Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 105



Cuối cùng Tống Tư Duệ gào rống xin thề với trời, trước khi thoát kiếp độc thân không muốn gặp lại họ nữa.

Cao Thiên Dương ngồi đằng xa chỉ chỉ hắn và bảo: “Mày có giỏi thì thề độc hơn đi.”

Tống Tư Duệ cảnh giác hỏi: “Cái gì?”

“Năm nay trường trung học trực thuộc tổ chức lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, mày tới mày là chó.”

Tống Tư Duệ nghe xong lập tức bổ sung: “Người tuyên thệ: Cao Thiên Dương.”

Tất cả mọi người say hay không say đều cười ngặt nghẽo, Cao Thiên Dương chửi “Đệt”, cầm xương gà trước mặt ném hắn, kết quả thằng đần này nhắm không chuẩn.

Thịnh Vọng nhanh tay lẹ mắt giơ menu lên cản, thế mới thoát kiếp bị xương gà chọi vào mặt.

“Cậu xong đời rồi.” Thịnh Vọng cầm xô đá lên, Cao Thiên Dương vắt chân lên cổ chạy trốn, vừa gào mồm xin lỗi em sai rồi vừa gọi Giang Thiêm: “Anh Thiêm anh quản bồ anh tí đê!”

Giang Thiêm tựa lưng ghế nói: “Không quản nổi.”

Giọng nói hắn xen lẫn tiếng cười, say thật rồi, ánh mắt bám riết người nào đó đang quậy. Lúc Thịnh Vọng vòng về chỗ ngồi thì nghe thấy Cá Chép đang trò chuyện với hắn về vấn đề chuyên ngành, thế mà hắn hỏi gì đáp nấy.

“Anh làm về công nghệ nano cơ mà?” Thịnh Vọng tì khuỷu tay lên lưng ghế hắn, tò mò hỏi.

“Anh từng học vài môn Lâm sàng.” Giang Thiêm đáp.

“Môn gì?”

“Cơ thể người, Sinh học tế bào, phôi thai học, vân vân.”

Ánh mắt hắn lia tới lia lui cánh tay gác trên ghế của Thịnh Vọng. Lúc quay sang nói chuyện tiếp với Cá Chép, bèn thò tay nắm lấy đầu ngón tay Thịnh Vọng, vừa trả lời vừa nắn nắn bóp bóp.

Thịnh Vọng nhìn chằm chằm ngón tay bị vân vê vần vò của mình, đột nhiên thấy mới lạ ghê. Trước mặt người khác, anh cậu rất ít khi lén lút làm gì đó, tỏ vẻ thân thiết và quấn quýt thì càng hiếm gặp. Giống như năm đó quấn người lúc bị sốt, chắc đây là kết quả của việc thả lỏng thần kinh, thỉnh thoảng làm phát như thế khiến Thịnh Vọng thích mê.

Đôi khi cậu thấy Giang Thiêm như chiếc hộp Pandora, sợ thứ trong hộp gây hãi lòng người nên mỗi lần chỉ mở một khe nhỏ, để những gì mãnh liệt và nóng cháy từ từ tràn ra. Làm vậy trông ôn hòa hơn.

Nhưng càng thế thì Thịnh Vọng càng thích trêu hắn, khiến hắn phải mở hết cái nắp ra. Dường như ngày thường hắn càng lạnh nhạt thờ ơ thì càng thu hút, vì Thịnh Vọng đã từng thấy dáng vẻ cất giấu bên trong.

Nếu chẳng phải uống rượu hại thân thì quả thực Thịnh Vọng muốn lừa hắn nốc thêm vài cốc nữa, để xem xem hắn sẽ buông tuồng sa đọa tới mức nào, có mở hết nắp ra không.



Gần 11 giờ mới tan cuộc, Thịnh Vọng đi đường vòng chở đám Tống Tư Duệ về khách sạn trước rồi mới về trường học. Trên đường về đi ngang qua một siêu thị, Thịnh Vọng nhìn thấy bèn hỏi: “Có phải nhà anh hết mật ong rồi đúng không?”

Hỏi xong chẳng thấy trả lời, cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện Giang Thiêm đã thiếp đi từ lúc nào không hay, ngọn đèn đường ngoài cửa sổ hắt lên sườn mặt hắn, vẽ viền từ vầng trán đến đôi môi, sắc sảo mà tĩnh lặng.

Thịnh Vọng đỗ xe bên lề đường, mở hé cửa sổ, lặng lẽ xuống xe bước vào siêu thị. Hắn lo Giang Thiêm đang ngủ trong xe, cầm bình mật ong rồi đi ra quầy thu ngân luôn.

Bên cạnh quầy thu ngân bao giờ cũng có một vài giá đựng đồ, đặt những món đồ không thích hợp với thiếu nhi như đang trưng bày. Đương nhiên Thịnh Vọng biết, chẳng qua lúc trước không quan tâm, còn giờ có lẽ bị bộ phim mấy hôm trước ảnh hưởng mà cứ lia mắt nhìn mãi.

