Ai Đem Ai Là Thật

Chương 90



Sau khi công ty mới đăng kí thành lập, Lê Sóc chuyển từ công ty cũ về vài vụ làm ăn, cho nên vừa khai trương, công ty đã có không ít dự án để làm.

Chọn một ngày lành giờ tốt để tổ chức tiệc rượu mừng khai trương, Lê Sóc ngoài việc mời bạn bè riêng còn mời thêm nhiều đồng nghiệp tinh anh trong giới, có cả những ông chủ lớn, trước giờ nhân duyên của anh luôn rất tốt, do đó khách mời đến dự đã vượt qua trăm người.

Lê Sóc vì khách mời cần tiếp đãi quá nhiều, có chút ứng phó không nổi, Triệu Cẩm Tân trước sau vẫn ở bên cạnh anh. Có vài người biết rõ tính hướng của Lê Sóc, đều nhìn hai người họ bằng cặp mắt không bình thường. Triệu Cẩm Tân thì luôn mang nụ cười trên mặt, không chút gợn sóng hay sợ hãi, kể cả khi nhìn thấy ánh nhìn quắc mắt thẳng đứng của Ôn Tiểu Huy và ánh nhìn soi mói của Thường Văn Ấu.

Triệu Cẩm Tân bình thường ở trước mặt người ngoài vẫn là bộ dáng quý công tử hữu lễ hữu tiết ngời ngời, cho nên Lê Sóc cũng không lo lắng hắn có hành động gì mất mặt ở nơi công cộng. Thế nhưng khi tiệc rượu đang diễn ra được một nửa, lúc Lê Sóc đi WC, liền bị Triệu Cẩm Tân chặn lại ở gian ngăn cách bên trong, nửa ngày đòi anh "phí trấn an".

"Đừng nháo, cậu vò nát tây trang của tôi bây giờ." Lê Sóc thở phì phò, né tránh nụ hôn nồng nhiệt của Triệu Cẩm Tân, nhưng lại không sao ngăn cản được bàn tay làm càn của hắn.

"Lúc này anh còn suy xét tây trang." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ, "Xem ra anh còn chưa đủ chuyên tâm."

"Được rồi Cẩm Tân..." Lê Sóc đẩy mặt hắn ra, "Tôi thật sự phải đi ra ngoài."

"Không cho, anh đi ra liền bị những người ngoài kia chia cắt, còn đợi ở trong này chỉ có một mình tôi."

"Nói bừa, chẳng lẽ cứ ở mãi trong WC sao. Tôi thật sự phải đi ra ngoài, bỏ lại khách ngoài đó quá thất lễ..." Lê Sóc vừa giãy dụa vừa kéo tay hắn từ trong quần áo anh ra ngoài.

"Không được, không cho anh đi ra ngoài." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng cắn cắn tai, hai má Lê Sóc, "Bọn họ thật phiền."

"Cậu.. Buông ra, tôi giận đấy."

Triệu Cẩm Tân chớp chớp ánh mắt lấp lánh: "Muốn tôi buông ra cũng được, đêm nay tôi muốn ở lại nhà anh."

"... Được rồi."

"Tôi còn muốn cùng anh tắm chung." Triệu Cẩm Tân nhếch miệng cười, "Tay của tôi đã có thể đụng nước."

"Được, được, cậu buông tôi ra đã."

Triệu Cẩm Tân lấy tay ra, còn ôn nhu chỉnh lại quần áo cho Lê Sóc, sau đó cắn nhẹ một cái lên môi anh: "Lê thúc thúc ăn ngon chết."

Lê Sóc đấm nhẹ hắn một cái: "Ở WC cậu cũng ăn được sao."

"Chỗ nào cũng đều nuốt trôi, vĩnh viễn cũng ăn không chán." Triệu Cẩm Tân cười, cong cong đôi mắt đào hoa xinh đẹp.

Lê Sóc lại cười nói: "Được rồi, nhóc không đứng đắn. Tôi đi ra ngoài trước, một lát nữa cậu hãy trở ra."

"Biết rồi."

Lê Sóc sửa sang lại vạt áo trước, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, một chút chật vật do vừa rồi bị đùa giỡn cũng không thấy.

