Ai Đem Ai Là Thật

Chương 66



Ra khỏi quán bar, lồng ngực Lê Sóc phập phồng kịch liệt, sau khi ổn định một chút anh mới xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Cẩm Tân: "Cậu theo dõi tôi?"

Triệu Cẩm Tân cười đến đặc biệt vô tội: "Sao lại vậy chứ, tôi với Lê thúc thúc rất có duyên, đi đến đâu cũng đều gặp nhau."

Loại lời thoại trơ tráo này Lê Sóc làm sao tin cho được, từ lúc chạm mặt nhau ở câu lạc bộ đêm hôm đó, anh khẳng định Triệu Cẩm Tân đã thông qua biện pháp nào đó mà định vị hành tung của anh, có thể là định vị di động anh, hoặc là hắn phái người theo dõi anh, nhưng anh lại không có chứng cớ, hơn nữa cho dù có, thì có ích lợi gì? Anh không ngăn cản nỗi hành vi khốn kiếp này của Triệu Cẩm Tân. Mắng cũng vô dụng, đánh thì lại không ổn, anh thật sự không có cách nào khắc chế Triệu Cẩm Tân.

Hôm nay Triệu Cẩm Tân đến làm loạn như vậy, quả thực khiến anh mất hết mặt mũi, về sau ngay cả quán bar này anh cũng không dám đến nữa.

Tại sao hắn lại khốn kiếp như vậy. Vậy mà khi xưa, anh lại bị hấp dẫn bởi cái tính trẻ con đáng yêu này mà yêu phải một tên khốn kiếp như vậy! Cái tính trẻ con ấy, chỉ là hắn đang giả vờ mà thôi!

Lê Sóc cắn chặt răng: "Triệu Cẩm Tân, bất kể cậu làm cái gì, chúng ta đều không thể trở lại được, đến tột cùng cậu muốn quấy rối tôi tới khi nào?"

Bên trong mắt Triệu Cẩm Tân chợt lóe lên một tia ảm đạm, hắn mỉm cười: "Tôi sẽ quấy rối anh cả một đời."

"Loại người như cậu không xứng dùng ba từ "cả một đời".

"Loại người như tôi, bởi vì có anh xuất hiện, mới nghĩ tới ba từ "cả một đời". Biểu tình của Triệu Cẩm Tân nhìn qua không có một tia giả dối, hắn từng từ từng từ, vô cùng rõ ràng nói, "Tôi yêu anh, tôi muốn cùng anh ở chung một đời."

"Câm miệng." Ánh mắt Lê Sóc đã đỏ hết lên, "Cậu càng là thế này, tôi càng xem thường cậu."

"Anh không tin, không sao, tôi sẽ một lần lại một lần nói cho anh nghe, một mực canh giữ bên cạnh anh." Triệu Cẩm Tân ngóng nhìn ánh mắt Lê Sóc, khóe môi hiện lên nụ cười, "Thực ra tôi cũng đã từng hoài nghi chính mình, thế nhưng vừa nghĩ đến trong tương lai của tôi có thể sẽ không có anh bên cạnh, vừa nghĩ đến, anh có khả năng sẽ ở trong tương lai của người khác, tôi liền không thể chịu nổi."

"Cho nên cậu tiêu phí thời gian bốn mươi ba ngày để ngủ với hết người này đến người khác, cuối cùng nhận ra vẫn là tôi tốt hơn?" Lê Sóc lãnh khốc nói, "Cậu gọi thế này là "yêu"? Cậu quả thực sỉ nhục từ này quá."

Ánh mắt chán ghét của Lê Sóc giống như nhát dao đâm thẳng vào trái tim Triệu Cẩm Tân, chỉ có đứng trước mặt người này, mới có thể khiến hắn cảm nhận được cái gì gọi là nỗi đau khoét tim khoét phổi. Hắn vẫn luôn không thể tin được, một Lê Sóc đã từng đối với hắn tràn ngập yêu thương, có một ngày sẽ dùng đôi môi ôn nhu từng hôn qua hắn, mà nói ra những lời khắc nghiệt lạnh lùng đến như thế.

