Ai Đem Ai Là Thật

Chương 55



Bài đăng trên Weibo của Ôn Tiểu Huy trở nên rất nổi tiếng trên mạng, hình ảnh của Lê Sóc trong đó hoàn toàn phù hợp với danh hiệu "Hoa kiều quốc tịch Mỹ cao phú soái", lan truyền rộng rãi, ngay cả đến người không hay lên mạng như Lý Trình Tú cũng biết, cậu cũng gọi điện thoại đến trêu chọc Lê Sóc. Thậm chí ba mẹ anh ở nước Mỹ xa xôi cũng biết luôn.

Lê Sóc lên mạng xem đủ loại tin nhắn bình luận thú vị, tiêu hao hết của anh một ngày.

Sau một tuần anh nghỉ dưỡng thì đối tác cần bàn chuyện mới đến Tam Á, người này là bạn của ba anh, cũng là nhân vật có danh tiếng có uy tín trong Hiệp hội thương nhân người Hoa ở New York, họ Thôi, nghe đồn là một người khá háo sắc.

Lê Sóc nghĩ dù sao cũng là trưởng bối của anh, anh cũng đang nhàn rỗi không có việc gì, nên lái xe đi sân bay đón người.

Đến khi gặp được người, Lê Sóc có chút kinh ngạc, Thôi tổng không phải đến một mình, mà còn dắt theo một nam một nữ trẻ tuổi, nữ xinh đẹp gợi cảm, so với Thôi tổng còn cao hơn nửa cái đầu, còn người nam đẹp trai đến mức cả sân bay phải ngoái nhìn, anh ta còn là con lai.

Người nam nọ ước chừng 25-26 tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đẹp như điêu khắc nhưng lại không quá sắc bén, đôi con ngươi màu trà nhạt, trên mặt mang nụ cười vừa nhã nhặn lại cực kỳ mê người.

"Tiểu Lê." Thôi tổng bắt tay anh nhiệt tình, "Lúc trước gặp cậu vẫn còn là học sinh, bây giờ đã trưởng thành nhiều rồi."

Lê Sóc cười nói: "Thôi tổng ngược lại không thay đổi nhiều, tinh lực vẫn như xưa."

Thôi tổng ha ha nở nụ cười: "Đến đây, tôi giới thiệu một chút, đây là Tư Tư, con gái nuôi của tôi, còn đây là con trai của bạn tôi, cũng là người kế thừa thứ nhất của Tập đoàn Hoành Vận, tên Chu Cẩn Hành*. Cẩn Hành, đây là Lê tổng tôi đã kể qua với cậu".

(*Chu Cẩn Hành là nhân vật trong truyện "Có vợ, có con, có giường ấm" – tên Hán Việt là "Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu / Hôi đại thúc cùng hỗn huyết vương tử". CP trong truyện đó là Chu Cẩn Hành – Đinh Tiểu Vĩ).

Chu Cẩn Hành cười vươn tay: "Lê tổng, chào anh."

"Chào cậu, rất vui được gặp."

Tập đoàn Hoành Vận là đại cổ đông của hạng mục này, Thôi tổng là người bắt cầu, Lê Sóc sẽ chiếm cổ phần nhỏ nhất trong hạng mục, dù sao hạng mục đầu tư khách sạn bảy sao này cũng có vốn đầu tư hơn 10 triệu, một mình nuốt trọn thì hơi khó.

Lê Sóc ngượng ngùng nói: "Thôi tổng, không nghĩ tới mọi người có đến ba người, xe tôi thuê không đủ chỗ ngồi."

"Không sao, chúng tôi gọi xe, cậu đưa Cẩn Hành đi đi, cậu đang nghỉ tại khách sạn nào thì chúng tôi ở đó luôn."

"Được." Lê Sóc hướng Chu Cẩn Hành làm tư thế mời, "Chu tổng, mời theo tôi."

Chu Cẩn Hành cười nho nhã, đi theo anh.

