Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 22: Cụ Đinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế giới trong trường cấp 3 rất đơn giản, chỉ cần ai đó hơi vượt trội hơn một tẹo là có thể trở thành người làm mưa làm gió, nổi tiếng khắp trường.

Từ lúc nam sinh đưa vở dứt lời, cho tới khi kì thi chính thức bắt đầu, người xung quanh đều rơi vào trạng thái tò mò nhưng không dám tí tởn, như con muỗi bị vặt cánh, há mồm mà chẳng thể phát ra tiếng.

Thịnh Vọng thấy mà buồn cười.

Nhớ khi xưa tôi cũng rất nổi tiếng, ít nhất không có thằng ngốc nào dám đứng trước mặt tôi thở ra cái câu “Điểm chác như thế”. Thịnh Vọng thầm nghĩ.

Nhưng chẳng mấy chốc cậu lại nghĩ bỏ đi, cứ hoài niệm quá khứ mãi thì thật vô nghĩa.

Cậu luôn cảm thấy tim phổi mình làm bằng sắt, bài thi chỉ có sáu mươi bảy mươi điểm vẫn thoải mái trưng ra cho người khác ngắm, lại còn tấu hài cho người ta nghe, mọi người cười với nhau vài câu và mọi việc trôi về quá khứ.

Tận đến giây phút này, kẻ lắm điều sầu muộn vùi đầu làm bài thi, tiếng chuông cũng khoan thai kết thúc âm cuối. Cậu ngồi trong lớp học im ắng lắng tai nghe tiếng ve sầu réo rắt ngoài cửa sổ, bất tri bất giác bỗng nhận ra một điều ——

Cậu thực sự không hề thích cảm giác lên voi xuống chó.

Chẳng ai thích nổi.

Góc trái mỗi chiếc bàn trong phòng học đều được dán một mẩu giấy nhỏ, bên trên viết họ tên, lớp, số báo danh và số chỗ ngồi. Thầy giám thị khẽ chân bước xuống bục giảng, cầm tờ bảng biểu trong tay, lần lượt cho học sinh ký tên.

Chẳng mấy chốc, thầy đã tới trước mặt Thịnh Vọng. Sau khi kiểm tra và đối chiếu thông tin, thầy đặt bảng biểu lên bàn, chỉ vào số thứ tự 279, nói nhỏ: “Ký vào đây.”

279 là số bàn lần này của cậu, trường trung học trực thuộc chú trọng khoa học tự nhiên, trong khối 11 ngoại trừ lớp AB ra thì 7 lớp đầu tiên đều là lớp Lý Hóa, nên thứ hạng của cậu chẳng vẻ vang tí nào. Thịnh Vọng bấm bút, kí tên mình đằng sau con số ấy.

Trước hết hãy đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, chẳng hạn như…..từ 279 nhảy lên 100 hạng nữa.

Môn Toán đầu tiên thi từ 7 giờ đến 9 rưỡi, sau đó là thời gian nghỉ giải lao nửa tiếng, môn Vật Lý thứ 2 thi từ 10 giờ đến 11 giờ 40.

Thi xong 2 môn, người ngợm tã tượi.

Tiếng chuông vang lên, trong phòng học tuôn ra lũ zombie số lượng lớn.

Cao Thiên Dương chỉ cách Thịnh Vọng một lớp, nộp bài thi xong bèn chờ bên ngoài hành lang lớp 5.

Thịnh Vọng xách balo, vẻ mặt bất ngờ: “Cậu không đến thẳng căng tin à?”

“Hôm nay căng tin không cần giành giật, cậu quên à?” Cao Thiên Dương dứt lời mới ngớ ra: “Ấy chết, cậu không biết nhỉ. Trường mình có quy định hôm thi tuần căng tin sẽ phát cơm 2 lần, không cần giành không cần giật, chắc sợ học sinh vừa mới trải qua cuộc thi tàn khốc lại phải so đấu thể lực thì cõi lòng sụp đổ mất. Nhỡ lên đài thiên văn xếp hàng nhảy lầu tập thể thì chết.”

“Mà hôm nay số người đến căng tin ăn chắc sẽ ít lắm.” Cao Thiên Dương hất cằm vào trong phòng học nói: “Đấy, cậu nhìn đi, một đống người ở lại kìa.”