Kết quả anh vừa trở lại chỗ ngồi, Ôn Tiểu Huy liền liếc xéo anh, đầy mặt biểu tình kiểu như "quả là thế": "Thành thật khai báo, hai người đi chung WC lâu như vậy có phải có gì mờ ám hay không?"

Lê Sóc ra hiệu nháy mắt với cậu, thấp giọng nói: "Nhỏ tiếng chút."

Ôn Tiểu Huy cười hì hì: "Quả nhiên là có. Đói khát như vậy, mấy thứ em đưa anh cuối cùng là anh có dùng chưa?"

"Hôm khác sẽ dùng, hôm khác sẽ dùng."

"Nói rồi nha, nhớ cho em phải hồi đó."

Lê Sóc cười khổ nói: "Được được được."

Tiệc rượu vẫn tiếp diễn đến hơn mười giờ đêm, khách khứa sau khi rời đi, trợ lý Tiểu Trần cùng nhân viên công ty và vài nhân viên khách sạn ở lại dọn dẹp, Lê Sóc thấy dáng vẻ cậu cũng mệt mỏi, nên ở lại giúp cậu.

Triệu Cẩm Tân cũng ở bên cạnh yên lặng hỗ trợ.

Cho đến khi toàn bộ thu dọn xong, đêm đã rất khuya, Lê Sóc mệt mỏi ngáp dài, Triệu Cẩm Tân nhìn thấy mà đau lòng, trực tiếp thuê phòng tại khách sạn: "Hôm nay không quay về nữa, ở lại chỗ này ngủ một đêm đi, nhìn anh mệt mỏi quá."

"Cũng tốt, bận rộn cả ngày, cũng thuê cho Tiểu Trần và mấy người còn lại vài phòng đi."

"Được." Triệu Cẩm Tân ôn nhu nói, "Chúng ta lên trước ngủ một giấc đi."

"Ừ." Lê Sóc dặn dò Tiểu Trần vài câu, liền cùng Triệu Cẩm Tân rời khỏi sảnh tiệc.

Hai người sóng đôi đi cạnh nhau, bất giác đã nắm tay nhau, dường như đã là một hành động rất tự nhiên.

Lê Sóc tuy rằng mệt, nhưng đối với bữa tiệc tổ chức tối nay rất hài lòng, vui vẻ cùng Triệu Cẩm Tân thảo luận tương lai phát triển của công ty, Triệu Cẩm Tân mỉm cười lắng nghe.

Vào đến phòng, Lê Sóc ngồi trên sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát, một tay tháo caravat ra, híp mắt nhìn Triệu Cẩm Tân: "Còn không cởi quần áo? Không phải muốn tắm chung sao."

Triệu Cẩm Tân đang bưng ly sữa khách sạn vừa đưa tới, hắn đặt ly trên bàn trà, nhéo nhẹ mũi Lê Sóc một cái: "Anh tự mình đi tắm đi."

Lê Sóc nhướn mi: "Hửm?"

"Hôm nay anh quá mệt mỏi rồi, sao tôi nỡ ép buộc anh nữa." Triệu Cẩm Tân lôi kéo hai tay anh, kéo anh từ sô pha lên, "Đi tắm đi, chờ anh tắm xong sữa cũng bớt nóng, uống sữa xong thì đi ngủ một giấc."

Lê Sóc cười, hôn hắn một cái: "Được."

Lê Sóc quả thật rất mệt nhọc, tắm qua loa một chút liền đi ra, Triệu Cẩm Tân đưa ly sữa cho anh, sau đó cũng đi tắm.

Lúc Triệu Cẩm Tân đi ra, Lê Sóc đã nằm trên giường, anh nhắm chặt hai mắt, thân thể chìm vào trong chăn, nhìn qua vừa an bình lại vừa ấm áp.

Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng trèo lên giường.

Ánh mắt Lê Sóc mở một khe, anh mỉm cười, không nói gì.

Triệu Cẩm Tân cũng ôn nhu cười, sau đó tiến vào trong chăn, vòng cánh tay lên thắt lưng anh: "Ngủ rồi sao?"

"Không nhanh như vậy."

"Là đang chờ tôi đi."

"Không có." Lê Sóc cười nhẹ.