"Tam Á thật nóng nha." Chu Cẩn Hành lau mồ hôi trên trán, cười nói.

"Đúng vậy, cho nên ban ngày tôi hầu như không đi ra ngoài". Lê Sóc mở điều hòa, thuận miệng nói, "Chu tổng là con lai sao?"

"Ừ, mẹ tôi là người Thụy Sĩ."

Lê Sóc cười gật gật đầu. Tập đoàn Hoành Vận là một trong hai tập đoàn đầu tư có danh tiếng lâu đời trong nước, hai năm trước người đứng đầu lâm bệnh nặng, con cháu tranh đoạt di sản rất ồn ào huyên náo, đã trở thành đề tài nóng của giới thương nhân năm ấy. Lê Sóc cũng có chút ấn tượng đối với người con lai nắm quyền thừa kế này, hình như cậu ta là con riêng của người con trai trưởng của người đứng đầu, từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài, sau đó người con trai trưởng đó gặp tai nạn nên qua đời, ông nội cậu mới đón cậu về nước, bước vào gia môn.

"Thật ngại quá, tôi gọi điện thoại chút." Chu Cẩn Hành nghiêng người sang một bên, hạ giọng nói điện thoại, "Ừ, tôi vừa mới đến, mấy đứa nhỏ có nghịch không?... Ừ, mấy ngày tới vất vả cho anh." Trong giọng nói của cậu luôn mang theo ý cười và ôn nhu.

Treo điện thoại, Lê Sóc hỏi chuyện cậu: "Con cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai tuổi rồi, là con trai." Chu Cẩn Hành cười nói, "Có hơi nghịch ngợm."

"Vất vả cho chị nhà rồi."

Chu Cẩn Hành ngẩn ra, lập tức cười nói: "Ha ha, đúng vậy đúng vậy."

"Chu tổng, cậu xem." Lê Sóc chỉ vào đường ven biển xa xa, "Nhìn thấy khu đất kia không? Đó chính là khu đất chúng ta chọn, cách nội thành không xa lắm, mấy hôm nay tôi đã đi khảo sát qua vài lần, cảnh biển khu vực xung quanh rất đẹp, chất lượng cát ở đây cũng rất tuyệt."

"Ồ, quá tốt, ngày mai chúng ta cùng nhau đến xem, tập đoàn chúng tôi cực kỳ coi trọng hạng mục này, tôi muốn xây dựng hạng mục này thành một khách sạn thuyền buồm Trung Quốc"

"Nhất định không thành vấn đề."

Hai người nhắc tới quy hoạch khách sạn, rất là hợp ý. Lúc đầu Lê Sóc còn có cảm giác hơi xa cách đối với Chu Cẩn Hành, do trước giờ Chu gia đều là đối tượng được truyền thông chú ý, giống như nhân vật của công chúng vậy, nhưng sau khi hàn huyên vài câu anh liền phát hiện thực ra cậu Chu tổng này là một người đáng tin cậy. Nếu như đã là đối tác của nhau thì việc dễ dàng trao đổi nói chuyện là điều kiện cực kỳ quan trọng, do đó Lê Sóc cảm thấy rất vui mừng.

Hai chiếc xe đồng thời đến khách sạn, Thôi tổng và "con gái nuôi" của ông thuê một căn biệt thự sát vách Lê Sóc, Chu Cẩn Hành thì ở chung với Lê Sóc, ba người hẹn sáng mai sẽ đi khảo sát khu đất.

Buổi tối, Lê Sóc nằm trên sô pha phòng làm việc đọc sách, xem một hồi, chữ nghĩa đều xoay vòng vòng, anh lại bắt đầu không thể tập trung tinh thần. Giây tiếp theo, lại giống như mỗi ngày đã trôi qua của anh, trong đầu anh hiện ra hình ảnh Triệu Cẩm Tân.

Anh cảm thấy khó chịu không thôi, bắt buộc chính mình nhìn chằm chằm vào sách, lại lần nữa thấy mình đần độn vô vị.

