Ở bên ngoài xe địa hình, Hạ Lâm Thần lăn lộn tại chỗ, gã vốn mặc bộ đồ màu sáng tươi mới, lúc đứng dậy cả người đều là tro bụi và vết máu, nhìn qua có chút chật vật.
Gã không nhìn thấy nụ cười của Lạc Ẩm Băng, nhưng vẫn thẹn quá hóa giận, một con tang thi gào thét lao tới, bị sấm sét xanh tím đánh thẳng vào đầu, im lặng chết đi, xác vẫn còn co giật.
Lúc này Hạ Lâm Thần mới phát tiết được chút tức giận, đương nhiên gã sẽ không bỏ qua người đã trêu chọc mình là Lạc Ẩm Băng, âm trầm ra lệnh:
"Bắt Lạc Ẩm Băng để Ngô Phi nhìn, đó chính là dị năng giả Cấp 2 duy nhất của chúng ta, đương nhiên phải xuất nhiều lực hơn."
Hai người còn lại trên xe lập tức gật đầu nói:
"Dạ!"
Cửa hai bên hàng ghế trước đồng thời mở ra, làn khói quyện với mùi tanh ngọt xộc thẳng vào trong, Lạc Ẩm Băng cau mày, nhìn hai dị năng giả xuống xe như không bị ảnh hưởng gì, đi về phía mình.
Lạc Ẩm Băng cũng không tiếp tục giấu tài, trước đó giả thành người thường ở Khu an toàn Lâm Thành là để lấy lòng tin của những người không có dị năng, bây giờ đám người Anh Vương đã lái xe đi xa từ lâu, hắn hiển nhiên không cần phải giả bộ nữa.
Trên thực tế, vừa rồi hắn trêu chọc Hạ Lâm Thầm cũng là xuất phát từ lý do đó, trong trò mèo vờn chuột này, hắn mới là thợ săn, đương nhiên phải chọn cách thức chơi giải trí nhất.
Cửa xe bên cạnh bị mở ra, Lạc Ẩm Băng nhìn thấy dị năng giả đi phía trước cao gần 2m, chính là người từng bắt hắn, cảm khái Trái Đất thật tròn, hắn âm thầm sử dụng dị năng tinh thần.
Đám người Anh Vương thu hút hàng ngàn tang thi đến, Lạc Ẩm Băng điều khiển những con gần nhất, lao về phía dị năng giả cao 2m.
Dị năng giả kia cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nhanh chóng quay lại, một con tang thi lao thẳng đến trước mặt anh ta, trong lúc nguy cấp anh ta lại không tránh né, trái lại giơ tay lên, cánh tay phải hóa thành đá với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, con tang thi không thể gây tổn thương đến anh ta, bị anh ta đập một quyền hóa đá rồi bay ra ngoài.
Đúng là một đối thủ hơi khó chơi, Lạc Ẩm Băng từ bỏ việc điều khiển tang thi thông thường, thay vào đó để ba tang thi Cấp 1 bao vây nơi này.
Ba con tang thi có dị năng khác nhau, bọn chúng không có lý trí, sức chiến đấu theo đó giảm đi rất nhiều, nhưng lúc này chúng đều do Lạc Ẩm Băng điều khiển, hợp tác ăn ý không kẽ hở, buộc hai người đến bắt Lạc Ẩm Băng phải rút lui.
Một con tang thi cường hóa sức mạnh vung nắm đấm cầu may, đánh thẳng vào lồng ngực của dị năng giả hóa đá, nơi đó đã hóa thành đá từ lâu, cứng như tấm thép, xương ngón tay của tang thi vì lực quá lớn mà vỡ vụn, nhưng nó không cảm thấy chút đau đớn nào, Lạc Ẩm Băng đương nhiên sẽ không thấy thương xót.
Dị năng giả hóa đá cười lạnh, mặc dù anh ta hơi lảo đảo do lực đánh lớn, nhưng con tang thi không thể làm anh ta bị thương dù chỉ một chút.
Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi, tang thi có dị năng hệ mộc không biết từ lúc nào đã khiến dây leo sinh trưởng, thừa dịp anh ta loạng choạng đứng không vững, quấn quanh hai chân khiến anh ta không thể động đậy.
Đáy lòng dị năng giả hóa đá lạnh lẽo, trước khi anh ta có thể phản ứng lại, dị năng giả hệ kim cuối cùng đã tấn công, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng mặt trời, đâm thẳng đến mặt anh ta, dị năng giả hóa đá cuống quít nhắm mắt lại, hai gò má nổi lên màu của đá.
Anh ta cầu khẩn trong lòng, mình sẽ không xui xẻo như vậy, vừa vặn bị tang thi tấn công vào nhược điểm duy nhất.
"Xì xì!"
