*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên cậu biết Thịnh Minh Dương không thể nghĩ thông chỉ trong một bữa cơm, nhưng cậu cảm nhận được đối phương đang dao động và do dự, thế là đủ rồi. Trên đường về nhà, cậu dần dần lấy lại tâm trạng vui vẻ, thậm chí phấn khởi ra mặt. Nhưng lập tức cậu nghĩ đến hai người.
“Cô Giang và cụ Đinh bao giờ về hả anh?” Thịnh Vọng hỏi.
Ngón tay gõ chữ trả lời tin nhắn của Giang Thiêm khựng lại, hắn nói: “Chắc phải một thời gian nữa.”
Trước lúc hắn về nước, viện điều dưỡng nơi cụ Đinh nằm hợp tác với công ty du lịch, tổ chức một chuyến đi dành cho các ông bà mắc cùng bệnh. Chuyến du lịch đi theo hướng điều dưỡng chữa trị và đảm bảo tâm trạng thư thái, không mệt mỏi kiệt sức, vừa chơi vừa nghỉ. Giang Âu cũng đi cùng luôn, nửa chăm sóc ông cụ nửa để mình thư giãn.
Dựa theo lịch trình thì phải đến cuối tháng họ mới tới Bắc Kinh.
Nhớ lại điệu bộ điên cuồng trước đây của Giang Âu, Thịnh Vọng vẫn thầm sợ hãi. Nhưng cậu cũng nhớ sự ân cần dịu dàng lúc ban đầu của Giang Âu, chiều chuộng cậu chẳng kém gì con trai ruột.
Người ta hay nói đi xa giúp nhẹ lòng, vả chăng bản chất vẫn còn đó, đâu thể thiện lương biến thành độc ác được. Thế nên cậu nửa thấp thỏm lo âu, nửa ôm lòng mong đợi. Thịnh Minh Dương bắt đầu lơi lỏng rồi, có lẽ Giang Âu chẳng đến mức căng lắm đâu.
Nghĩ thế, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chỉ cần thời gian thôi.
Tâm trạng Thịnh Vọng tươi tỉnh, lái xe lượn đến Thạch Cảnh Sơn.
Giang Thiêm chưa quen đường xá Bắc Kinh cho lắm, nhưng chưa đến mức không biết Đông Tây Nam Bắc, chí ít biết đọc chữ viết trên biển báo giao thông.
Hắn đưa mắt nhìn cột mốc đường to tổ bố rồi hỏi: “Em định về nhà à?”
“Lấy mấy bộ quần áo.” Thịnh Vọng tự nhiên như ruồi biến căn phòng của Giang Thiêm thành địa bàn của mình, cậu quyết định phải ăn dầm ở dề tại đó nốt mấy ngày nghỉ tết cuối cùng, dứt lời mới nhớ ra chủ nhân căn phòng đang ngồi ngay cạnh, bèn giả vờ giả vịt hỏi thăm: “Hai ngày tới em ở chỗ anh được không?”
Quả tình Giang Thiêm chết mê hành động xâm chiếm địa bàn của cậu. Ngọn đèn ngoài xe lấm ta lấm tấm, cơn say tối nay hơi nặng, hắn tựa mình trên ghế lái phụ, giọng nói hời hợt, lười biếng đùa Thịnh Vọng: “Cho anh một lý do.”
“Anh chảnh chó thế?” Thịnh Vọng ngẫm nghĩ và bảo: “Em muốn đến hít mèo, lý do này được không?”
Giang Thiêm thản nhiên nói: “Không chấp nhận.”
Thịnh Vọng: “Nó cũng tên Vọng Tử mà, em không có quyền hít chắc?”
Giang Thiêm: “Ờ, không có quyền.”
Thịnh Vọng mau mồm mau miệng đổi giọng ngay: “Thế em hít anh được không?”
Dứt lời cậu mới thấy sai sai, ngay sau đó bầu không khí trong xe rơi vào sự im lìm kì quặc. Thịnh Vọng cố vùng vẫy: “À không, em không có ý hấp diêm trêu đùa ngả ngớn ngay trên đường phố đâu, hay đổi động từ khác nhá?”
“Sờ? Bỏ đi.”
“Chơi? Cũng không được.”
Càng tô càng đen, càng nghe càng ngả ngớn.
Cậu đang định bật thốt từ nữa, bỗng nghe anh cậu ngồi bên cạnh bình tĩnh bảo: “Câm mồm.”
Thịnh Vọng cầm lòng chẳng đặng, vịn tay lái cười mãi và bị Giang Thiêm vò vò tóc.
Tại những câu nói ngả ngớn cay cả lỗ tai, tưởng tượng ra thì càng… Tóm lại tiến sĩ Giang cao lãnh cấm dục chọn cách im lặng suốt đường đi, không thèm để ý đến ai đó nữa. Mãi tới khi Thịnh Vọng về đến nhà chọn quần áo, hắn mới online tiếp.