Đột nhiên, di động của anh reo lên, là Ôn Tiểu Huy gọi tới, muốn gọi video với anh.

Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra, cảm giác cuộc điện thoại này đúng là đã giải cứu anh, anh lắc lắc đầu, cố gắng chuyển lực chú ý qua điện thoại, anh hỏi: "Gọi video làm gì?"

"Cho anh xem nhan sắc em mới tân trang." Ôn Tiểu Huy đắc ý nói.

Lê Sóc cười cười mở video, đột nhiên nhìn thấy hai cái lỗ mũi cực to!

Lê Sóc hoảng sợ.

Ôn Tiểu Huy cười ha ha, lúc này mới cầm điện thoại rời xa mặt mình, sau đó hất hất mái tóc: "Thế nào, nhan sắc này thế nào?."

Ôn Tiểu Huy nhuộm tóc thành màu lam khói nhạt, còn đeo kính sát tròng cùng màu tóc, nếu mà cậu có thêm hai cái tai nhọn nhọn, quả thực sẽ rất giống yêu tinh, vừa xinh đẹp lại rất tây.

"Đẹp lắm, rất hợp mốt nha." Lê Sóc khen nói.

"Đúng vậy, em cũng biết là đẹp mà, là em tự mình phối màu đó, nhuộm cả một buổi chiều luôn." Ôn Tiểu Huy chu môi, "Nhưng Lạc Nghệ lại không thích."

Lê Sóc mỉm cười: "Cậu ấy càng không thích, em càng nên để thêm vài ngày, sau đó lại biến trở về như trước, để trong lòng cậu ấy trải qua chút phập phồng, cậu ấy sẽ rất vui."

Ôn Tiểu Huy ha ha cười nói: "Em lại học được một chiêu, em nghe anh... Ối mẹ kiếp!" Ôn Tiểu Huy trừng mắt lên.

Lê Sóc hoảng sợ, theo bản năng từ trên sô pha ngồi bật dậy: "Sao vậy?"

"Phía sau anh! Phía sau anh kìa!"

Trái tim Lê Sóc đập bịch bịch, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ sẽ gặp phải sự kiện linh dị gì đó, kết quả vừa quay đầu lại, chỉ thấy Chu Cẩn Hành mặc áo ba lỗ và quần đùi đi biển đang ngại ngùng đứng sau lưng anh, tựa như vừa định nhúc nhích lại vì ngại ngùng nên đứng yên.

"Á, sao vậy? Tôi chỉ định đi đổ nước."

Lê Sóc thiếu chút nữa cười to: "Không có gì, tôi đang gọi video với người bạn, thật ngại quá dọa đến cậu."

Chu Cẩn Hành cười cười: "Không sao, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Lê Sóc cầm lấy điện thoại, chạy tới ban công, lúc này mới bật cười nói, "Tiểu Huy, em hết hồn cái gì?"

"Tự nhiên phía sau anh hiện ra một anh người mẫu con lai, còn trách em?" Ôn Tiểu Huy nhìn trái nhìn phải, sau đó nghiêng người sát vào màn hình, nhướn mày nhướn mắt, hạ giọng nói, "Anh quen người ta như thế nào? Hả?"

"Không phải như em nghĩ đâu, đây là đối tác làm ăn của anh." Lê Sóc cười nói.

"Anh lừa ai vậy, hai người ở cùng một phòng nha."

"Anh thuê biệt thự mà, có bốn phòng ngủ." Lê Sóc bất đắc dĩ nói, "Anh lừa em làm cái gì, thật sự không phải, hơn nữa cậu ấy đã kết hôn."

Ôn Tiểu Huy thất vọng nói: "Thật đáng tiếc a, rất xứng với anh nha."

"Xứng sao? Cậu ta cũng không phải loại hình anh thích, anh không thích người cường tráng hơn mình..." Lê Sóc nói đến một nửa, chợt dừng lại. Loại hình trước kia anh thích là kiểu yếu đuối nho nhã giống Hàn Phi Diệp hoặc Lý Trình Tú. Nếu đổi lại là trước kia, anh cũng không thể nào tưởng tượng anh sẽ vì Triệu Cẩm Tân mà thất hồn lạc phách.

