Lê Sóc đợi đến mười bảy âm lịch mới về nước, Triệu Cẩm Tân trong nhà có việc nên lần này không cùng về với anh, anh thở phào nhẹ nhỏm, đối với Triệu Cẩm Tân anh có thể trốn được thì trốn.
Trước khi đi, ba anh tìm anh tâm sự một lần, nói với anh chuyện tình cảm ở đời, làm anh có chút khó xử, tóm lại tư tưởng chính của ba anh không khác mẹ anh là bao, chính là muốn anh phải biết trân trọng người trước mắt, chẳng qua ba anh chỉ chưa nói trắng ra thôi.
Anh cũng không trách ba mẹ bênh người ngoài, suy cho cùng họ không hiểu chuyện ân ân oán oán giữa anh và Triệu Cẩm Tân, đại khái người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh giống kẻ bạc tình hơn Triệu Cẩm Tân.
Anh ngược lại hi vọng, chính mình thực sự là kẻ bạc tình, hơn nữa anh cũng cố gắng hướng tới có thể bạc tình như vậy.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, trước tiên Lê Sóc đi lấy tiền. Vì để không gây chú ý, anh chia nhỏ số tiền, lấy 160 vạn ra từ bốn ngân hàng khác nhau, sau đó giao trợ lý đưa trước cho Từ Đại Duệ 10 vạn tiền mặt để trả lãi cho bọn cho vay, bởi nếu chỉ một lần mà trả đủ khoản nợ, bọn cho vay đó sẽ không dễ dàng bỏ qua Từ Đại Duệ. Số tiền tiếp theo, anh định từng đợt từng đợt đưa cho Từ Đại Duệ, hơn nữa cũng phải lấy đoạn ghi âm về.
Bận rộn vài ngày, chuyện của Từ Đại Duệ tạm thời ổn định, mà đống tài liệu anh thu thập được từ Ân Nam cũng cơ bản chỉnh lý hoàn tất, lúc này anh mới có thời gian đáp lại lời mời của Ôn Tiểu Huy, nhưng anh cũng không có tâm trạng ra ngoài ăn cơm, do đó gọi Ôn Tiểu Huy đến nhà. Ôn Tiểu Huy trong điện thoại đánh tiếng, nói là sẽ đến cùng Lạc Nghệ, đây là do Lạc Nghệ chủ động yêu cầu.
Nếu Lạc Nghệ đã thản nhiên như thế, anh không lý nào lại lòng dạ hẹp hòi so đo với một cậu nhóc.
Anh chuẩn bị vài món ăn, khui một chai rượu ngon.
Đến bảy giờ, Ôn Tiểu Huy và Lạc Nghệ đến.
Từ lần trước nhìn thấy Lạc Nghệ đến giờ đã qua nửa năm, Lạc Nghệ bây giờ đã không còn là cậu thiếu niên bộ dáng tái nhợt như trước kia, tinh thần cậu rất tốt, người cũng trưởng thành không ít, làn da đều lộ ra vẻ sáng bóng khỏe mạnh.
Nhìn thấy Lê Sóc, Lạc Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi.
Lê Sóc cũng hào phóng cười cười: "Mời vào."
Ôn Tiểu Huy cười kéo Lạc Nghệ vào cửa.
Lê Sóc nhìn này đôi tình nhân nhỏ* này, cảm thấy cực kỳ hài hòa đẹp mắt, trong lòng cũng rất vui mừng.
(*Ôn Tiểu Huy hơn Lạc Nghệ 4 tuổi, họ lần đầu gặp nhau năm Lạc Nghệ 15 tuổi. Lúc Ôn Tiểu Huy 21 tuổi thì gặp Lê Sóc. Đến thời điểm này, Ôn Tiểu Huy 24 tuổi, Lạc Nghệ 20 tuổi.)
"Lê đại ca, nhớ em không? Em ngày càng đẹp đúng không? Anh có mua quà cho em không?" Ôn Tiểu Huy rất quen thuộc với căn nhà này, vừa lảm nhảm vừa lấy đôi dép lê của mình trong tủ giày ra, còn tiện tay ném cho Lạc Nghệ một đôi.
Lạc nghệ nhìn cặp dép lê con thỏ kia, khóe miệng giật giật.
Lê Sóc lại cười nói: "Nhớ, đúng, có mua." (Trả lời từng câu hỏi của Tiểu Huy ^.^)
Lạc Nghệ một tay chỉ chỉ tủ giày, nghiêng đầu nhìn Ôn Tiểu Huy: "Anh mua hai đôi dép lê tình nhân, đặt ở tủ giày nhà người khác?"
