Triệu Cẩm Tân nói được vài câu, ánh mắt bắt đầu dần dần tan rã, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ đi. Lòng bàn tay hắn bị một dao cắt ngang, da thịt rách toạc, xương trắng của bốn ngón tay đều lộ ra hết, máu chảy không ngừng.
"Mất máu quá nhiều, đưa người lên xe, mau!"
Triệu Cẩm Tân còn duy trì được chút ý thức mỏng manh, hắn vẫn nắm chặt tay Lê Sóc không buông. Lê Sóc cùng hắn lên xe, anh nhìn vào mắt Triệu Cẩm Tân, cảm thấy đây là thời khắc gian nan đau khổ nhất trong đời anh.
Triệu Cẩm Tân khép hờ mắt, mỉm cười nhìn anh, dùng khẩu hình miệng nói: "Không sao đâu."
Lê Sóc nhẹ tay đặt trên trán hắn, nức nở nói: "Rất nhanh sẽ đến bệnh viện, đừng sợ!"
Thiệu Quần cũng cùng lên xe cứu thương, hắn ngồi đối diện Lê Sóc, nhìn qua đã bình tĩnh lại đôi chút, chỉ là, ánh mắt hắn nhìn Lê Sóc vẫn hung ác như trước.
Lê Sóc cũng không nhìn lại hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu mày muốn đánh nhau, đợi đưa cậu ấy vào bệnh viện đã."
"Đánh nhau?" Thiệu Quần lạnh lùng cười, "Kết quả của mày như thế nào, phải xem em tao như thế nào đã."
Lê Sóc không có tâm trạng lời qua tiếng lại với hắn, chỉ yên lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, nghĩ lại tất cả những việc mình đã trải qua, tất cả những việc Triệu Cẩm Tân đã làm vì mình.
Thật sự là trời trêu chọc người, anh càng không hi vọng phát sinh chuyện gì, sự tình liền hướng tới đó mà chệch đi, có lẽ là anh còn chưa đủ thành kính, chỉ tu được tiểu thiện, không ngộ được đại đạo, cho nên nhân nào quả nấy, tự làm tự chịu.
Nhưng anh hi vọng, nhân gì quả gì thì cũng do chính mình gánh vác, như vậy anh sẽ không oán hận một câu.
"Lê Sóc, mày không xứng với Cẩm Tân." Thiệu Quần oán giận nhìn Lê Sóc.
"Mày cũng không xứng với Trình Tú, mày có thể câm miệng không." Lê Sóc phiền chán nói.
"Loại người như mày, nhìn như ai mày cũng thích, cũng yêu, nhưng thực ra mày chẳng thích ai cả, mày chỉ thích chính mình, nếu người khác không thể thỏa mãn lý tưởng trong tình yêu của mày, kết cục sẽ bị mày đá đi, chắc chắn là thế."
"Thì có liên quan gì đến mày."
"Em của tao không giống như thế, nó bị bệnh, nên định sẵn nó sẽ dễ gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn hơn so với người khác, tỉ lệ tử vong càng cao hơn so với người khác. Cho nên nó đặc biệt muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, bởi vì không biết cái ngày định sẵn đó khi nào sẽ đến. Đối với mày, là lần đầu tiên nó biết yêu là gì. Mày đã thay đổi toàn bộ dự định và thái độ về cuộc sống của nó. Cái mày cho nó là những thứ còn thừa lại từ người khác, còn cái nó cho mày là tất cả cuộc sống của nó." Thiệu Quần càng nói, ánh mắt càng phát ra hung ác.
Lê Sóc châm chọc cười: "Mày – đánh – rắm! Thiệu Quần, tao không muốn tranh cãi bất cứ điều gì với loại người ích kỷ như mày. Chuyện tình cảm của tao cũng không tới phiên mày chỉ trích, những lời mày nói đối với ta chẳng khác gì chim hót, thậm chí còn không dễ nghe bằng chim hót, giờ tao chỉ muốn mày câm miệng."
"Thế nào, có phải bị tao nói trúng rồi không?" Thiệu Quần lộ ra nụ cười tàn khốc, "Cầu cho người đạo đức cao thượng như mày, mãi mãi về sau vĩnh viễn không thoát khỏi bị áy náy giày vò."
Trong mắt Lê Sóc hiện ra tinh quang, anh hung tợn trừng Thiệu Quần: "Cầu cho người đạo đức rẻ mạt như mày, vĩnh viễn bị chính sự thiếu đạo đức của mình mà trả giá càng lúc càng thê thảm."
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn nhau, không khí càng lúc càng căng thẳng, nếu thù hận mà có thể hóa thành khí, thì thể tích nhỏ bé của chiếc xe cứu thương này chắc chắn đã không thể nào chống đỡ nỗi.