Nói đến mới thấy thực sự là châm chọc, một người vừa không phải loại hình anh thích, lại mang theo mục đích lừa gạt tiếp cận anh, còn là em họ của người anh căm ghét nhất, đáng lý anh phải thật nhanh quyết định đá hắn ra xa một chút, cuối cùng không hiểu tại sao anh lại để hắn càng lúc càng gần, rồi bây giờ đã chui thật sâu vào trong lòng mình. Rõ ràng cứ như có một bàn tay vô hình đang thao túng cục diện bên trong ván cờ này, đánh vỡ thế cờ, thác loạn kết cấu, khiến anh mê mụi mất phương hướng, khiến anh không biết phải làm gì.

Sự việc cho tới bây giờ, anh cũng không biết là vì Triệu Cẩm Tân đặc biệt nên anh mới thích phải, hay là do anh đã thích nên Triệu Cẩm Tân mới trở nên đặc biệt với anh.

Ôn Tiểu Huy cũng trầm mặc, hiển nhiên cậu cùng Lê Sóc đang nghĩ tới cùng một người, cậu lập tức pha trò nói: "Em biết, anh thích loại hình giống vầy chứ gì..." Ôn Tiểu Huy vừa nói vừa kéo áo ngủ ra, chớp chớp mắt với Lê Sóc.

Lê Sóc không nhịn được bật cười.

Đột nhiên, bên phía Ôn Tiểu Huy truyền đến âm thanh mở cửa, trên màn hình video nhất thời một mảng tối đen, chỉ nghe giọng Ôn Tiểu Huy kêu lên: "Tôi thích màu tóc này!".

Giọng nói cưng chiều của Lạc Nghệ vang lên: "Được, anh thích là được."

Ôn Tiểu Huy hạ giọng: "Lê đại ca, bái bai." Nói xong liền cúp điện thoại.

Lê Sóc lắc đầu cười, vừa định buông di động, liền nhìn thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi tới, là của Triệu Cẩm Tân. Hô hấp của anh bị kiềm hãm, anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc một chút, tiếp điện thoại: "Alo?"

Giọng Triệu Cẩm Tân thực bình tĩnh: "Anh đi Tam Á?"

"Làm sao cậu biết?"

"Trợ lý anh nói."

"Có chuyện gì sao?"

"Lần trước đã nói sẽ cùng nhau đi Tam Á mà." Triệu Cẩm Tân dừng một chút, "Tôi cũng cảm thấy hứng thú với hạng mục khách sạn đó."

"Đối tác đầu tư đã đủ." Lê Sóc nói, "Triệu Cẩm Tân, trừ phi là công việc, nếu không đừng gọi điện thoại cho tôi."

"... Là công việc."

"Nói."

Triệu Cẩm Tân nêu ra một vài vấn đề về tài chính, Lê Sóc bình tĩnh giải đáp cho hắn.

Giọng điệu của cả hai tựa như người xa lạ, Lê Sóc vừa nói, tay vừa nắm chặt lan can sắt của ban công.

Lê Sóc trả lời xong, Triệu Cẩm Tân lại không nói chính sự nữa, mà là đột ngột hỏi: "Ngành công nghiệp giải trí" tại Tam Á đặc biệt phát triển, anh có đi cảm nhận một chút không?"

Lê Sóc nheo lại ánh mắt: "Cám ơn đã nhắc nhở, ngày mai tôi sẽ đi xem."

Triệu Cẩm Tân trầm mặc vài giây, trực tiếp cúp máy.

Lê Sóc ngẩn người, khó chịu ném di động.

Buổi chiều ngày hôm sau, nhân viên chính quyền phụ trách xây dựng và đô thị cùng họ đến khảo sát khu đất, thuyết minh chi tiết cho họ quy hoạch tổng thể của khu vực xung quanh khu đất.