Trong phòng học quả thực có người ở lại, đếm sương sương phải mười mấy hai mươi người, ở đây không cho mang đồ ăn nóng có mùi nên họ đều lôi bánh quy, bánh mì, xúc xích, giăm bông trong cặp ra ăn.

“Sao phải bạt mạng thế?” Thịnh Vọng nhớ thi tuần lần trước đâu có vậy, nhưng rồi cậu nghĩ lại: lần trước cậu thi ở lớp A. Học sinh lớp họ bình thường rất bạt mạng, nhưng tới hôm thi lại rất nâng niu bản thân, tới căng tin toàn phải chọn món ngon.

Cao Thiên Dương nói: “Tại sửa quy chế thi chứ sao nữa, động lực to lớn, chẳng ai muốn ngồi thụt lùi cả. Thôi đi đi, ăn cơm nhanh nhanh tí.”

“Ấy từ từ —-” Thịnh Vọng bám tay vịn cầu thang dừng bước, ngước mắt nhìn lên tầng: lớp A nằm ngay sát cầu thang, phần đông đã đi rồi, chỉ còn một vài người thưa thớt xuống tầng.

Cậu vừa định bảo nếu không đến cổng Tây thì tôi phải lên báo với Giang Thiêm một tiếng, ngay sau đó bắt gặp một bóng người đi xuống, to gan lớn mật cầm điện thoại trong tay.

“Anh Thiêm, đây đây.” Cao Thiên Dương giơ tay ra hiệu.

Giang Thiêm ngẩng đầu nhìn họ, ngón cái ấn mấy phát nhanh gọn trên màn hình, có vẻ như xóa gì đó.

“Mọe sao anh cứ phơi ra thế kia, không sợ gặp Từ miệng rộng à?” Cao Thiên Dương nói.

“Hôm nay ông ấy giám sát lớp 10.” Giang Thiêm thả điện thoại vào túi, trước khi màn hình tối sầm, Thịnh Vọng thoáng thấy một hàng chấm đỏ thẳng tắp, nhìn như giao diện wechat.

Không hiểu sao cậu bỗng nảy lên suy nghĩ Giang Thiêm vừa định gửi tin nhắn cho cậu.

“Hôm nay không đến cổng Tây à?” Cậu hỏi.

“Ừm.” Giang Thiêm chỉ chỉ Cao Thiên Dương. “Nó không bảo cậu à?”

“Bảo gì?”

“Bảo hôm nay bọn mình đều đến căng tin ăn.” Cao Thiên Dương kéo dài giọng, vẻ mặt bất lực. “Cần gì phải bảo hả anh, em cứ kéo nó ra đấy chờ anh là được mà.”

Lần đầu tiên Thịnh Vọng gặp phải một người nói chuyện bằng hành động, thắc mắc: “Nhỡ tôi đi trước thì sao?”

“Tôi chạy nhanh hơn chó đấy, cậu mà ra trước tôi à?” Cao Thiên Dương đáp.

Thịnh Vọng sa mạc lời, giơ ngón cái khen tặng hắn.

“Sao không đến cổng Tây?” Thịnh Vọng theo sau Cao Thiên Dương xuống tầng, hai bên là dòng người chậm rãi qua lại, Giang Thiêm đi sau cậu.

Thực ra cậu định hỏi Giang Thiêm, nhưng Cao Thiên Dương tích cực đáp lời quá: “Vì cổng tây xa quá chứ sao, đi đi về về đã mất 20 phút, chưa kể thời gian ăn cơm. Cậu có biết chiều thi môn gì không?”

“Môn văn.” Thịnh Vọng nói.

“Đúng thế, Văn.” Cao Thiên Dương bảo. “Văn tởm lắm, tôi còn chưa học thuộc 2 bài văn ngôn [1] đây này, nhỡ đâu viết sai chính tả cả bài thì chắc Garfield [2] múc chết tôi mất. Anh Thiêm anh học thuộc chưa?”

[1] Ngôn ngữ viết dựa tên tiếng Hán cổ, hay còn gọi là cổ văn.

[2] Garfield:c22_mèo

Thịnh Vọng quay đầu lại, thấy Giang Thiêm mặt chảy dài như cái bơm nói: “Chưa.”

Cao Thiên Dương hỏi tiếp: “Có nhớ 8 bước phân tích thơ ca không?”