Thật vất vả để đến được bệnh viện gần nhất, Triệu Cẩm Tân nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật.
Lê Sóc ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, cả người như mất hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Tên khốn Thiệu Quần này nói đúng, anh sẽ bị cảm giác áy náy khủng khiếp này giày vò đến chết, nhưng anh không hối hận. Hối hận là một cảm giác vô dụng, nếu như muốn tận lực loại bỏ giày vò tra tấn này, cách tốt nhất là chuyên tâm vào bù đắp sai lầm.
Triệu Cẩm Tân chỉ được xử lý sơ cứu cầm máu, do ở nơi này điều kiện chữa bệnh có hạn, hắn bị đứt gân mạch, dây thần kinh, cần đến những phẫu thuật tinh vi chữa trị, do đó Thiệu Quần điều trực thăng đến đưa Triệu Cẩm Tân đi bệnh viện tốt nhất để làm phẫu thuật. Ở nơi đó, Triệu Cẩm Tân lại được đưa vào phòng phẫu thuật, lúc này bọn họ phải đợi hơn bảy tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Triệu Cẩm Tân mới được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là, do tổn thương nguyên khí nên sắc mặt hắn trắng bệch như tượng đá.
Thiệu Quần đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, sau một lúc lâu, mới nói: "Mày ở đây với nó, tao ra sân bay đón ba mẹ nó."
Thân thể Lê Sóc khẽ run, biểu tình giống như bị đóng băng.
Sau khi Thiệu Quần đi, Lê Sóc mới nhẹ nhàng ghé vào đầu giường, trong mắt tràn ngập mệt mỏi, anh vươn tay, lặng lẽ miêu tả gương mặt Triệu Cẩm Tân, từ vầng trán rộng, đến sống mũi cao thẳng, lại đến đôi môi xanh xao. Môi Triệu Cẩm Tân trước đây rất hồng hào, khóe miệng vênh vênh, tất cả kết hợp thành một gương mặt tươi cười xinh đẹp, nhưng lúc này lại tái nhợt suy yếu, khiến anh đau lòng không chịu nổi.
Thiệu Quần nói anh chỉ cho Triệu Cẩm Tân tình cảm còn sót lại từ những người khác, cái này thực sự không đúng. Tình cảm anh đối với Triệu Cẩm Tân là thứ tình cảm điên cuồng nhất trong đời anh. Trước kia anh chưa bao giờ đối với bất cứ ai lại khắc cốt ghi tâm như thế, cũng sẽ không có một ai giống như Triệu Cẩm Tân, lưu lại ký ức và dấu vết sâu đậm như vậy trong sinh mệnh anh.
Lê Sóc cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, anh đã một ngày một đêm không chợp mắt, trước khi cơn mệt mỏi ùa tới quét đi ý thức, anh lặng lẽ cầm tay Triệu Cẩm Tân.
Lê Sóc không ngủ lâu lắm, khi cảm giác được một động tĩnh nhỏ, anh miễn cưỡng chống mí mắt lên, lập tức thấy được một ánh mắt quen thuộc.
"... Cẩm Tân." Lê Sóc lập tức ngồi dậy, bởi vì anh nằm sấp lâu, eo cũng mất cảm giác.
Triệu Cẩm Tân sờ mặt Lê Sóc: "Gục ở trên giường ngủ thế này, nằm sấp như vậy mệt lắm."
"Cậu... hết thuốc tê rồi..." Lê Sóc nhìn tay hắn, "Rất đau sao?"
"Cũng tàm tạm." Triệu Cẩm Tân vờ tỏ ra bình thản, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy lo lắng, "Tay của tôi... chắc không bị phế chứ."
Lê Sóc nhanh chóng nói: "Không có, phẫu thuật rất thành công."
Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
"Cẩm Tân." Lê Sóc trầm giọng nói, "Thực xin..."
"Không cho nói ba chữ đó." Triệu Cẩm Tân lấy ngón tay đè nhẹ lên môi Lê Sóc, hắn nhếch miệng cười, "Anh có thể nói "Tôi yêu cậu", cũng có thể nói "Cậu rất đẹp trai", nhưng không cho nói "Thực xin lỗi"."
Lê Sóc ngưng lại một chút, miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ: "Được, cám ơn cậu."
"Tôi biết anh là người như vậy, và tôi thích cũng là người như thế." Triệu Cẩm Tân vươn tay, "Lê thúc thúc ôm tôi một cái đi, ôm tôi một cái tôi liền không đau."
Lê Sóc giang tay ra ôm lấy hắn.
"Làm sao cậu biết chuyện của tôi." Lê Sóc nhẹ giọng hỏi.
"Nói ra anh sẽ giận tôi."