Tất cả sự việc cho đến bây giờ đều không đúng, đều là sai lầm.

Hắn muốn chữa lành vết thương, hắn muốn hàn gắn vết nứt, hắn muốn quay trở lại ban đầu, hắn muốn Lê Sóc ngày xưa trở lại bên cạnh hắn!

Triệu Cẩm Tân kiềm chế cảm giác khổ sở mãnh liệt đang dâng lên trong lòng, nhẹ giọng nói: "Anh nói chung sẽ không tin... nhưng những người đó, tôi một lần cũng chưa ngủ qua. Tôi cho rằng chỉ cần tìm đến những người bạn trước kia, thì có thể tìm lại cuộc sống trước kia. Tôi cho rằng... tôi có thể quên được anh." Hắn tự giễu cười, "Lúc ấy tôi thật sự rất muốn quên anh, anh khiến tôi sợ hãi."

"Vậy cứ quên tôi đi." Lê Sóc trầm giọng nói, "Tôi sẽ không tin những lời cậu nói nữa, mặc dù có thể là sự thật, nhưng với tôi mà nói đã không còn ý nghĩa gì. Quên tôi đi, như thế tôi còn có thể giữ lại một chút hồi ức tốt đẹp cuối cùng về cậu."

Triệu Cẩm Tân hít sâu một hơi: "Tôi làm không được." Hắn giương khóe miệng, nụ cười cứng đờ, "Ban đầu kế hoạch của tôi là cả đời không kết hôn, chơi cho đến một ngày không dậy nổi nữa mới thôi. Kết quả anh lại xuất hiện, đảo lộn rối loạn tất cả kế hoạch của tôi. Lê thúc thúc, anh phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

"Cậu quả thực..." Lần đầu tiên Lê Sóc cảm nhận được ngôn ngữ hoàn toàn không có sức mạnh gì, hoàn toàn bất lực, thậm chí không thể xé da mặt của Triệu Cẩm Tân ra được một khe nhỏ nào. Cho dù anh có học được những từ ngữ thô tục nhất trên thế giới này, chỉ sợ lúc này có ném vào mặt Triệu Cẩm Tân cũng là vô dụng, vậy anh còn lằng nhằng nói thêm cái gì? Anh mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, "Tôi thực sự không còn lời nào để nói với cậu." Anh xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Lại nhìn thấy bóng lưng Lê Sóc bỏ đi, Triệu Cẩm Tân cảm thấy có một nỗi đau nóng cháy trong mắt. Lê Sóc để lại cho hắn bóng hình này, quả thực đã trở thành ác mộng hắn đuổi mãi không đi, giống như con người này cứ thế sẽ đi ra khỏi thế giới của hắn, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại. Trong nháy mắt hắn quên sạch cái gì gọi là sách lược công tâm thận trọng, nhìn thấy anh rời đi, hắn bật thốt ra lời; "Cái gì tôi cũng đều có thể cho anh!" Hắn nói giọng khàn khàn, "Cái gì cũng đều có thể... Anh có thể cho tôi một cơ hội cuối cùng không?"

Cả người Lê Sóc run rẩy, nhưng lại không dừng bước chân, anh cứ thế mà đi, cũng không quay đầu lại.

Lời nói đáng thương kia, Triệu Cẩm Tân đáng thương kia...chỉ là đang giả vờ... là giả...! Anh nói với chính mình như vậy.

Anh biết rõ bản thân mình dễ mềm lòng, cho nên càng muốn dựng lên cho mình bộ giáp chắc chắn gấp trăm gấp ngàn lần để chống đỡ tiến công của Triệu Cẩm Tân, anh tuyệt đối không cho phép một người đã nhục nhã anh như vậy lại một lần nữa tiến vào trong tim mình.

Triệu Cẩm Tân nhìn chằm chằm bóng dáng Lê Sóc, ánh mắt dần dần đỏ lên.

Người ôn nhu nhất, cũng vô tình nhất.