“Có thấy hăng hái không?”

Thịnh Vọng cực kỳ muốn cười. Suýt thì quên, con người làm mưa làm gió này chẳng phải vạn năng, vừa nhìn thấy Văn hắn tức thì trưng vẻ mặt “Quả nhân bị bệnh.”

Cao Thiên Dương truy hỏi mà sướng hết cả người, Thịnh Vọng cũng hùa theo góp vui, cậu quay đầu hỏi: “Hướng dẫn viết văn biểu cảm Garfield đưa cho đã đọc chưa?”

Cao Thiên Dương nhại lại: “Đã đọc chưa?”

Giang Thiêm: “………..”

Vừa thấy hắn dừng chân, Thịnh Vọng tức thì một bước ba bậc chạy mất, chuồn nhanh hơn cả Cao Thiên Dương.

2 đứa đứng bên đài phun nước chờ Giang Thiêm, Cao Thiên Dương cười ị, cười cười rồi hắn méo mặt nhìn Thịnh Vọng: “Cậu chuồn nhanh hơn tôi đấy, sao cậu toàn bảo chân tay mình yếu ớt?”

“Thỉnh thoảng thỉnh thoảng thôi.” Thịnh Vọng nhấc tay quệt mồ hôi trên trán, rồi phẩy phẩy cổ áo thổi gió.

Chàng trai ngông nghênh nổi loạn luôn rất thu hút, lúc cậu chạy trốn, những cô gái đi ngang qua đều ghé mắt nhìn, bây giờ thấy mình lố quá, lại bắt đầu chống gối giả chết.

Cao Thiên Dương bực dọc lườm xéo cậu.

“Nhìn tôi làm gì?” Thịnh Vọng nói. “Tôi yếu ớt thật mà, hôm nay đi thi nên mới ăn sáng nhiều hơn mọi ngày. Bình thường tay trói gà không chặt, yếu lắm.”

“Xạo chó.” Cao Thiên Dương bắt đầu lảm nhảm. “Cậu chỉ muốn đi ăn cơm với anh Thiêm thôi, không muốn đi ăn với tôi chứ gì.”

Thịnh Vọng: “……..”

Chết cha.

Cậu chủ nhỏ ậm ờ, chưa biết đáp thế nào.

Đám người bên cạnh bỗng xôn xao ồn ào, Thịnh Vọng nghe thấy có người chửi bới “Đồ ăn mày chết tiệt cản đường! Đéo mẹ giày mới của tao —–”

Cậu nhíu mày nhìn sang, thì thấy một bóng người lọm khọm với làn da màu đồng quen mắt ngã lăn từ trên bậc thang đài phun nước xuống, bao bố màu xanh trên vai rơi vãi, quả dưa hấu nho nhỏ lăn lông lốc bét nhè, thịt quả đỏ au phòi ra, ứa nước ngọt lịm.

Cao Thiên Dương kêu lên: “Lão câm!”

Thịnh Vọng chợt nhớ ra đây là lão câm cậu gặp ở cửa hàng tiện lợi Hân Hoan.

“Có chuyện gì thế?”

“Đây là ai vậy?”

“Hình như là người nhặt rác ở cổng Tây.”

Nữ sinh giật mình hét toáng, sợ hãi lùi về sau vài bước, xung quanh rộn tiếng xầm xì.

Vài học sinh sửng sốt một chốc, đang định bước tới giúp đỡ, bỗng đằng sau có người vội vã đâm sầm tới. Không đợi mọi người kịp phản ứng, hai bóng lưng cấp tốc sải bước qua 6 bậc thang, đến thẳng chỗ người bị ngã.

“Kia chả phải Thịnh Vọng lớp A hay sao?”

“Cả cán sự thể dục lớp họ nữa, ai da đệt mọe vai nó làm bằng sắt à?”

Học sinh bị va vào lẩm bẩm.

Thịnh Vọng và Cao Thiên Dương đỡ lão câm dậy, vì cái bướu trên lưng mà cả người lão cong queo vừa thấp vừa bé. Nói là đỡ nhưng thực ra họ gần như xách lão lên.

Lão câm bối rối và hoang mang, hai tay chắp trước ngực vừa lạy vừa rên rỉ ê ê a a, như thể đang xin lỗi.