"Vậy sao, vậy bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để cậu nói ra."
"Được rồi, tôi cài định vị trên di động của anh, lần trước nhìn thấy anh nhận được điện thoại sắc mặt rất không bình thường, nên tôi lập tức đi điều tra."
"Ừ, tôi cũng đoán được." Lê Sóc sờ đầu hắn, "Cậu quả nhiên là khốn kiếp."
Triệu Cẩm Tân bật cười một tiếng: "Ừ, đúng vậy."
Lê Sóc cũng cười.
Đến nửa đêm, cha mẹ Triệu Cẩm Tân đến, Triệu phu nhân vừa thấy con trai mình thì liền bật khóc.
Triệu Vinh Thiên lại khá bình tĩnh, trái lại an ủi Lê Sóc vài câu, sau đó hỏi lại sự tình phát sinh.
Lê Sóc kể lại sự việc rõ ràng rành mạch cho ông nghe.
Triệu Vinh Thiên nghe xong, trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói: "Xem ra nó thật sự rất thích con đó."
Lê Sóc kinh ngạc ngẩng đầu.
Triệu Vinh Thiên vỗ vỗ bả vai Lê Sóc, xoay người đi.
Lê Sóc cứng đờ một lát, lộ ra một nụ cười khổ, giống như toàn thế giới đều biết quan hệ của anh với Triệu Cẩm Tân, mà anh lại còn có ý định che giấu.
Đêm đó, Triệu phu nhân ở lại bệnh viện, Lê Sóc trở về nhà.
Anh tắm rửa một chút, thay bộ quần áo, sau đó lấy một chai rượu, một mình ngồi uống. Đến lúc ngà ngà say, anh mới chú ý thấy một túi to đặt trên mặt đất, chợt nhớ ra, đó là quà Ôn Tiểu Huy đi du lịch Nhật mang về tặng anh.
Anh buông ly rượu, bước qua xách túi to lên, mở ra nhìn nhìn.
Bên trong là nội y hình thú, đạo cụ tình thú, thậm chí còn có đồ ăn vặt tình thú, tất cả đều là những đồ chơi khiến người đỏ mặt, quả nhiên rất hợp với phong cách của Ôn Tiểu Huy.
Lê Sóc cầm lấy một cái quần lót, lung lay trước mắt, anh nhịn không được cười một thoáng, rồi sau đó đỏ cả hai mắt.
Anh cầm điện thoại, gọi cho Tiểu Trần và Hạng Ninh, anh kêu Tiểu Trần thu thập các chứng cứ Từ Đại Duệ lừa gạt tống tiền anh, anh nhờ Hạng Ninh cho người đi điều tra, moi ra thêm nhiều chứng cứ phạm tội khác của bọn Lão Điêu, anh hi vọng những người này sau khi vào tù, cũng đừng trở ra.
Ngày hôm sau, trên đường đến bệnh viên, Lê Sóc nhận được điện thoại của ba anh, anh bị ba hung hăng giáo huấn một phen, anh có cảm giác mỗi một câu ba anh mắng đều đúng hết, do anh xử lý vấn đề không đủ chín chắn, không đủ quả quyết, không đủ chu toàn, cho nên mới tạo thành một loạt hậu quả không tốt như vậy.
Khi đến bệnh viện, anh gặp được Ôn Tiểu Huy cùng Lý Trình Tú biết tin mà chạy đến, hai cậu nhìn thấy anh không thương tích gì, đều thở phào như trút được gánh nặng.
Lê Sóc cười khổ nói: "Hi vọng lần sau chúng ta tụ họp, thì đừng ở bệnh viện."
Ôn Tiểu Huy thở dài: "Cũng không biết tại sao, hai năm nay đặc biệt có duyên với bệnh viện, đúng xui!"
Lý Trình Tú nhíu mày nói: "Lê đại ca, nếu... Thiệu Quần có nói gì khó nghe với anh, anh cũng đừng để bụng."
"Anh sẽ không để bụng đâu." Lê Sóc cười cười, "Anh sẽ nói với hắn càng khó nghe hơn."
Sau lưng bọn họ truyền đến một tiếng ho khan cố ý, Lê Sóc không cần quay đầu lại cũng biết Thiệu Quần đang đứng ở đằng sau, anh vỗ vỗ bả vai hai cậu: "Anh đi xem Cẩm Tân, cám ơn hai em đã đến đây, hôm khác hẹn hai em ăn cơm."
Lê Sóc đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Triệu Cẩm Tân đang bắt chéo hai chân, một tay chơi điện thoại di động, vừa nhìn thấy Lê Sóc, hắn liền tràn ra tươi cười: "Anh tới rồi."
Lê Sóc nhíu mày nói: "Sao cậu vẫn còn chơi di động?"