Âm thanh của máu thịt bị xuyên thủng vang lên, lời cầu nguyện của dị năng giả không có tác dụng, lưỡi dao sắc bén bằng kim loại đi vào hốc mắt của anh ta, bị xuyên qua não không thể giãy giụa được nữa, vô lực chết đi.
Trên xe địa hình, vẻ mặt Lạc Ẩm Băng bình tĩnh, hắn đã sớm tìm hiểu về dị năng giả này từ Anh Vương, những người đi theo Hạ Lâm Thần không chuyện ác nào không làm, hai tay dính đầy máu tười, mấy chục người đã chết trong tay anh ta, hầu hết những người đó không làm gì sai.
Người như vậy chết vẫn chưa hết tội, hơn nữa anh ta đã từng khiêu khích mình, Lạc Ẩm Băng đương nhiên không ngại loại bỏ kẻ cặn bã, trừ hại vì dân.
Lạc Ẩm Băng cảm thấy có chút mệt mỏi, làn khói nâu càng khiến tang thi hưng phấn hơn, đồng thời cũng khiến cho việc điều khiển tang thi của hắn tốn nhiều sức hơn, cộng thêm hắn luôn có một phần ý thức chú ý bên Ngô Phi, tinh lực có chút không đủ dùng.
Lại thêm ba tang thi khác bị điều khiển, bao vây dị năng giả còn lại, dị năng giả hệ băng đóng một lớp băng mỏng trên mặt đất, ba tang thi lập tức mất thăng bằng, Lạc Ẩm Băng bận điều khiển hai trong số đó đứng vững vàng.
Vì vậy mà động tác điều khiển con tang thi thứ ba bị gián đoạn trong giây lát, sau đó Lạc Ẩm Băng liền thấy con tang thi đứng trong làn khói lộ ra vẻ phấn khích khi gặp cấp trên, hua tay múa chân hướng về phía trước mà ngã chổng vó.
Mà phía trước con tang thi đó, chính là hắn.
Lạc Ẩm Băng: ...
Mắt thấy con tang thi đã hoàn toàn mất thăng bằng, giành lại quyền kiểm soát cũng không thể nào cứu vớt, Lạc Ẩm Băng không thể không sử dụng phương pháp vật lý để ngăn bản thân bị tang thi nhào vào người.
Hắn nhấc chân trái, tàn nhẫn đạp nó ra ngoài.
Con tang thi vẫn duy trì sự sợ hãi theo bản năng với Lạc Ẩm Băng, đối với cú đạp của hắn không tránh không né, dang tay đón nhận đòn tấn công, sau đó lảo đảo đặt mông ngã xuống đất.
Lạc Ẩm Băng cúi đầu nhìn chân mình, mặt giày sạch sẽ bị văng lên vài giọt máu, trông đặc biệt chói mắt, Lạc Ẩm Băng đã tuyên án tử hình cho đôi giày trong lòng.
Trải qua khúc nhạc dạo này, Lạc Ẩm Băng tạm thời ngừng điều khiển tang thi, dị năng giả trước mặt không có nhiều tội lỗi như vậy, cũng không có thù oán gì với hắn, để tránh làm bẩn quần áo, Lạc Ẩm Băng quyết định giả vờ bị tóm trước, nhìn thử kế hoạch tiếp theo của Hạ Lâm Thần.
Vì vậy dị năng giả đang nơm nớp lo sợ kia kinh ngạc phát hiện đòn tấn công khiến anh ta không thở nổi biến mất, mà người thanh niên thanh tú trong xe chủ động xuống xe phối hợp với động tác của anh ta.
Đáy lòng dị năng giả thả lỏng, anh ta đưa tay để trên cổ Lạc Ẩm Băng, lạnh lùng nói:
"Đi về phía trước."
Lạc Ẩm Băng cầm gậy chống, đầu gối đau khiến hắn không muốn bước quá nhanh, nhưng người phía sau lại thiếu kiên nhẫn, bị hắn làm phiền liền đẩy mạnh một cái, khiến Lạc Ẩm Băng lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Sắc mặt Lạc Ẩm Băng hơi trầm xuống, đầu gối phải của hắn gắn một mảnh kim loại, thường ngày đi bộ đều phải cẩn thận từng li từng tí, vừa rồi dù không bị ngã những vẫn lảo đảo vài bước, đau gấp mấy lần bình thường, đùi phải cũng vì vậy vậy mà hơi co giật.
Lạc Ẩm Băng nghĩ thầm, người trên đời hình như luôn am hiểu được voi đòi tiên, hắn cảm thấy trước đây mình không có thù oán với người này, thả cho đối phương một con ngựa, người này lại cố gắng tạo ra chút thù hận càng nhanh càng tốt.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giúp khôi phục tinh thần rất nhiều, hắn một lần nữa sử dụng dị năng tinh thần, quy tắc sống của hắn là có ơn phải đền có thù tất báo, hắn chưa bao giờ tin tưởng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lúc nào có thù hận liền chấm dứt lúc đó.