"Ai nha, siêu thị giảm giá, tôi thấy đẹp nên cũng mua cho Lê đại ca một đôi." Ôn Tiểu Huy xỏ đôi dép lê của mình, "Nè, tôi mang, cậu cũng mang đi, vậy là thành chúng ta cùng mang dép lê tình nhân, hết ý kiến đi?"
Lạc Nghệ khẽ hừ một tiếng, mang vào.
"Ngồi đi." Lê Sóc kéo ghế ra, "Anh làm cơm xong rồi."
Ôn Tiểu Huy chất thành đống gói to gói nhỏ trong tay ở gần cửa ra vào, "Lê đại ca, mấy cái này đều là quà tặng anh đó, chờ tụi em về rồi anh hãy mở ra nha."
Lê Sóc đang bưng thức ăn ra, cười một tiếng hỏi: "Tại sao vậy?"
"Bởi vì bây giờ anh mở ra em sẽ mắc cỡ."
"Em mà cũng mắc cỡ?"
"Sao lại không chứ, người ta ngây thơ nha." Ôn Tiểu Huy vui cười đưa tay nhón miếng đồ ăn trên đĩa Lê Sóc.
Trên bàn ăn, Lê Sóc xem như chưa từng xảy ra chuyện gì mà cùng Lạc Nghệ nói chuyện phiếm, hỏi một chút chuyện công ty của cậu, nói về chuyện thị trường tài chính, biểu hiện của Lạc Nghệ đều rất khiêm tốn, tựa như không có khác biệt gì quá lớn so với một thanh niên hai mươi tuổi đầu, cho dù người ngồi ở đây đều đã lĩnh giáo qua bộ mặt thật của cậu*.
(Lạc Nghệ là học bá toàn năng, âm hiểm thâm độc công. Mười sáu tuổi đã vào đại học, bề ngoài dương quang soái khí nhưng bên trong thâm hiểm mưu mô, lại rất nhẫn tâm, quyết liệt. Ba của Lạc Nghệ là đại ca xã hội đen. Lạc Nghệ từng đối đầu với Lê Sóc do anh đã giúp Ôn Tiểu Huy trốn thoát khỏi tay cậu.)
Lê Sóc cảm thấy Lạc Nghệ vẫn đối với anh đề phòng như trước, trong lời nói đều có ý thăm dò chi tiết những tiếp xúc thường ngày giữa anh và Ôn Tiểu Huy, Lê Sóc không thẹn với lương tâm, cho nên có một nói một.
May mắn, không khí cũng không ngại ngùng lắm, Ôn Tiểu Huy coi như thở phào nhẹ nhỏm.
Cơm nước xong, Lê Sóc dọn bàn, pha trà, đang bưng khay trà ra phòng khách thì chuông cửa vang lên.
"Tiểu Huy, giúp anh mở cửa đi."
"Dạ." Ôn Tiểu Huy nhảy nhót đi mở cửa.
Lê Sóc vừa đem khay trà đặt lên bàn, liền nghe giọng Ôn Tiểu Huy phẫn nộ hét lên: "Con vịt hoang này từ đâu đến đây, ai cho phép mày chạm vào cánh cửa này!"
Lê Sóc kinh hãi, chẳng lẽ là...
Lạc Nghệ cũng đứng lên, hai người cùng chạy ra phía cửa.
Quả nhiên, Triệu Cẩm Tân mặt đầy băng lãnh, trên tay còn xách hành lý, đang đứng ngoài cửa.
"Sao cậu lại trở về?" Lê Sóc thốt ra.
"Nhớ anh, cho nên trở về sớm một chút." Triệu Cẩm Tân nghiêng người dựa vào khung cửa, không khách khí đánh giá Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Sóc: "Lê đại ca, hai người..."
"Chúng tôi rất tốt, không cần anh bận tâm." Triệu Cẩm Tân đẩy Ôn Tiểu Huy ra, đẩy cánh cửa, bỏ hành lý xuống sau đó bắt đầu cởi áo khoác, tự nhiên giống như vào nhà của mình, hỏi: "Bảo bối, còn cơm không? Tôi đói quá."
Ôn Tiểu Huy tức giận đến đỏ cả hai mắt: "Lê đại ca, sao anh lại còn cùng hắn ở chung?!"
Lê Sóc thở dài, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Không ai so với Ôn Tiểu Huy biết rõ hơn những gì anh đã phải trải qua, từ hết thảy những chuyện phát sinh ở bệnh viện cho đến khi anh suy sụp tinh thần, đều là Ôn Tiểu Huy cùng anh trải qua, nay lại...
Lê Sóc cảm thấy không phân biệt được, sau khi bị nhục nhã như vậy còn cùng Triệu Cẩm Tân "hòa hảo" với việc bị Triệu Cẩm Tân uy hiếp phải "hòa hảo", đến cùng là cái nào mất mặt hơn cái nào?