Hắn sợ hãi sự dịu dàng trong từng lời nói từng cử chỉ của Lê Sóc, cũng sợ hãi con dã thú hung mãnh đang muốn bạo phát trong cơ thể mình.

Lê Sóc trở lại trên xe, cảm giác cả người như nhũn ra, mỗi một lần cãi nhau với Triệu Cẩm Tân đều đau như bóc từng lớp da, nhưng may mắn anh cũng chưa từng để lộ ra sợ hãi. Anh đã bại trong tay Triệu Cẩm Tân tất cả thẻ bạc, anh đã không còn gì để thua nữa rồi.

Anh ngồi thừ người nửa ngày, trong xe yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, Lê Sóc giật mình, tim đập hoảng một nhịp, anh lấy ra thì thấy hiển thị tên Trình Thịnh gọi tới, anh lúc này mới nhớ là mình đến đây cùng Trình Thịnh.

Lê Sóc tiếp điện thoại.

"Lê Sóc?" Trình Thịnh nhẹ nhàng thở ra, "Tôi mới đi ra ngoài cùng tiểu soái ca hút điếu thuốc, trở về đã không thấy tăm hơi anh đâu, Triệu Cẩm Tân đến đây sao? Chủ quán nói..."

"Tôi đang ở bãi đỗ xe." Lê Sóc cắt ngang lời Trình Thịnh, anh không muốn biết chủ quán đã kể như thế nào về chuyện vừa xảy ra, cũng không muốn kể cho Trình Thịnh nghe, "Anh định thế nào? Tôi đưa anh đi khách sạn hay là hai người tự đi?"

Trình Thịnh trầm mặc một chút: "Cậu chờ tôi, bây giờ tôi ra."

Treo điện thoại, chỉ chốc lát sau, Trình Thịnh liền đi tới, mở cửa ghế phó lái ngồi vào.

Lê Sóc mặt đầy ủ rũ, liếc mắt nhìn Trình Thịnh: "Người anh em, thật ngại quá, làm anh mất hứng."

"Không có gì, cùng lắm thì... Ai, tôi càng quan tâm chuyện của cậu hơn." Trình Thịnh khó chịu chà xát tóc, "Cậu muốn nói chuyện không? Tôi lúc nào cũng nguyện ý cùng cậu tán gẫu."

Lê Sóc trầm mặc một chút: "Tôi muốn tự mình tiêu hóa." Từ Dương Thành trở về đến nay, anh không có tâm sự cùng bất kì ai chuyện của mình, cho dù là Ôn Tiểu Huy. Anh chưa từng có thói quen tìm người kể khổ, là đàn ông hẳn là nên tự mình xử lý tốt phiền não của mình. Cho dù sau này có một ngày nhắc lại chuyện xưa, cũng coi như là một hồi chuyện cười, cũng có thể tiêu sái mà nói ra. Lại nói, anh có mặt mũi nào mà kể khổ với người khác là mình bị một tên nhóc con đùa giỡn đây.

Trình Thịnh cũng yên lặng, sau một lúc lâu, anh hung hăng đấm vào cửa xe một cái, mắng to một câu, dường như tức giận: "Mẹ nó, tôi đã nhắc nhở cậu, Triệu Cẩm Tân không phải thứ tốt, lúc trước cậu nói với tôi thế nào?"

Lê Sóc cố ý làm ra bộ dáng nhẹ nhàng như không có gì: ""Ừ, có chút không nắm chắc, nếu là anh em, có thể đừng nhắc lại chuyện này không."

Trình Thịnh đổi giọng, nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi."

"Không có gì." Lê Sóc dùng giọng điệu thoải mái mà nói, "Tôi sớm đã lật sang trang mới rồi, chỉ là hắn lại cứ dây dưa không dứt. Chuyện hôm nay anh đừng nói cho ai nghe."

"Đương nhiên." Trình Thịnh dừng một chút, hừ nhẹ một tiếng, giọng nói lại trở nên có vài phần đắc ý, "Cậu không hổ là Lê Sóc, không hổ là anh em tôi, tên tiểu tử Triệu Cẩm Tân đào hoa nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng dẫn lửa tự thiêu, đáng đời!"