"Gạt người, chắc chắn là đang chờ tôi." Triệu Cẩm Tân xiết chặt cánh tay, kéo Lê Sóc vào trong lòng, "Gần đây cả ngày anh bận rộn cái này bận rộn cái kia, hình như đã gầy đi rồi."

"Vừa đúng lúc trong khoảng thời gian này không chú ý tập thể hình, gầy đi một chút cũng tốt."

"Bất kể là béo hay gầy, khỏe mạnh là quan trọng nhất, về sau tôi đưa anh đi chạy bộ buổi sáng được không."

"Ừ... nói sau đi, sợ bận rộn quá không có thời gian."

"Tôi có thể mỗi ngày đưa anh đi tập thể thao, đốc thúc anh ăn cơm, chăm sóc anh." Đôi môi mềm mại của Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Lê Sóc, "Chỉ là tôi cần phải được ở gần anh thêm một chút."

Lê Sóc nhếch miệng cười: "Cậu thật đúng là..."

"Tà tâm không bỏ?" Triệu Cẩm Tân cười nói, "Đúng vậy, tôi đương nhiên sẽ không buông bỏ, tôi muốn mỗi ngày rời giường đều nhìn thấy anh, mỗi tối đi vào giấc ngủ đều được ôm anh."

Lê Sóc lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, ánh mắt anh tràn ngập thâm tình đến chính mình cũng không nhìn ra, lúc này đây anh đã thật sự mềm lòng, tâm đã động.

Khi cả ngày mệt mỏi và bận rộn chấm dứt, có người yêu thương làm bạn bên cạnh mình, cùng tán gẫu, cùng ăn cơm, hoặc thậm chí không làm gì cả, chỉ cần cùng nhau ngồi ngẩn người cũng đủ vui rồi. Những điều ấm áp đơn giản này luôn khiến người ta không ngừng kiếm tìm, cả đời hướng tới.

Triệu Cẩm Tân nhìn thấy Lê Sóc rõ ràng đã buông lỏng, liền dùng trán cụng cụng lên trán Lê Sóc rồi cọ qua cọ lại, còn mềm mềm làm nũng: "Lê thúc thúc, được hay không hả."

"Cậu nha..." Lê Sóc bất đắc dĩ cười cười, "Bây giờ tôi đang rất mệt, ngày mai chúng ta bàn lại được không."

"Ngày mai chắc chắn anh sẽ tìm cớ khác từ chối tôi."

"Cũng có lẽ sẽ không."

Hai mắt Triệu Cẩm Tân sáng lên, đây là lần đầu tiên Lê Sóc nói ra ý tán đồng như vậy, hắn hưng phấn mà nói: "Vậy là coi như bây giờ anh đã đồng ý, ngay bây giờ."

Lê Sóc ngáp một cái: "Cậu đây gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đó, tôi đã mệt như vậy..."

"Cho nên anh đồng ý với tôi đi, tôi để cho anh ngủ, còn hát ru cho anh nghe nữa."

Lê Sóc xì một tiếng bật cười, nơi trái tim đột nhiên có dòng nước ấm áp mạnh mẽ tràn vào, trong chốc lát đã khuếch tán khắp tứ chi thân thể, khiến anh cảm nhận được một sự ngọt ngào vui sướng khó tả, giống như cả người đều là thỏa mãn, từ thân thể đến trái tim, anh nhẹ híp mắt nhìn Triệu Cẩm Tân: "Được rồi."

"Lê thúc thúc!" Triệu Cẩm Tân mạnh mẽ hôn anh một ngụm, hưng phấn đến không kềm chế được, lại tiếp tục hôn Lê Sóc vài cái, còn ôm anh lăn một vòng trên chiếc giường lớn.

Lê Sóc cười nhẹ nói: "Được rồi, có thể để tôi ngủ chưa."

Triệu Cẩm Tân dùng lực ôm lấy Lê Sóc, cực kỳ cực kỳ hưng phấn, hắn thấy cay cay nơi sống mũi: "Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không rời xa anh nữa"

Lê Sóc cũng ôm lấy hắn, giọng nói đã hơi có chút phát run: "Cẩm Tân, đừng lại khiến tôi thất vọng."

Cầu xin cậu!

"Sẽ không, sẽ không bao giờ!" Triệu Cẩm Tân khàn giọng nói, "Cám ơn anh, từ lúc anh xuất hiện trước mặt tôi cho đến bây giờ, tất cả những chuyện liên quan đến anh, đều là những chuyện tốt nhất tôi trải qua trong đời."