Anh xoa xoa mi tâm, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, Tiểu Huy, anh sẽ giải thích với em sau, được không?"
"Anh xin lỗi em cái gì?! Anh mẹ nó, có lỗi gì với em? Anh cùng với loại khốn nạn này ở chung một chỗ mới là có lỗi với chính mình!"
Lê Sóc trầm mặc, lời nói của Ôn Tiểu Huy giống như tiếng chuông đánh vang trong đầu anh, ong ong hữu lực.
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân càng lúc càng khó coi, Lạc Nghệ thì trợn trắng mắt, mặt đầy chán ghét.
Ôn Tiểu Huy càng nói càng kích động: "Tên khốn nạn này lúc đó đã nói cái gì, làm cái gì?! Lê Sóc, anh mẹ nó cái gì cũng tốt, nhưng lại quá mềm lòng, có phải hắn cầu xin anh vài câu thì anh cái gì cũng quên sạch không? Anh có cần em nhắc anh nhớ lại một chút không?"
Ánh mắt Triệu Cẩm Tân nhìn Ôn Tiểu Huy trở nên vô cùng âm trầm, hắn lạnh giọng nói: "Chuyện của chúng tôi, không tới phiên anh lắm miệng, cút ra đi."
Lạc Nghệ nhướn cao mắt, nhẹ giọng hỏi: "Mày đang nói chuyện với ai đó?"
Ôn Tiểu Huy xắn lên tay áo, mặt đầy hung hăng, "Đệt! Hôm nay để lão tử dạy cho mày biết phải làm người như thế nào." Cậu kéo kéo Lạc Nghệ, "Ông xã, giúp em đánh nó!" (^_____^)
"Được." Lạc Nghệ đẩy Ôn Tiểu Huy ra phía sau, bước một bước dài định xông lên đánh.
Triệu Cẩm Tân mặt đầy miệt thị, một cước lùi ra sau, bày ra tư thế công kích.
Lê Sóc duỗi cánh tay ra, chặn ngang trước người Lạc Nghệ, anh âm trầm nói: "Được rồi, đừng làm loạn ở nhà anh, Tiểu Huy, các em về trước đi, giữ mặt mũi cho Lê đại ca, được không?"
Ôn Tiểu Huy tức đến mặt mũi vặn vẹo, cậu tùy tay chụp lấy một vật trang trí, nện lên chân Triệu Cẩm Tân, sau đó dựng ngón giữa lên chửi: "Nguyền rủa mày cả đời không cương nỗi!"
Khóe miệng Lạc Nghệ co rút, rõ ràng là đang nín cười.
Lê Sóc vội vàng đưa hai người ra cửa.
Triệu Cẩm Tân hai tay bắt chéo trước ngực, chán chường nói: "Tôi là nể mặt anh, không thèm so đo với loại ẻo lã đó, nếu anh ta mà còn dám nói năng lỗ mãng..."
"Vậy thì cậu cũng phải nhịn." Lê Sóc nhìn hắn, "Cậu ấy là bạn tôi, cậu ấy chỉ là quan tâm tôi, cũng không có gì sai."
"Anh ta có tư cách gì khoa tay múa chân nói chuyện của chúng ta."
"Tôi nói cậu ấy có, cậu ấy liền có."
Triệu Cẩm Tân hít sâu một hơi: "Được, do anh quyết định."
Lê Sóc chỉ chỉ vào phòng bếp, "Trong tủ lạnh có đồ ăn dư, cậu tự mình hâm lại đi."
"Đã hết đói bụng." Triệu Cẩm Tân đùa cợt cười, "Một ngày một đêm tôi không ngủ, chỉ là muốn được gặp anh sớm một chút."
"Vậy cậu trở về nhà ngủ đi." Lê Sóc thu dọn bàn trà còn chưa kịp mời khách.
Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm lấy Lê Sóc: "Tôi rất nhớ anh, nhớ... nhớ anh của ngày xưa. Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu như ngày đó anh không có tới bệnh viện, không có nghe được những lời vô sỉ kia của tôi..."
"Thì không lâu sau tôi sẽ bị cậu lấy một lý do "có thể diện" để đá tôi đi, tôi nhất định sẽ rất đau khổ, sẽ không cam lòng, sẽ tự vấn bản thân mình đã làm gì không tốt, sẽ muốn níu kéo cậu, nhưng cuối cùng thực ra cậu chỉ là đang chơi tôi thôi." Lê Sóc rất bình tĩnh khi nói những lời trên, thật giống như những chuyện này không có liên quan chút nào đến anh.