Bản chất của bàn tay con người là phản bội, rõ ràng trong đầu cậu nghĩ “Phim giáo dục kinh dị” độc hại lắm, nhưng tới khi hoàn hồn thì trên quầy thu ngân đã có thêm vài thứ nữa.

Cậu chần chừ giât lát, đang định trả thứ đó về chỗ cũ thì chợt nghe thấy cửa siêu thị tinh tong kêu lên “Chào mừng quý khách”. Giang Thiêm mới nãy còn đang ngủ, chẳng biết tại sao giờ đã tỉnh, ánh mắt băng qua cánh cửa tự động mở ra đảo quanh siêu thị, rồi hạ cánh xuống quầy thu ngân.

Thịnh Vọng ngẩng đầu nói với nhân viên thu ngân: “Tính tiền giúp tôi, cảm ơn.”

Cậu xin một cái túi nhét hết đồ vào trong. Lúc lên xe còn đặc biệt đặt ở ghế sau.

“Sao đã dậy rồi?” Thịnh Vọng tưởng men say của Giang Thiêm bay hết rồi, ai ngờ hắn chỉ cúi đầu cài dây an toàn, cất giọng trầm lắng đáp “Ừ”, rồi quay đầu nhìn cái túi màu trắng ở ghế sau.

Thịnh Vọng chột dạ.

“Mua gì thế?” Giang Thiêm hỏi.

“Mật ong.” Thịnh Vọng nói chắc như đinh đóng cột.

*

Việc đầu tiên sau khi vào nhà là thu xếp cho Giang Thiêm ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, sau đó cậu xách túi vội vàng đi vào bếp. Cậu mở nút thắt, nhìn cái thứ dư thừa trong túi, thầm nhủ ám ảnh từ bộ phim lỗ đen chưa biến mất mà sao mày đã mua cái này làm gì? Định nghiên cứu khoa học chắc?

Cậu thuận tay kéo một ngăn ít dùng nhét thứ đó vào, sau đó ngoan ngoãn đun nước.

Ấm điện lẳng lặng làm việc, Thịnh Vọng xé giấy bóng bịt quanh nắp bình bật ong vứt vào thùng rác, đoạn xoay người định bụng lấy cốc trong tủ kính, bất chợt trông thấy Giang Thiêm đang tựa người bên cửa bếp im ỉm nhìn cậu, chẳng biết đứng đó từ bao giờ.

Hắn uống rượu vào là không chịu ngồi im, cứ phải đi tìm người, tìm được rồi lại chẳng lên tiếng, chỉ đứng đó không xa không gần. Đèn phòng bếp hắt xuống đỉnh đầu nhưng không rọi được vào mắt hắn, thoạt nhìn vừa sâu vừa trầm.

“Anh?” Thịnh Vọng cầm cốc gọi hắn.

“Ừm.” Giang Thiêm nhấc mắt lên, lông mi ngả bóng tụ thành đường hẹp dài. Hắn nhìn Thịnh Vọng chăm chú, rồi bước tới ôm lấy cậu từ đằng sau.

Giây phút ấy, Thịnh Vọng cảm nhận rõ rệt sự căng cứng trên bả vai và cần cổ hắn, mãi lâu sau hắn mới từ từ thả lỏng, cụp mắt tì cằm lên hõm vai Thịnh Vọng.

“Vọng Tử.” Giang Thiêm cất giọng trầm lắng gọi.

“Hửm?” Thịnh Vọng đáp lời.

Nhưng hắn không nói lời nào, tuồng như chỉ đơn giản là gọi thôi.

Dạo xưa Thịnh Vọng luôn mồm nói muốn thấy dáng vẻ anh cậu uống quá chén và say xỉn. Giờ thấy rồi mới biết trái tim như bị ai cấu véo, chua xót mỏi nhừ.

Cậu biết vì sao Giang Thiêm không chịu ngồi im một mình, đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, và vì sao cứ nằng nặc đòi tìm cậu. Cậu cũng biết vì sao Giang Thiêm đặt cho con mèo cái tên ấy.

Có lẽ là quãng thời gian sống một mình ở nước ngoài, hắn hy vọng giây phút mình cất lời gọi Vọng Tử, trong nhà sẽ có tiếng đáp lại.

Thịnh Vọng mặc hắn ôm một lúc, sờ lên gò má hắn và nói: “Em đang pha nước mật ong giải rượu cho anh.”

“Anh thấy rồi.” Giang Thiêm thấp giọng đáp.

Hắn vẫn rúc vào hõm vai Thịnh Vọng, giọng nói trầm trầm mang đến cảm giác say xỉn rã rời.

Lỗ tai Thịnh Vọng vốn đã nhạy cảm, nghe hắn kề sát tai thủ thỉ thì chẳng khác gì kích thích trá hình, cảm giác chua xót trong lòng lập tức bị cơn tê dại đê mê thay thế.

Cậu khẽ nghiêng đầu, nghe thấy Giang Thiêm nói tiếp: “Em mua gì ở siêu thị thế?”

“….Có mua gì đâu.”

“Thật chứ?”