Lê Sóc vuốt ve lưng hắn, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn: "Sau này cậu sẽ không phải sợ tối nữa."

Hốc mắt Triệu Cẩm Tân lập tức ẩm ướt, có đôi khi hắn cũng nghĩ, hắn có tài đức gì mà lại có được người tốt như vậy, cho nên lần này hắn kiên quyết nắm chặt, chết cũng sẽ không buông tay.

- -----------------

Triệu Cẩm Tân sợ Lê Sóc đổi ý, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, liền vây quanh Lê Sóc thương lượng việc chuyển chỗ ở, ở nhà Lê Sóc, hay là mua nhà mới.

"Không cần gấp gáp, ở chung nhà với tôi đi, nhà tôi đến chỗ cậu làm cũng gần."

"Tôi nghe Lê thúc thúc." Triệu Cẩm Tân mặt đầy ý cười.

Lê Sóc vén vén mái tóc rối của hắn, ánh mắt rất ôn nhu: "Sau khi chuyển qua cũng không cần cậu phải làm gì, ngoan ngoãn yêu đương với tôi là đủ rồi."

"Tôi cũng không cần anh làm gì." Triệu Cẩm Tân cười đến ánh mắt cong lên, không chút đỏ mặt nói, "Ngoan ngoãn để tôi yêu là đủ rồi."

Lê Sóc nhéo nhéo cằm hắn: "Biết ngay cậu sẽ nói vậy."

"Tôi còn làm nữa." Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, "Anh muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó."

Lê Sóc bật cười: "Tôi hi vọng cái đầu tiên cậu cần làm là học cách kiềm chế."

"Điều này sao có thể trách tôi." Triệu Cẩm Tân bổ nhào lên người Lê Sóc, trừng mắt nhìn nói, "Ai kêu anh dụ người đến vậy, mỗi ngày tôi đều muốn thao anh đến không xuống giường được."

"Kiềm chế, hửm?" Lê Sóc nhéo nhéo mũi hắn, nhìn bộ dáng không cam lòng của hắn, nhịn không được cũng cười.

Đôi môi mềm mại của Triệu Cẩm Tân lại bao phủ lấy môi anh: "Thật đó, lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi đã muốn ở trên máy bay thao anh!"

"Trong đầu cậu toàn suy nghĩ gì không." Lê Sóc cười mắng.

"Nghĩ đến anh, mỗi ngày mỗi giờ đều nghĩ đến anh." Triệu Cẩm Tân dùng chóp mũi ủn ủn vào hai má Lê Sóc, "Lần sau chúng ta cùng nhau về nhà, cùng nhau gặp cha mẹ, được không?"

Lê Sóc gật gật đầu: "Được."

"Tôi muốn chính miệng nói cho bác trai bác gái biết, tôi yêu anh, tôi muốn cùng ở bên anh cả đời này." Triệu Cẩm Tân nhìn thẳng ánh mắt Lê Sóc, đôi mắt hắn kiên định mà chân thành.

Lê Sóc nâng mặt hắn lên, anh cũng thật nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt hắn: "Được."

Triệu Cẩm Tân dùng sức hôn anh một ngụm, dường như trong tay mình đang ôm lấy trân bảo quý giá nhất đời này, không biết phải yêu quý giữ gìn thế nào mới tốt, hắn dùng cả hai tay hai chân quấn lấy Lê Sóc, giọng nói mang đầy ý cười: "Lê thúc thúc, sinh nhật của anh năm nay để tôi tổ chức cho anh được không."

"Được a." Lê Sóc cảm thán nói, "Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã qua hơn nửa đường tuổi ba mươi rồi."

"Anh lo lắng cái này làm gì, anh lúc bảy tám mươi tuổi cũng vẫn còn mị lực kinh người như vậy thôi." Triệu Cẩm Tân vui vẻ nói, "Tôi muốn tổ chức cho anh một buổi sinh nhật tốt nhất."

Lê Sóc cười nói: "Được, đừng quá ép buộc tôi là được, mấy cái khác tùy cậu đi."

Trong mắt Triệu Cẩm Tân chớp động hào quang hưng phấn.