Bình thường Thôi tổng trông có vẻ không đáng tin, nhưng khi đụng tới công việc liền trở nên đặc biệt khôn ngoan, họ vừa khảo sát vừa trao đổi bàn bạc, qua một buổi sáng đã đưa ra rất nhiều ý tưởng. Đến khi khảo sát xong trời cũng gần tối, Thôi tổng mời họ dùng cơm, còn uống chút rượu. Khi dùng cơm xong, Thôi tổng liền nổi hứng thú bừng bừng, đòi dẫn họ "đi chơi".

Lê Sóc cùng Chu Cẩn Hành đưa mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn ra một tia xấu hổ được che giấu trong mắt đối phương.

Rất nhanh, Chu Cẩn Hành khách sáo đáp lại, nói: "Được thôi, nghe theo Thôi tổng."

Khi Lê Sóc bàn chuyện làm ăn ở trong nước thì sợ nhất đụng tới loại tình huống này, anh là Gay, đối với nữ giới không có hứng thú, nhưng nếu không đi, khó tránh khỏi mất hứng mọi người. Hơn nữa, bỗng nhiên anh nhớ đến lời nói tối qua của Triệu Cẩm Tân, trong lời nói đó mang theo ý khiêu khích, khiến cho tâm trạng anh cứ như bị ai cào cào, rất khó chịu.

Cảm nhận một chút? Được thôi, tại sao lại không đi cảm nhận một chút.

Lê Sóc cười nói: "Được, nghe theo Thôi tổng."

"Ha ha ha, đi một chút đi."

Mấy người đi thẳng đến một câu lạc bộ hộp đêm, trên xe Thôi tổng giới thiệu nói câu lạc bộ này đặc biệt bí ẩn, giá cả tuy rất cao nhưng vừa an toàn lại vừa chu đáo. Lúc ông nói đến chu đáo, liền chớp mắt vài cái nhìn Lê Sóc, nhất thời Lê Sóc không rõ ông có ý gì.

Đến nơi, Lê Sóc liền hiểu, câu lạc bộ này không chỉ phục vụ đối tượng là khách nam giới mà còn phục vụ luôn đối tượng là khách hàng phi tính hướng.

Tính hướng của Lê Sóc trong giới thương nhân người Hoa cũng không có gì là bí mật, tuy rằng anh không có tuyên truyền khắp nơi, thế nhưng nếu ai thân thiết hoặc có quen biết với ba mẹ anh một chút thì ít nhiều cũng biết. Lê Sóc chỉ là không ngờ Thôi tổng lại "chu đáo" đến mức này, thật sự lúc vào đã gọi cho anh một đám "vịt con".

Lê Sóc nhìn mấy cậu trai trẻ mười mấy tuổi kia, ngại ngùng không thôi.

Đây đúng là hảo ý của Thôi tổng, lúc này ông còn dùng ánh mắt sáng lấp lánh tha thiết nhìn anh, khiến anh một phen dở khóc dở cười, chỉ có thể chọn một cậu vừa mắt nhất trong đám trai trẻ kia.

Chu Cẩn Hành ở một bên bất động thanh sắc cười cười, bản thân cậu từ nãy giờ đều không mở miệng nên Thôi tổng chọn cho cậu một em chân dài trắng nõn.

"Anh!" Một cậu trai trẻ lanh lợi sáng sủa vừa ngồi xuống bên cạnh liền ôm lấy cánh tay Lê Sóc, trong ánh mắt cậu là niềm vui sướng và sùng bái không hề che giấu, "Cám ơn anh!"

Lê Sóc cười cười: "Đừng khách sáo, em tên gì?" Anh vừa hỏi vừa cầm ly nước chanh uống một ngụm.

"Leon." (=))))))))

Lê Sóc thiếu chút nữa phun hết nước chanh ra!

"Anh, anh không sao chứ?" Cậu trai trẻ tha thiết vỗ lưng anh.