"Không." Triệu Cẩm Tân nhắm hai mắt lại, thật cẩn thận cọ cọ cổ Lê Sóc, "Tôi thật hối hận đã chia tay với anh, nếu không bây giờ chúng ta sẽ rất hạnh phúc..."
Lê Sóc cười lạnh một tiếng: "Lừa mình dối người. Được rồi, nếu cậu không ăn cơm, thì cũng nên về nhà đi."
"Tôi không về, tôi muốn ngủ lại đây."
"Tùy cậu đi."
Lê Sóc bưng khay trà đi vào phòng bếp, dọn rửa tách trà, sau đó lại lau nhà bếp một lượt, sau khi bận rộn một hồi trời cũng đã tối.
Lê Sóc đi vào phòng, thấy Triệu Cẩm Tân đã nằm trên giường ngủ. Quầng thâm trong hốc mắt cùng đôi mày khẽ nhíu khi ngủ kia, nói lên chủ nhân của nó đã mệt mỏi rã rời.
Lê Sóc nhẹ nhàng đi qua, anh không dám ngồi trên giường, sợ đánh thức Triệu Cẩm Tân, chỉ có thể một tay chống lên tủ đầu giường, cúi người xuống, không nói một lời ngưng mắt nhìn gương mặt đang say ngủ của Triệu Cẩm Tân, cuối cùng, anh nhịn không được vươn tay ra, gạt đi giọt mồ hôi đang vương trên trán hắn.
Gương mặt hoàn mỹ thế này, tựa như làm sai điều gì cũng đáng được tha thứ...
Nhưng... nếu không thể toàn tâm toàn ý thuộc về anh, anh tình nguyện không cần.
Đêm đó, Lê Sóc ngủ ở phòng khách, nhưng khi anh tỉnh lại, thì Triệu Cẩm Tân lại đang cùng anh quấn chung trong một ổ chăn trên giường, tay chân hắn đều quấn lấy anh, anh cơ hồ là bị nóng nên tỉnh lại.
Sau khi rời giường, Lê Sóc thấy tin nhắn của Từ Đại Duệ gửi đến, nói mình bị đánh, bọn cho vay nặng lãi muốn hắn nhanh chóng đưa số tiền còn lại, còn nói mấy ngày nay lãi chồng lãi, đã tăng thêm 2 vạn.
Lê Sóc không có hồi âm cho hắn, mà chỉ nhắn tin cho trợ lý bảo đưa thêm cho Từ Đại Duệ 20 vạn.
Lúc này, Triệu Cẩm Tân cũng tỉnh lại, ngủ một giấc khôi phục nguyên khí, hắn lại bắt đầu cợt nhả vây quanh Lê Sóc, còn chủ động làm bữa sáng.
Khi ăn bữa sáng, Lê Sóc trầm mặc nhìn Triệu Cẩm Tân, mặt ngoài anh trông như rất bình tĩnh, nhưng đã sắp che giấu không nỗi nội tâm đang cuồn cuộn cảm xúc.
Triệu Cẩm Tân cười nhìn anh, làm nũng nói: "Lê thúc thúc nhìn tôi như vậy làm gì, có phải phát hiện tôi rất đẹp trai không?"
"Ừ."
Triệu Cẩm Tân chớp mắt: "Đều là của anh hết."
Trái tim Lê Sóc khẩn trương: "Cậu... hôm nay có đi công ty không?"
"Đi chứ, một lát thì đi, công ty có việc. Sao vậy?"
"Tôi cũng đi, tìm cậu bàn chút việc."
"Chuyện thẩm kế à? Bây giờ bàn không được sao?"
"Chuyện công việc thì đến công ty bàn."
"Ừ, cũng đúng." Triệu Cẩm Tân liếm liếm khóe miệng, mờ ám cười, "Nhà là nơi để bàn chuyện yêu đương."
Lê Sóc buông bát đũa xuống: "Tôi ăn xong rồi."
"Tôi cũng ăn xong, chúng ta đi thôi."
"Cậu đi trước đi, ta còn bận chút chuyện."
"Được rồi, vậy tôi đi trước." Triệu Cẩm Tân nâng cằm anh lên, ôn nhu ấn xuống một nụ hôn, "Hôm nay có thể nhìn thấy Lê thúc thúc ở chỗ làm, thật hạnh phúc."
Lê Sóc trầm mặc không nói.
Triệu Cẩm Tân thay đồ xong vội vàng rời đi.
Lê Sóc ngẩn người một lát, lấy ra một tập tài liệu thật dày từ trong két an toàn.
Sở dĩ anh chọn ngả bài với Triệu Cẩm Tân ở công ty là vì ở chốn đông người có thể giúp anh khống chế cảm xúc.
Lê Sóc hít sâu một hơi, thay quần áo, cầm tập tài liệu lên bước ra cửa.