Thấy Thịnh Vọng cầm hai bộ áo phông quần dài mặc ở nhà, hắn bèn nói: “Anh cũng có.”
Sau đó thấy Thịnh Vọng cầm áo sơ mi phải mặc đi làm, hắn lại bảo: “Anh cũng có.”
Nói chung động vào cái gì là hắn nói có cái đó, Thịnh Vọng nghe mà dở khóc dở cười, cuối cùng cậu chất chồng quần áo lên người hắn và nghiêm túc hỏi: “Anh, nói thật đi, có phải anh nghiện cái việc em mặc quần áo của anh lắm đúng không?”
Giang Thiêm mấp máy môi, nghẹn lời ôm quần áo xoay người bỏ đi, để lại Thịnh Vọng với ánh mắt ngậm cười, moi trong tủ ra một túi đồ to bự.
Giang Thiêm xách cái túi căng phồng bỏ vào ghế sau, thắc mắc: “Cầm cái này theo làm gì?”
Thịnh Vọng thắt dây an toàn, quay xe ra khỏi khu chung cư: “Đồ chơi cho mèo, em ở nhờ hai ngày mà, chiếm địa bàn của nó thì cũng phải biếu ít quà chiều lòng nó chứ? Đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân nhạy cảm lắm.”
Giang Thiêm: “…”
Tuyết dần dần ngừng rơi, xung quanh bốn bề mênh mông trắng xóa, chiếc xe chạy băng băng trong màn đêm, cái tĩnh lặng buổi khuya làm con người ta biếng nhác.
Thịnh Vọng dừng đèn đỏ nơi đầu đường, bỗng nghe Giang Thiêm cất lời: “Thế em định bao giờ cho nó trở về gia đình song thân?”
Giọng nói hắn trầm lắng, làm nổi bật đêm đen. Thịnh Vọng sờ sờ vành tai bên phải, trong lòng chộn rộn: “Giờ không phải ư?”
“Có gia đình song thân ôm hành lý ở vài ngày rồi bỏ chạy không?” Giang Thiêm nói.
Thịnh Vọng đáp “Ò”, đương lúc đèn đỏ đếm ngược bỗng quay đầu về phía ghế lái phụ: “Anh.”
“Ừ.” Giang Thiêm đáp lời.
“Anh đang mời em sống chung à?”
“Em có đồng ý không?” Giang Thiêm hỏi.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, ánh mắt Thịnh Vọng quay về đằng trước, đạp chân ga trả lời ranh mãnh: “Đây là chuyện lớn, em phải suy nghĩ đã.”
Giữa lúc chờ đèn đỏ, cậu hùa theo lời mời của Giang Thiêm để tưởng tượng ra một viễn cảnh, rằng họ sống chung ở căn phòng nhỏ trong trường Đại học và chung tay nuôi một con mèo, sau đó nhờ tác dụng của thời gian từ từ thuyết phục người nhà.
Giây phút nọ cậu thấy cuộc sống ấy quen quen, bỗng giật mình nhận ra đây là cảnh tượng về năm tháng Đại học mà họ vẽ lên vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Giang Thiêm, trong căn phòng đi thuê.
Đôi lúc trên đời tồn tại thứ vận mệnh khiến họ vẫn sống cuộc sống như đã từng tưởng tượng, chỉ là chẳng may chậm mất vài năm mà thôi.
*
Lúc họ về đến nơi, con trai mèo quý báu của gia đình đơn thân không thèm ra đón như mọi ngày, mà đặt hai chiếc măng cụt lên bệ cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài, chả biết đang suy tư triết lý cuộc đời gì.
Giang Thiêm đi loanh quanh trong nhà, phát hiện bát ăn cho mèo đã rỗng tuếch.
Hắn vừa mở hộp đồ ăn mèo ra, thằng cu đang nhìn xa xăm suy tư triết lý cuộc đời lập tức phi tới như bay, lượn quanh chân hắn dụi dụi đầu vào ống quần, còn hếch mũi cọ cọ tỏ vẻ ngoan hiền.
Cái túi ních chật đồ chơi cho mèo phủ bụi trong nhà Thịnh Vọng đã lâu, khó lắm mới được moi ra chơi, bấy giờ cậu dốc túi đổ hết ra, lần lượt bóc vỏ và chơi thử.
Cậu bạn này không chịu ngồi ghế sô pha mà xếp bằng trên thảm, đú với con trai mèo.
Giang Thiêm ngồi cạnh quan sát một lúc, phát hiện cái con người luôn mồm bảo muốn “chiều lòng mèo”, nhưng toàn làm hành động ngứa đòn. Nhóc mèo đứng thẳng hai chân, duỗi móng vuốt cố với gậy trêu mèo [1]. Thịnh Vọng bất chợt đẩy cái chân nó, sau đó nhìn con trai mình lảo đảo ngả vật ra đất cái bộp.