Lê Sóc tự giễu cười cười, nếu Trình Thịnh biết anh đã trải qua những gì chắc sẽ thương hại anh lắm. Nhưng anh cũng không muốn bất kỳ ai thương hại mình.

Sau khi về nhà, Lê Sóc gọi điện thoại cho chủ quán bar, nhờ ông đưa giúp cho A La một vạn, vốn anh định thanh toán hết tiền rượu, nhưng Triệu Cẩm Tân đã kết sổ hết rồi, rượu thì lại không mang đi, còn nói tất cả đều đưa hết cho anh, anh lấy hay không lấy cũng được.

Lê Sóc nhờ chủ quán chuyển số rượu đó đến Tập đoàn Ân Nam.

Vài ngày sau, Thôi tổng đến Bắc Kinh, Chu Cẩn Hành hẹn Triệu Cẩm Tân ra, bốn người bàn bạc quyết định tỷ lệ phân chia quyền cổ phần.

Không khí lúc gặp mặt thực vi diệu, Thôi tổng vẫn có ý đồ hoà giải, ba người còn lại đều xụ mặt. Khi bắt đầu đàm phán, càng lúc không khí càng áp lực, bởi vì Triệu Cẩm Tân muốn có cổ phần khống chế.

Chu Cẩn Hành lúc này đã không còn tươi cười xả giao nữa, trực tiếp nói: "Không có khả năng."

Triệu Cẩm Tân "ha ha" cười: "Trong tay tôi có Chứng nhận quyền lợi hoán đất, trùng hợp lại có đủ tiền, khu đất này không còn nghi ngờ gì nữa sẽ thuộc về tôi. Chu tổng nếu không đồng ý, có thể đổi khu đất khác để khai thác đầu tư, xây khách sạn của riêng anh, tôi xây của tôi, không can thiệp chuyện của nhau."

"Khu đất này chúng tôi đã ký hợp đồng sơ bộ với Chính phủ, tiền kỳ đầu cũng đã đóng đủ, tôi sẽ không đổi khu đất, hay là Triệu tổng đổi khu khác để khai thác đi?" Chu Cẩn Hành cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa, theo tôi được biết, Chứng nhận quyền lợi hoán đất còn chưa tới tay cậu, Triệu tổng tự tin như vậy, không sợ bị người khác đoạt mất sao?"

"Sẽ lập tức là của tôi thôi." Triệu Cẩm Tân nhìn chằm chằm Chu Cẩn Hành, "Tôi cho anh nhiều nhất 30% quyền đầu tư, Thôi thúc thúc 10%, Lê tổng 20%."

"Tôi đồng ý tỉ lệ của Thôi tổng và Lê tổng, nhưng muốn tôi đồng ý tỉ lệ của cậu, trừ phi tỉ lệ của chúng ta thay đổi một chút."

"Ai nha ai nha, các cậu đừng nóng nảy nha." Thôi tổng mặt đầy bất đắc dĩ, "Tuổi trẻ các cậu, nói chuyện hay làm việc đều khí thế hừng hực như vậy, từ từ bàn bạc hợp tác, cần gì phải nháo thành cái dạng này đâu."

Sắc mặt Lê Sóc âm trầm, không nói một lời. Anh nhìn ra, Triệu Cẩm Tân cũng không phải đơn thuần muốn nhập cổ phần, mà là muốn bài trừ gạt bỏ Chu Cẩn Hành ra. Bọn họ tiền đã bỏ ra, thuyền cũng đã bước lên, không có khả năng để nó trôi theo dòng nước. Nếu như Triệu Cẩm Tân thành công, không những chèn ép gạt bỏ được Chu Cẩn Hành, mà trong tương lai vài năm tới, anh cùng hắn hai người đều không thể tránh né mà phải làm cùng một chỗ, bàn tính này hắn tính cũng thật khôn khéo.