Thịnh Vọng liếm nhẹ bờ môi khô khốc, cậu nín nhịn chốc lát rồi không chịu được nữa bèn nói: “Anh nói chuyện đừng có dí sát vào tai em nữa.”

Giang Thiêm chả thèm động đậy, không rõ đang cố ý hay gì: “Vì sao?”

Thịnh Vọng nhắm mắt lại, thầm nhủ anh đang cố tình chứ gì, còn vì sao được nữa. Kết quả vừa mở miệng thì cảm giác Giang Thiêm cúi đầu xuống, vuốt ve cần cổ nghiêng nghiêng của cậu rồi cắn cho phát.

Ý chí của Thịnh Vọng vốn đã chẳng kiên định gì cho cam, nay bị anh cậu trêu đùa, chẳng mấy chốc đã tắt tiếng. Không biết nên túm lấy tay đối phương hay là bám vào mép bệ bếp.

Cậu ngửa đầu chốc lát rồi xoay mặt hôn trả Giang Thiêm, trở tay giữ lấy gáy hắn, ngón tay luồn vào tóc hắn. Cậu láng máng nghe thấy tiếng Giang Thiêm mở ngăn kéo, trong lúc đang hôn moi cái thứ cậu giấu ra, giọng khàn khàn nói: “Tìm thấy rồi.”

Đầu óc Thịnh Vọng bắt đầu bùng cháy.

“Em muốn thử lắm à?” Giang Thiêm hỏi.

Đương nhiên hắn biết cách í ẹ khác mà Thịnh Vọng nói là gì, dù sao hắn đã từng chứng kiến, chưa kể nó còn biến thành bóng ma tâm lý đeo đẳng hắn suốt một thời gian dài. Đó là toàn bộ hiểu biết của hắn với chuyện chăn gối giữa hai người đàn ông trong thời thơ ấu và khi thiếu niên, bởi rằng ngay cả bản thân Quý Hoàn Vũ cũng coi khoảnh khắc ấy là chuyện đáng xấu hổ.

Hắn từng cho rằng mình sẽ căm ghét chuyện giường chiếu, mãi đến khi có người mình yêu, mãi đến khi cầm lòng không đặng, mãi đến khi chộn rộn và có dục vọng. Hắn yêu lắm dáng vẻ chìm vào lưới tình của Thịnh Vọng, làn da trắng nõn, đuôi mắt ửng hồng, khi nóng ruột thích cau nhẹ lông mày, đôi con ngươi mờ hơi nước ướt át. Như mặt trời ngâm nửa mình trong nước biển, ánh nắng và con sóng đan cài vào nhau tạo ra sương mù dày đặc.

Nhưng có một số việc, muốn làm và làm thật không hề giống nhau. Nên lần nào hắn cũng dừng lại ở mức độ bình thường có thể chấp nhận được, hắn lo làm đến cùng thì Thịnh Vọng sẽ nghĩ đó là chuyện ghê tởm.

Nhưng hắn không chịu nổi những trò đùa ghẹo cố ý vô tình hết lần này đến lần khác của ai đó, thế là hắn bèn nghiêm túc hỏi Thịnh Vọng: Em muốn thử lắm à?

Quả thật Thịnh Vọng nghe hắn hỏi mà chợt muốn rút lui, định bảo “Em mua bừa thôi”, nhưng rồi được Giang Thiêm hôn, thế là chả thèm quan tâm gì nữa. Có lẽ bản chất bên trong của cậu vẫn là chàng thiếu niên 17 tuổi mới hôn bạn trai vài cái đã xốc nổi liều mình.



Thịnh Vọng không nhớ mình ra khỏi phòng bếp như nào, tắm rửa đầy khó khăn trắc trở ra sao, rồi về phòng ngủ bằng cách nào.

Cậu nằm trên gối, sắc đỏ lan dần từ bả vai ra khắp nơi. Trán cậu tì lên mu bàn tay, vào một giây nào đó mơ màng đê mê, cậu quay đầu lại bắt gặp đồng tử đen đặc nửa cụp và cổ tay trắng trẻo thon gầy của Giang Thiêm.

Cậu đang bị xâm nhập và nới rộng.

Nhận thức được điều ấy, vành mắt cậu thoáng chốc nóng bừng đỏ ửng, lông mi cậu hấp háy nhắm mắt lại quay đầu đi. Chợt nghe Giang Thiêm nói: “Vọng Tử, em nóng quá.”

Cậu vùi sâu thêm vào gối đầu, sắc đỏ lan đến vành tai.

Không lâu sau đó, thắt lưng cậu run bắn. Ngón chân cuộn tròn, đầu gối nhuốm đỏ. Cậu quờ tay ra sau, sờ soạng nắm lấy cổ tay chống bên cạnh của người ấy.

Mồ hôi ẩm ướt nhớp nháp làm cái nắm của cậu trượt xuống những ngón tay người nọ. “Anh.” Giọng câu nghèn nghẹn, khẽ khàng bảo: “Được rồi…”

Ngay lập tức, cậu híp mắt trong cú thúc vào mạnh mẽ, rồi hơi thở dồn dập gấp gáp, mi mắt đẫm nước ướt rượt.