Thịnh Vọng cầm tay lão quan sát từ trên xuống dưới, trên đầu gối bị cọ xước cả mảng da, toác ra thịt tươi đỏ hồng rướm máu.

Con người tới một độ tuổi nhất định, bề ngoài luôn luôn có vài chỗ giống nhau. Lão câm mới hơn năm mươi thôi mà bề ngoài như người bảy tám mươi tuổi, điệu bộ nhắm mắt thở không ra hơi của lão làm Thịnh Vọng nhớ tới ông ngoại đã khuất, ngày xưa ông bị bệnh nặng phải nằm trong bệnh viên cũng từ từ khép mắt rên rỉ ê ê a a như thế.

Cậu xót lòng, nhưng kẻ khác thì không.

Cao Thiên Dương đứng thẳng dậy hỏi: “Ai đẩy?”

Phần lớn người do dự không dám hé răng, ánh mắt tụ về một chỗ. Một nữ sinh giọng điệu chua ngoa cất tiếng giữa một rừng im lặng: “Còn ai vào đây nữa, Địch Đào đấy!”

Thịnh Vọng cau có ngẩng đầu, ánh mắt bắt vào một vị trí trong đám đông: một nam sinh khoác vai bạn, đang nhấc nhân chùi chùi giày, miệng còn cằn nhà cằn nhằn nói gì đó.

Oan gia ngõ hẹp, là cái thằng cha châm chọc nói xấu Thịnh Vọng ở phòng thi lớp 5 đây mà.

“Đm lại là mày.” Cao Thiên Dương chửi. “Con chó có mắt như mù, sao đi đâu cũng đái bậy thế hả?”

Địch Đào vứt mạnh khăn giấy trong tay: “Mẹ! Mày chửi lại thử xem?”

“Không những rác rưởi mà còn reo rắc rác rưởi khắp nơi.” Cao Thiên Dương kháy xong, nói. “Tao cứ mắng đấy, thì làm sao?”

Địch Đào ra vẻ bước xuống cầu thang, thằng bạn đứng cạnh toan kéo gã lại nhưng bị gã hất ra.

“Mày gây với họ Cao làm gì, nó tứ chi phát triển đánh đấm ghê lắm!” Thằng bạn gào lên. “2 đứa bọn mình không đánh lại đâu.”

Cao Thiên Dương trưng vẻ chế giễu lên mặt: “Nào, nhào vào đây! Sợ mày không dám thôi. Đm lần đầu tiên tao nghe thấy một thằng ngu lớp bình thường sủa rằng lớp A tứ chi phát triển, đùa ai đấy?”

Lần này cả 2 kẻ đều không nín nổi nữa, Địch Đào đi vài bước xuống bậc thang, lao thẳng tới đây.

Cao Thiên Dương bẻ ngón tay chuẩn bị tẩn nhau, bỗng dưng tầm nhìn loáng lên.

Đợi tới khi hắn hoàn hồn, Thịnh Vọng đã tháo balo, nhấc tay quẳng mạnh.

Cặp sách lướt qua tai hắn, nghe thấy tiếng gió “Vun vút”.

Cao Thiên Dương trợn mắt há mồm nhìn cặp sách cứng chắc nện vào mặt Địch Đào, thậm chí còn nghe thấy tiếng “Bốp”.

Cặp sách rơi trên mặt đất, Địch Đào ré lên bưng mặt ngồi chồm hỗm, miệng xuýt xoa đau đớn.

“Ui…..” Cao Thiên Dương nhìn gã, rồi lại nghiêng đầu nhìn Thịnh Vọng, từ tốn thở ra một câu: “Đệch?”

Chẳng trách hắn kinh ngạc, có trách thì phải trách Thịnh Vọng thoạt nhìn không giống người thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Mặt Địch Đào bị khóa kéo cào xước 2 vệt đỏ au, nhìn hơi hài hước, nhưng kết hợp với bộ dạng điên tiết thở phì phò của hắn thì cũng khiếp phết.

Tiếp đó gã chọn một câu chửi mà Thịnh Vọng ghét nhất, gã nói: “Đệch mẹ mày!”

Sắc mặt Thịnh Vọng tức thì lạnh toát.

Cao Thiên Dương không hiểu lí do, nhưng vẫn nhận ra thay đổi cảm xúc của Thịnh Vọng.

