôn Tiểu Huy nắm tay Lê Sóc, làm nũng nói: "Lê đại ca, một tấm thôi, được không! Em sẽ giữ kỹ mà, tốt nhất là cơ ngực dán cơ ngực, em cam đoan không cho bất cứ ai xem." Nói xong lại nhìn về phía Triệu Cẩm Tân, mặt đầy chờ mong.
Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai: "Không thành vấn đề a, tôi chụp lộ ra trọn vẹn cho cậu luôn." Hắn cười tủm tỉm gắp một miếng hải sâm cho Lê Sóc, "Lê đại ca của cậu tương đối thẹn thùng, tôi sẽ che mặt anh ấy lại."
Ôn Tiểu Huy "úi da" một tiếng, cùng Triệu Cẩm Tân kích chưởng trên không.
"Hai người các cậu..." Lê Sóc thật sự là không biết nên giận hay nên cười.
Trong bữa ăn, Ôn Tiểu Huy bắt đầu cùng Triệu Cẩm Tân thảo luận hiệu bôi trơn nào tốt, hiệu bao nào mỏng, gần đây đang thịnh món đồ chơi nào... =)))))
Hai người này, một người thì cực kỳ mạnh miệng, một người thì phóng túng, nhắc tới loại đề tài này đúng là hợp gu, bàn đến hăng say.
Lê Sóc có chút lo lắng, sợ Ôn Tiểu Huy biết mình là 0 khi ở cùng Triệu Cẩm Tân, tuy rằng chuyện này không thể tính là dọa người, nhưng tóm lại là có hơi mất mặt, suy cho cùng là vì hình tượng anh trong lòng Ôn Tiểu Huy vẫn đặc biệt cường tráng.
Nhưng dần dần, anh liền yên tâm hơn, Triệu Cẩm Tân săn sóc anh tỉ mỉ cận thận, mọi nơi chu đáo, cũng không có dấu hiệu gì sẽ nói đến đề tài tư thế cơ thể hoặc là những chuyện hàm hồ đã qua, thực sự là giữ mặt mũi cho Lê Sóc.
Trong lòng Lê Sóc vừa cảm động lại vui sướng, nhịn không được ở dưới mặt bàn cầm tay Triệu Cẩm Tân, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Triệu Cẩm Tân cũng dùng bàn tay khô ráo ôn hoà hiền hậu của mình nắm lại tay anh.
Trong bữa ăn, Ôn Tiểu Huy líu ríu trò chuyện không ngừng, tính tình cậu luôn vui vẻ thú vị như vậy, lại còn miệng lưỡi sắc bén, ở bên cạnh cậu căn bản sẽ không nhàm chán, một bữa cơm ăn rất là vui vẻ.
Cơm nước xong, hai người đưa Ôn Tiểu Huy lên xe, sau đó tay nắm tay đi về phía xe mình.
Lê Sóc có chút ngượng ngùng, vài lần định lặng lẽ rút tay về, đều bị Triệu Cẩm Tân nắm chặt không chịu buông, vậy nên cũng theo ý hắn.
Anh nghĩ, đại khái người trẻ tuổi yêu đương đều là như vậy đi, chỉ là nếu ngẫu nhiên đụng phải người qua đường, anh đều bất giác cúi đầu. Nếu là đang ở Mỹ, anh sẽ thản nhiên một chút, nhưng dù sao ở đây cũng là trong nước.
Lên xe, Lê Sóc nói: "Thế nào, con người Tiểu Huy rất đáng yêu phải không?"
"Ừ, rất đáng yêu, bộ dạng cũng đẹp, giống như anh nói." Triệu Cẩm Tân liếc xéo anh.
Lê Sóc cười ha hả nói: "Sao vậy, còn ghen à?"
Triệu Cẩm Tân chu môi, không lên tiếng.
Lê Sóc kéo cằm hắn qua, hôn lên môi hắn, ôn nhu nói: "Ngoan, không cần ghen, trong mắt tôi chỉ có cậu."
Triệu Cẩm Tân cắn bờ môi anh, nhẹ nhàng mút một chút: "Dỗ tôi như vậy chưa đủ."
"Vậy sao." Đầu lưỡi Lê Sóc thò vào trong miệng Triệu Cẩm Tân, câu quấn đầu lưỡi hắn, gia tăng nụ hôn.
Âm thanh gắn bó tương giao bên trong xe bịt kín không chỗ thoát, toàn bộ chui vào bên trong tai hai người, vừa nghe liền khiến người đỏ mặt.