Nhưng trong khi hắn quét tang thi, hắn cũng nhận được một ý thức quen thuộc.
Dị năng tạm thời bị gián đoạn, Lạc Ẩm Băng ngẩng đầu, thấy một thân ảnh thon dài mặc đồ màu đen nhảy từ trên cao xuống.
Người kia thân hình mạnh mẽ, không quá cường tráng, áo khoác có đai buộc eo tôn lên bờ vai phẳng và lưng kiên cường của y, quần dài đen tuyền tôn lên đôi chân dài thẳng tắp với những đường nét tuyệt đẹp, ống quần được cho vào ủng ngắn, tăng thêm mấy phần gọn gàng.
Lạc Ẩm Băng không quá ngạc nhiên khi thấy người mặc đồ đen nhảy xuống là Kỷ Sơ.
Khí thế của Kỷ Sơ như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, như một con báo đen rơi xuống chỗ dị năng giả bắt giữ Lạc Ẩm Băng, y nhảy từ trên cao xuống, giẫm mạnh lên vai đối phương, dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế khiến đối phương không thể đứng thẳng, dị năng giả quỳ xuống, xương bánh chè đập vào mặt đất, phát ra âm thanh vỡ nát khiến người tê răng.
Dị năng giả kia há miệng muốn hét thảm, Kỷ Sơ đã mượn lực từ bả vai anh ta nhảy lên, đá thẳng vào gáy, làm cho anh ta chưa kịp phát ra âm thanh nào đã trợn tròn mắt lâm vào hôn mê.
Kỷ Sơ khẽ đáp xuống đất, rũ mắt, con ngươi nhạt màu sắc như dao lạnh lẽo như tuyết, Lạc Ẩm Băng nhìn vẻ mặt của y, không giải thích được cảm thấy thanh niên mặc đồ đen dường như đang tức giận.
Lạc Ẩm Băng ngẩn ra, hắn và Kỷ Sơ vẫn chưa quen biết, tuy rằng đồi phương đã từng thấy hắn mượn thân thể của Ngô Phi, nhưng đối với Kỷ Sơ bản thân hắn hoàn toàn là người xa lạ.
Lửa giận của Kỷ Sơ vì vậy mà thiếu lý do, Lạc Ẩm Băng suy tư một chút, nhớ lại trước đây mình từng đánh giá Kỷ Sơ là một thanh niên tốt bụng nhiệt tình, do dự nghĩ, lẽ nào y thấy có người bắt ép người què bước đi, gặp chuyện bất bình nên mới tức giận?
Lạc Ẩm Băng gần như muốn sử dụng dị năng để tìm tòi nghiêm cứu một phen, nhưng hắn nhớ ra người trước mặt là ân nhân cứu mạng, rốt cuộc vẫn kiềm chế sự tò mò của mình, chỉ dùng ánh mắt đánh giá người trước mặt.
Trong tầm mắt của Lạc Ẩm Băng, động tác của Kỷ Sơ có chút cứng ngắc.
Y vốn không định nhúng tay vào cuộc đi săn hôm nay, mặc dù y không tự chủ được đi theo, nhưng ban đầu y chỉ muốn nhìn người kia từ xa.
Y đúng là đã làm điều này trước đó, mấy phút trước y vẫn đứng chéo phía trên xe địa hình, trên bảng hiệu của cửa hàng ven đường, yên lặng ẩn núp, áo khoác bị gió nhẹ thổi lên góc áo.
Y đã sớm phát hiện ra xe địa hình mà người kia đó ngồi, ánh mắt rơi vào nơi đó, nhịp tim tăng lên, cổ họng hơi khô, đầu ngón tay có chút tê dại, người đàn ông đầu trọc cùng người phụ trách đoàn xe đứng cách xe địa hình vài bước, y lại hoàn toàn không để ý đến, chỉ cúi đầu, ánh mắt như xuyên qua nóc xe nhìn thấy người kia.
Biến cố xảy ra, người đàn ông đầu trọc đột nhiên dẫn người rút đi, khói nâu nhạt tràn ngập phía dưới.
Kỷ Sơ nhíu mày, làn khói nâu nhạt nặng nề không bay lên, nhưng y vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh ngọt nhàn nhạt khó chịu, mà lúc này người kia đang ở bên dưới, cửa xe hoàn toàn mở rộng.
Kỷ Sơ không muốn nhìn thấy người kia phải chịu bất kì ấm ức nào, cho dù chỉ là một làn khói khó chịu cũng không được, y tự tin bản thân sử dụng dị năng sẽ không bị người nhìn thấy, cửa xe địa hình bị y đóng sầm lại, y thấy người phụ trách đội mang bộ đàm liền tiện tay lấy đi.