Chu Cẩn Hành nể mặt Thôi tổng, khôi phục nụ cười ưu nhã: "Đàm phán mà, chính là cố gắng tìm ra điểm chung, gác lại điểm bất đồng. Tóm lại, tôi không có khả năng chấp thuận lời đề nghị của Triệu tổng. Trong tay cậu có Chứng nhận quyền lợi hoán đất, trong tay tôi có hợp đồng sơ bộ, nếu cậu thật sự muốn chơi, tôi tiếp cậu đến cùng."

Triệu Cẩm Tân nheo mắt lại, bên trong đôi mắt đào hoa tràn đầy tính kế, hắn dùng ngón tay thon dài gõ gõ hợp đồng trên bàn: "Tôi nhất định phải có cổ phần khống chế, điểm này cũng không thay đổi được. Nếu thật sự Chu tổng không muốn, chúng ta cũng chỉ có thể bằng khả năng của mình tự đi tranh thủ khu đất này thôi."

Thôi tổng thở dài, vừa vội vừa giận, trên trán đổ đầy mồ hôi: "Các cậu thật sự là! Ai, các cậu tự mình bàn đi, tôi mặc kệ, tôi đi!" Ông cầm tập hồ sơ lên, đứng dậy liền đi.

Lê Sóc vội vàng đứng dậy đuổi theo, Thôi tổng phát tiết một chút bực tức lên anh, ông nói bản thân mình là bạn bè của trưởng bối hai bên gia đình, đều khó xử, nên không muốn can thiệp nữa.

Lê Sóc trấn an Thôi tổng vài câu, anh nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh, nhìn hai người còn giằng co bên trong quán cà phê, trong lòng cũng dâng lên mệt mỏi chán ghét.

Ngày hôm đó đương nhiên là không bàn ra được kết quả gì, ngược lại khiến ai cũng đầy một bụng lửa giận.

Triệu Cẩm Tân đi trước, Lê Sóc vỗ vỗ bả vai Chu Cẩn Hành, "Đừng nóng giận, tiểu tử này là vậy đó." Anh cười khổ một tiếng, "Tôi đã lĩnh giáo nhiều hơn cậu rồi."

Chu Cẩn Hành cười cười: "Không sao, có khiêu chiến mới không nhàm chán."

"Tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu." Lê Sóc cúi đầu, bất đắc dĩ nói, "Vốn là một hạng mục rất tốt, rất có triển vọng, kết quả bởi vì tình cảm cá nhân giữa tôi và cậu ấy, nay lại biến thành cục diện hỗn loạn như vậy."

"Đừng nói như vậy, chuyện này không ai có thể đoán trước được."

Lê Sóc lắc đầu: "Cẩn Hành, cám ơn cậu cho đến bây giờ cũng không chỉ trích tôi, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng." Hai người tuy là bạn bè, nhưng suy cho cùng thì tình cảm thân thiết đến cỡ nào đâu, anh biết trong lòng Chu Cẩn Hành có bất mãn, chỉ là ngại với giao tình của cả hai nên không nói ra, vả lại hạng mục lớn như vậy lại bởi vì vấn đề cá nhân mà trì trệ không tiến triển được, thì đúng là một chuyện cực kỳ đáng cười. Triệu Cẩm Tân làm chậm trễ tiền tài cùng tinh lực của mọi người, đều hết thảy do anh mà nên.

Chu Cẩn Hành than nhẹ một tiếng, không nói gì.

"Cẩn Hành, cậu đồng ý điều kiện của Triệu Cẩm Tân đi." Lê Sóc bình tĩnh nhìn vào mắt Chu Cẩn Hành, "Sau khi ký hợp đồng xong, tôi sẽ chuyển nhượng cổ phần của tôi cho cậu, như vậy cậu vẫn có cổ phần khống chế."

Chu Cẩn Hành lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Lê Sóc nhếch môi cười cười: "Giá cả tùy cậu đưa ra, chỉ cần có thể cover giá bỏ vốn của tôi là được, khiến cho Triệu Cẩm Tân mất công mất việc tính kế một hồi rồi chẳng được gì, chẳng phải rất thống khoái sao?".