"Chán quá đi. Tôi chỉ bị thương ở tay, mẹ tôi lại cứ muốn tôi nằm dí trên giường, logic gì đâu a." Triệu Cẩm Tân ném di động xuống, vươn tay, "Lê thúc thúc, ôm ôm!"
Lê Sóc ấn tay hắn xuống: "Tôi mang cơm đến, ăn cơm trước đi."
"Anh đút tôi." Triệu Cẩm Tân cố ý "A~~" một tiếng chu miệng ra.
Lê Sóc mở ra hộp cơm ra, múc một thìa trứng sữa hấp, đút vào trong miệng hắn.
"Thơm quá." Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi.
Lê Sóc mỉm cười: "Ăn nhiều một chút, tôi còn nấu táo đỏ tổ yến, bổ máu."
"Ai, đừng nói bổ máu với tôi nữa, mẹ tôi lúc nào cũng ép tôi ăn đủ loại huyết, gan, uống đủ thứ thuốc bổ máu gì đó, nghĩ đến lại buồn nôn."
Lê Sóc dừng một chút: "Trước kia cậu... cũng đã từng chảy rất nhiều máu?"
Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai: "Ừ."
"Là cậu bị..." Lê Sóc nghĩ nghĩ, Triệu Cẩm Tân không kể cho anh nghe chuyện trước đây hắn bị bắt cóc, anh cũng không nên hỏi, vì thế lắc đầu, "Lần này cũng cần bồi bổ cho tốt."
"Anh tôi có nói với tôi là anh ấy đã kể cho anh nghe rồi, phải không?" Triệu Cẩm Tân cười nói, "Tôi chỉ là cảm thấy mất mặt, người lớn như vậy mà còn sợ tối, phải chi anh vẫn cảm thấy tôi chỉ là nói đùa thì tốt."
"Không mất mặt chút nào, những thứ khiến cho người lớn phải kinh sợ, cũng có rất nhiều."
"Vậy sao." Triệu Cẩm Tân lẳng lặng nhìn ánh mắt Lê Sóc, "Vậy anh sợ hãi cái gì?"
"Tôi... sợ bản thân yếu đuối." Anh sợ hãi bản thân mình hèn nhát, muốn trốn tránh và thiếu dũng khí.
Triệu Cẩm Tân cầm tay anh: "Anh không yếu đuối chút nào, anh là người có tấm lòng quảng đại nhất, khoan dung nhất, so với hung hăng quát tháo còn có dũng khí hơn nhiều lần."
Lê Sóc tự giễu cười, không dám gật bừa, cũng không định phản bác, tấm lòng quảng đại khoan dung này của anh lại đổi lấy bị người lấy oán trả ơn, đổi lấy thất bại lớn nhất và nguy hiểm lớn nhất trong cuộc đời anh, như thế làm sao anh không hoài nghi chính mình cho được. Cả đời anh, trước giờ chỉ có vài thời điểm là anh hoài nghi sâu sắc về tín ngưỡng của mình. Lần đầu tiên là khi anh bước chân đến mảnh đất cằn cỗi tại Châu Phi, bị ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt đến không thể mở mắt được; lần thứ hai, chính là lúc này đây. Giống như anh cố gắng hướng thiện, thì "thiện" lại càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo so với ý định ban đầu của anh.
Nhưng anh cũng chỉ cho phép bản thân hoài nghi như vậy trong chốc lát, bởi tín ngưỡng là không phân biệt đúng sai, làm sai chuyện, là do chính bản thân mình.
Triệu Cẩm Tân dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lê Sóc, hắn nhẹ nhàng sờ mặt Lê Sóc: "Không phải là lỗi của anh, ở trong mắt tôi anh là người tốt nhất thế giới, không có ai hoàn mỹ hơn anh."
Lê Sóc cười khổ lắc đầu.
Triệu Cẩm Tân nâng cằm anh lên, ôn nhu nói: "Lê thúc thúc, tôi muốn thừa nước đục thả câu đây, bây giờ, tôi muốn tấm lòng quảng đại và khoan dung của anh, cho tôi một cơ hội."
Lê Sóc lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, anh nhìn xuyên vào nơi sâu thẳm trong đôi mắt ấy, cuối cùng anh cũng thấy được tình cảm chân thành và tha thiết nhất.
"Lần này, câu tôi sắp nói đây, là lần thứ ba tôi nói. Hai lần trước anh là nghiêm túc, nhưng tôi lại không biết quý trọng. Lần này, tôi là nghiêm túc, tôi sẽ giữ chặt anh, tuyệt đối không buông tay." Triệu Cẩm Tân ho nhẹ hai tiếng, "Chúng ta một lần nữa tạo lập tín nhiệm đi."