Đang mải kinh ngạc, bỗng nghe đằng trước lại có tiếng rít, hắn vội ngẩng đầu nhìn.

Địch Đào vừa mới chửi xong bị người khác đạp cho một phát từ đằng sau, loạng choạng ngã sấp mặt.

Giang Thiêm từ đằng sau bước tới, thuận tay nhặt cái cặp rơi trên mặt đất, nhìn Địch Đào lăn lê bò toài và nói: “Xin lỗi đi.”

“Đệch ——”

Từ “mẹ mày” chưa kịp thốt ra, bàn tay cầm cặp của Giang Thiêm nâng lên.

Địch Đào ôm đầu theo bản năng.

“Xin lỗi đi.” Giang Thiêm lặp lại.

“Tao ——” Địch Đào tức tối mặt đỏ tía tai. “Tao phải xin lỗi ai?!”

“Mày bị ngu à?” Vẻ mặt Giang Thiêm mất kiên nhẫn.

“Tao…..”

Bây giờ Địch Đào nằm ở phe yếu thế, cộng thêm giữa kì thi tuần, mấy thằng anh anh em em ngày thường mặc gã hô to gọi nhỏ bây giờ đang bị phạt, không đi theo gã được. Dựa theo nguyên tắc anh hùng trả thù mười năm chưa muộn, gã không gợi đòn tiếp nữa.

Gã xị mặt đứng dậy, vừa phủi bụi trên vai vừa xoay xoay cổ, sau đó mới nhả ra một câu: “Xin lỗi, được chưa? Mọe.”

Dứt lời, gã khập khiễng bước lên cầu thang, giật mạnh áo khoác đồng phục trong tay tên bạn, nhăn nhó bỏ đi.

Kẻ nhiễu sự chạy rồi, xung đột đi đến hồi kết.

Đám đông loẹt quẹt tản ra, có người vừa bàn tán vừa đi về phía căng tin, có người quay lại phòng thi, còn có người chạy tới văn phòng hoặc phòng giáo dục đạo đức.

Ai thích làm gì thì làm, Thịnh Vọng mặc kệ.

“Hay đến phòng y tế đi?”

“Đúng đấy, phải khử trùng đấy.”

Có hai nữ sinh nhắc nhở, một giọng nói trong đó giống như đúc giọng nói tố giác “Địch Đào đấy”.

Thịnh Vọng nghiêng đầu nhìn, phát hiện cũng là người quen. Bây giờ cậu không quên mặt nữa, mà nhận ra hai cô gái này là nữ sinh cùng phòng thi nhắc cậu đừng dây vào Địch Đào.

Cậu không biết tên, Cao Thiên Dương thì biết, dù sao hai nữ sinh này rất hay đến lớp A dòm Giang Thiêm. 2 cô bé chẳng nói được với Giang Thiêm mấy câu, nhưng thực ra rất thân với những người khác trong lớp A.

“Ầy, con trai đánh nhau mấy cậu đừng nhúng tay vào, đẫm máu lắm.” Cao Thiên Dương nói với nữ sinh mặt búp bê. “Má lúm, mau lôi Tiết Thiến nhà cậu về đi. Bà ấy cao to như thế mà cứ đứng đây làm tôi căng thẳng quá.”

Nữ sinh bên cạnh cao ít nhất một mét bảy mấy, buộc tóc đuôi ngựa, nghe thế thì cười khinh bỉ: “Có nhìn cậu đâu mà cậu căng thẳng đíu gì.”

“Vâng vâng vâng, em xấu được chưa?”Cao Thiên Dương đáp lời.

Nhưng Tiết Thiến không lằng nhằng nữa, kéo Má lúm đi về phía căng tin. Lúc đi không quên khen ngợi Thịnh Vọng: “Ê, nãy cậu ngầu lắm!”

Thịnh Vọng: “………”

“Tôi đã bảo một trong 2 cô này đổi đối tượng mà!” Cao Thiên Dương liếc mắt ra hiệu với Giang Thiêm và Thịnh Vọng, nhận được 2 tiếng Cút.

Bị những chuyện vừa rồi cắt ngang, nét mặt Thịnh Vọng không còn lạnh nữa.

Cậu vuốt mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh lão câm, chỉ chỉ vết thương toét miệng cười nói: “Phải sát trùng, nhiều đá vụn quá.”