[1] Gậy trêu mèo:
Mèo ta bị cậu chọc điên, quay ngoắt đầu toan bỏ chạy, cậu lập tức túm lấy chân sau của nó, mặc cho ba cái móng co giò lên chạy cũng không thoát được. Bức bách tới mức nhóc mèo điên tiết duỗi móng định tát bay tay cậu, kết quả cậu chìa tay tát bay cái móng của nó.
Sau vài lần như thế, mèo ta không dám sấn tới nữa, tủi thân nằm rạp trên bệ cửa sổ.
Dù Thịnh Vọng có lắc lư gậy trêu mèo thế nào nó cũng không thèm để ý, cầm lòng không đặng cậu quay sang hỏi Giang Thiêm: “Nó lại nhìn ra cửa sổ tiếp kìa anh, dạo trước em muốn nuôi mèo nên đã từng nghiên cứu, người ta bảo nếu mèo muốn chạy ra ngoài thì chắc là động dục rồi.”
Giang Thiêm: “…”
Hắn chẳng biết chọn câu nào để bày tỏ sự tức giận, cuối cùng bực bội nói: “Không phải động dục, nó đi triệt sản rồi.”
Thịnh Vọng “À” lên, tiếp tục loay hoay gậy trêu mèo của cậu.
Vài giây sau, cậu đột nhiên giật mình quay phắt lại hỏi: “Anh nói gì cơ? Anh cho nó đi triệt sản á?”
Giang Thiêm chả hiểu ra làm sao: “Ờ, thì sao?”
“Anh đặt tên cho nó là Vọng Tử, xong anh múc nó đi thiến???” Thịnh Vọng nói với vẻ mặt khó tin.
Nét mặt cậu quá sinh động, Giang Thiêm sững sờ chốc lát rồi không nhịn được cầm con chuột bông nho nhỏ nở nụ cười.
“Anh cười giè?” Thịnh Vọng vứt gậy trêu mèo đi bổ nhào tới, bứng anh cậu từ trên sô pha xuống đất, vừa cù hắn vừa bảo: “Đúng là rắp tâm xấu xa, sao anh không đặt tên cho nó là Tiểu Giang đi hả? Anh đừng có chạy ——”
Giang Thiêm cất giọng cười trầm trầm và tránh né: “Bao tuổi rồi mà còn chơi trò này hả?”
Cậu vừa cười mắng vừa vói tay vào trong quần Giang Thiêm, định bảo hay anh cũng nếm thử cảm giác bị thiến xem? Kết quả hai đùa ba nghịch bỗng bén lửa.
Thịnh Vọng chống tay trên thảm, gương mặt ửng hồng.
Cậu kéo Giang Thiêm xuống hôn, sau đó men theo cằm hôn dần đến hầu kết. Cậu đang định giở trò thì đột nhiên cảm giác có một bàn tay mò vào.
Cậu tức thì cong một chân lên và giữ cổ tay Giang Thiêm toan ngăn cản nhưng chẳng kiên quyết tí nào, mà cứ như trợ giúp trá hình vậy. Một lát sau, cậu híp mắt, trán tì lên vai Giang Thiêm, trong mắt mờ sương.
Hầu kết Giang Thiêm cũng đỏ lắm, làn mi buông rủ, ngay lúc đối phương lên đỉnh nửa chừng đột nhiên dừng tay.
Thịnh Vọng sao mà chịu nổi, nghiêng đầu cắn hắn, giọng nói khàn khàn gọi “Anh”.
Giang Thiêm khép mắt rồi mở ra, nhìn đôi mắt đó giờ trong veo của cậu bỗng phủ lớp hơi nước ẩm ướt, rồi cúi đầu chặn đứng âm thanh của cậu đẩy về cổ họng.
…
Tới khi hai người chơi xong, thảm trải sàn đã lộn xà lộn xộn, con trai mèo chẳng biết lăn đi đâu rồi.
Thịnh Vọng thò tay với cốc nước, uống vài hớp rồi đưa cho Giang Thiêm. Cậu vẫn chưa thỏa mãn hôn hít cằm đối phương, rồi hỏi như đang đùa: “Anh, anh có biết rằng còn cách í ẹ khác không?”
Dù gì cũng là ngươi trưởng thành rồi, cậu tin chắc Giang Thiêm biết hết nên buột mồm đùa giỡn cho sướng mồm thôi. Ai ngờ anh cậu đang uống nước bèn dừng lại liếc mắt nhìn cậu và bảo: “Không biết.”
“…”
Thịnh Vọng nhủ bụng anh nghiêm túc à? Cậu khó tin truy hỏi: “Anh chưa xem thì thôi không nói làm gì, nhưng cũng chưa nghe nói bao giờ à?”
Giang Thiêm dời tầm mắt, ngửa đầu uống thêm hớp nữa. Sau đó gác khuỷu tay lên đầu gối gập lại, ngón tay thon dài miết vòng quanh miệng cốc và hỏi: “Chưa, em biểu diễn thử xem?”
Thịnh Vọng: “Em…”
Đến đây thì cậu xác định rồi, kỹ năng giả vờ giả vịt đùa cợt cậu của thằng cha nào đó quả là điêu luyện.