Y đã nhìn ra người kia đối nghịch với người phụ trách, tuy rằng bại lộ thân phận có chút không tốt, nhưng y vẫn có thể giúp đỡ được một chút.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, y nhìn vào xe địa hình, người kia hơi nghiêng mặt, thần sắc bình tĩnh không gợn sóng, khuôn mặt trưởng thành hơn so với ký ức, ngũ quan thanh tú như ban đầu, nhưng đã không còn ôn hòa cùng tươi sáng, nét mặt của hắn trầm tĩnh, có chút u ám ẩn hiện.
Kỷ Sơ đột nhiên cảm thấy viền mắt hơi nóng lên, trong lòng có một chỗ trống rỗng quá lâu, lúc này đột ngột bị khuôn mặt nghiêng của người kia lấp kín, nhưng lại nổi lên càng nhiều nghi hoặc và khát vọng, khiến y chút nữa đã từ bỏ lý trí trong nháy mắt.
Nhưng y rốt cuộc vẫn khắc chế bản thân, bây giờ đối với người kia y chỉ là người xa lạ, không giải thích được vì sao y lại xuất hiện ở đây, chỉ có thể hành động bí mật, không muốn dọa đối phương.
Thân hình Kỷ Sơ lóe lên, lại đứng trên nơi cao, không ai nhận ra sự tồn tại của y.
Cửa xe mới đóng được một lúc, Kỷ Sơ lại nghe thấy lời nói của người phụ trách đoàn xe, cửa xe địa hình đều mở, so với trước lúc y đóng cửa càng có nhiều khói tràn vào, y hơi cau mày, biểu tình có chút khó coi, suýt nữa liều mạng nhảy xuống.
Hai người bước ra khỏi xe địa hình định bắt ngườ kia, lòng Kỷ Sơ khẽ thắt lại, y biết thân phận của đối phương đặc biệt, khi tận thế đến, một thanh âm trong bóng tối đã nói cho y rất nhiều thứ, nhưng dù sao y cũng không tận mắt chứng kiến, khó tránh khỏi căng thẳng.
Ba con tang thi được huấn luyện kỹ càng vây quanh dị năng giả hóa đá, ngầm phối hợp tấn công không kẽ hở, Kỷ Sơ nhìn từ trên cao xuống, tâm tình bình tĩnh trở lại, môi mỏng sắc bén không tự chủ câu lên.
Y im lặng quan sát mãi cho đến khi người kia có vẻ hơi mệt mỏi, ngừng dị năng, bị người áp giải ra khỏi xe.
Người kia cầm một cây gậy chống màu đen có hoa văn bạc, chậm rãi bước đi, mặc dù đã cố gắng đi bình thường nhưng y có thể thấy chân phải của đối phương hơi cứng nhắc, hiển nhiên cây gậy chống không phải là đồ trang sức, mà là thực sự được sử dụng để hỗ trợ đi đứng.
Nhận ra điều này, trái tim Kỷ Sơ như bị ngâm trong băng tuyết, lạnh lẽo và đau đớn, khóe môi câu lên thẳng lại, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa cơn bão tố.
Sau đó y thấy người kia bị đẩy mạnh, loạng choạng vài bước, rõ ràng là rất đau, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt.
Lý trí cuối cùng cũng đứt phựt.
Kỷ Sơ nhảy xuống, ném tất cả những lý do không thể xuất hiện ra sau đầu.
HOÀN CHƯƠNG 26
Edit + Beta: Mia
Không reup, không chuyển ver.
Editor:
Xin lỗi các bạn vì thời gian qua đã không đăng truyện. Mình vừa đọc vừa dịch nên cho đến bây giờ thì mình thấy truyện theo hướng sủng thụ. Mình là người theo đuổi hỗ sủng, yêu thương đến từ hai phía nên đã cân nhắc xem có nên tiếp tục dịch không. Sau một thời gian thì mình thấy với tính cách của Băng cưa thì có lẽ khi yêu một ai đó sẽ đối xử rất tốt với người đó, nên mình quyết định sẽ tiếp tục dịch, một phần vì hy vọng, một phần vì các bạn đọc và cũng vì mình nữa, mình không muốn bộ truyện đầu tiên mình dịch đã bỏ ngang.
Chọn truyện chưa thực sự đúng gu là lỗi của mình, mình có thể đảm bảo với các bạn là sẽ không bỏ con giữa chợ. Thêm nữa, mình đã thay đổi một số thứ để phù hợp và dễ hiểu hơn như là dị năng não vực thành dị năng tinh thần blabla. Mình sẽ cố gắng trau chuốt câu từ hơn, và mình sẽ chỉ dịch những đoạn tác giả nói liên quan đến truyện thôi nhé.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện rất nhiều! 🧡🧡🧡