"Không, không sao." Lê Sóc rót ly rượu cho cậu, nói vài câu có lệ, liền xoay qua phía Chu Cẩn Hành nhắc tới vài chuyện của hạng mục, Chu Cẩn Hành hiển nhiên cũng không có hứng thú với mỹ nữ bên cạnh, hai người kiên trì trò chuyện cùng nhau trong tiếng nhạc ầm ĩ.

Vài ly rượu vào bụng, Lê Sóc đứng dậy đi toilet.

Cậu "Leon" kia lập tức đứng lên, "Anh, em đi cùng anh."

"Cám ơn, anh đi một mình." Lê Sóc biết cậu muốn làm gì nên không chút do dự từ chối.

"Anh, em đi cùng anh mà."

Lê Sóc vỗ vỗ cánh tay cậu, kiên nhẫn nói: "Anh tự mình đi WC, sau đó em với anh ra ngoài hít thở không khí một chút, như vậy được không?"

Cậu trai trẻ có chút thất vọng gật gật đầu.

Lê Sóc vào toilet, nhìn chính mình trong gương cười khổ.

"Leon..."

Đây là cái tên tiếng Anh cực kỳ phổ biến, lại trở thành dấu mốc xấu hổ mà cả đời anh không thể quên được. Anh vẫn còn nhớ rõ tự tay mình một đóa rồi lại một đóa hoa ly thơm ngát đính lên tường trong dịp chuẩn bị sinh nhật kia. Hoa ly rất mỏng manh, chỉ cần dùng lực hơi lớn một chút sẽ rơi cánh hoa, keo dán và nhựa hoa lúc đó vươn đầy ra tay anh, anh phải chà đỏ ửng cả tay mới rửa sạch được. Lúc anh bố trí trang hoàng căn phòng ấy, trước sau luôn có một loại cảm giác giống như mình đang cầu hôn Triệu Cẩm Tân vậy. Cũng khó trách, suy cho cùng những việc làm không thực tế như thế, vừa không phù hợp với tuổi của anh, vừa quá khoa trương giống như đang chuẩn bị một buổi lễ nào đó mà cả đời chỉ làm một lần, chứ đâu giống chỉ là đang chuẩn bị một buổi sinh nhật với thời gian hạn hẹp và trong một căn phòng chỉ thuê tạm vài ngày.

Anh đã dốc hết trăm phần trăm tâm huyết và tình yêu, nhưng đổi lấy là từng câu từng chữ như dao cắt của Triệu Cẩm Tân, đâm vào lòng anh khiến anh máu chảy đầm đìa, mất hết mặt mũi.

Cả đời này anh không thể quên, cũng không hề muốn lại nghe thấy cái tên Leon này, quả thực giống như đang tát vào mặt anh.

Anh cố gắng điều chỉnh tâm tình, đi ra ghế, Thôi tổng đang hút thuốc, rất ngộp, anh muốn đi ra ngoài hít thở một chút.

Cậu trai trẻ kia quả nhiên nhắm mắt theo đuôi anh bước ra, còn nhất định muốn ôm cánh tay anh.

Từ trước đến nay Lê Sóc không muốn làm người khác mất mặt, cho nên dù trong lòng không thích cũng không cự tuyệt, vẫn là ôn nhu cùng cậu nói chuyện phiếm.

Hai người một đường đi xuyên qua hành lang ra tới sảnh lớn, lúc đi ngang qua dãy ghế sô pha trong sảnh lớn, Lê Sóc đột nhiên giật mình. Dư quang trong mắt anh nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, anh chậm rãi, chậm rãi xoay người qua, thấy được người đang ngồi trên ghế sô pha kia chính là Triệu Cẩm Tân...

Ngồi bên cạnh Triệu Cẩm Tân còn có một người đàn ông tuấn nhã, hai người nói nói cười cười.

Triệu Cẩm Tân cũng hơi hơi quay đầu lại, nhìn về phía Lê Sóc, nhếch môi cười cười: "Thật là trùng hợp nha!"