Bàn tay Lê Sóc hướng về phía Triệu Cẩm Tân, một phát nắm mạnh, nhẹ thở gấp nói: "Như vậy thì sao?"
"... Không đủ."
Lê Sóc khẽ cắn đầu lưỡi Triệu Cẩm Tân một ngụm, kết thúc nụ hôn này, sau đó anh nhếch môi cười cười, khóe mắt tạo nên một đường tình sắc, cúi đầu xuống hôn.
Triệu Cẩm Tân khàn giọng hít một hơi, máu theo cử động trêu đùa của Lê Sóc mà sôi trào.
Chỉ là, trong đầu Lê Sóc còn có một tia lý trí, anh vẫn cự tuyệt yêu cầu "giải quyết tại chỗ", hai người lái xe trở về nhà.
Nghẹn cả một đường, trong cơ thể hai người máu huyết đều sôi trào, từ lúc vào thang máy liền bắt đầu điên cuồng ôm hôn, một đường dây dưa đến cửa, gấp đến độ không thể chờ mở khoá, vào nhà.
Triệu Cẩm Tân một cước đá lên cửa, đồng thời đẩy ngã Lê Sóc xuống thảm, bọn họ điên cuồng như dã thú, nói với nhau những lời tình thú làm người đỏ mặt, làm với nhau những việc phóng túng nhất, loại kích thích này bóc ra hết thảy những dối trá, hoàn toàn khiến họ trở về bản năng nguyên thuỷ, đưa bọn họ đến đỉnh cao vô tận.
- -----
Đoạn thời gian đó, hai người hầu như là như hình với bóng.
Triệu Cẩm Tân đi làm, Lê Sóc lấy thân phận cố vấn đi tới đi lui giữa hai công ty, tám phần thời gian dành cho công tác, hai phần thời gian cùng Triệu Cẩm Tân khám phá các nơi làm tình mới.
Thời điểm đầu óc bình tĩnh, Lê Sóc cũng sẽ hối hận lo lắng bản thân mình lại mê muội mất cả lý trí như thế. Nhưng anh một bên hối hận, một bên lại khó có thể tự ức chế mình trầm luân. Đời này anh không nghiện thuốc lá, không nghiện rượu, ngay cả ngày xưa lúc trường học đang thịnh hành loại nghiện chơi thuốc anh cũng không dính phải, vạn lần không nghĩ tới anh đến năm ba mươi bốn tuổi lại bắt đầu trầm mê làm tình.
Anh hiểu tự mình không thể thoát khỏi sự yêu thích đối với Triệu Cẩm Tân cùng những thể nghiệm tuyệt diệu mà điên cuồng hắn mang lại. Trước giờ chưa ai có thể khiến anh đạt được cực đại vui sướng trong ái tình cùng khoái cảm sinh lý như thế. Triệu Cẩm Tân gần như là tình nhân hoàn mỹ đến không có khuyết điểm, nếu không có những chuyện quá khứ cùng những lừa gạt ban đầu ngăn cách thì anh đã tận lực hồi đáp không chút nào giữ lại, mang đến cho hắn tất cả tình cảm tốt đẹp.
Anh hi vọng quyết định lúc này là chính xác, hi vọng có thể trong thời gian chung sống dần dần nắm chặt người này, hi vọng như lời vị đại sư kia nói, người tuổi Mùi này chính là người định mệnh của anh.
Hai ngày cuối tuần hai người thoải mái ở nhà, ngủ thẳng một giấc đến trưa. Lúc này chuông cửa vang lên, Lê Sóc than thở một tiếng, không muốn mở mắt.
Triệu Cẩm Tân cũng tỉnh, sờ sờ mặt anh, ngáp một cái: "Ngoan, anh cứ nằm, tôi đi xem ai." Hắn tùy tiện lấy khăn tắm quấn quanh eo che hạ thân, sau đó liền đi mở cửa.
Lê Sóc nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã gần 11 giờ trưa, ngủ đến lúc này cũng thật quá trễ, anh cũng giãy giụa ngồi dậy.
Đột nhiên, ngoài cửa dường như truyền đến vài tiếng tranh chấp, Lê Sóc nghe không rõ ràng, vội vàng trở mình xuống giường, khoác thêm áo ngủ vào liền đi ra ngoài: "Cẩm Tân, sao vậy..."
Khi Lê Sóc nhìn thấy người đang đứng trước cửa, cả người đều cứng lại.