“Đi thôi, đến phòng y tế.” Cao Thiên Dương nói.

Lão câm ê ê a a vung tay khua khoắng, mím môi lắc lắc đầu.

Cao Thiên Dương bảo: “Chú à, đừng khua tay nữa, cháu không hiểu đâu.”

Thịnh Vọng theo bản năng nhìn Giang Thiêm, nếu nhớ không nhầm thì hình như lão câm có quen Giang Thiêm.

Quả nhiên, Giang Thiêm nói: “Chú ấy bảo không cần tới phòng y tế, ở nhà có thuốc sát trùng.”

Thịnh Vọng rất chú ý đến bệnh tật, cũng rất để bụng tới thuốc thang, nghe thế bèn hỏi: “Thuốc nào? Để bao lâu rồi? Quá hạn sử dụng chưa?”

Lão câm: “?”

Cao Thiên Dương toe toét hỏi: “Sao cậu kĩ tính thế?”

Giang Thiêm thuận miệng trả lời: “Vì cậu ta quý giá.”

Trên đầu Thịnh Vọng chậm rãi mọc một dấu chấm hỏi.

Còn Cao Thiên Dương, hắn nhìn chằm chằm cái gáy Giang Thiêm, làm bộ như gặp ma.

Cổng trường phía Tây vào lúc buổi trưa vắng tanh vắng ngắt, những tán cây ngô đồng đan cành xen lá tạo thành chiếc ô che suốt dọc đường, ánh mặt trời len qua kẽ hở rơi xuống đất.

Cái cổng trước con ngõ dẫn vào khu nhà tập thể có một cái tên rất hợp cảnh: “Ngoài rặng ngô đồng”.

Cao Thiên Dương nói, hồi còn bé hắn với Giang Thiêm ở đây.

Ngoài rặng ngô đồng là khu nhà tập thể sớm nhất của trường trung học trực thuộc, ông nội và bà nội của Cao Thiên Dương, bà ngoại của Giang Thiêm đều là giáo viên cũ của trường trung học trực thuộc.

“Trường tiểu học ở đây rất nổi tiếng nên khoảng năm – sáu tuổi tôi chuyển tới đây ở đến tận lúc tốt nghiệp tiểu học.” Cao Thiên Dương chỉ Giang Thiêm nói. “Nó thì sớm hơn tôi, ba hay bốn tuổi gì đấy đã tới rồi nhỉ? Nhưng chưa tốt nghiệp tiểu học đã chuyển đi rồi.”

Thịnh Vọng tò mò nhìn Giang Thiêm, hắn đỡ lão câm không ngước lên, chỉ đáp “Ừm”.

Do ở đây nhiều năm, họ rất thân với người ở Ngoài rặng ngô đồng, nhất là ông bà chú bác lớn tuổi.

Nhà của lão câm nằm sâu trong ngõ, không phải nhà tập thể mà là nhà kiểu cũ có sân vườn.

Thịnh Vọng thốt lên đầu tiên: “Rộng ghê.”

Bên cạnh nhà có một cây cổ thụ, cành cây nghiêng ngả vừa hay che khuất nửa mái ngói, nhìn như một tán ô thiên nhiên, rất râm mát.

Ai ngờ Cao Thiên Dương bĩu bĩu môi nói: “Ổng chỉ ở nhà này thôi.”

Phòng khách mé Tây sân vườn chỉ còn lại một cây cột, đến cả cửa cũng chẳng có, bên trong chất đầy những chồng giấy vụn, sách cũ và cả chai nhựa. Bên cạnh nơi cất phế liệu có một gian nhà mười mét vuông, đấy là phòng của lão câm.

Trong mười mét vuông là giường, tủ quần áo, bàn, tivi cũ và một phòng vệ sinh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được.

Thịnh Vọng nhìn mà líu lưỡi, nhưng không thể hiện ra ngoài.

“Đối diện thì sao?” Cậu chỉ chỉ sân nhà bên kia có cấu tạo không khác gì bên này, nhưng phòng khách có cửa, bên trong kê một cái bàn vuông và bốn cái ghế.

Bên trái phòng khách nối liền với phòng bếp lụp xụp, bên phải nối liền với phòng ngủ không khác mấy với phòng của lão câm.

“Nhà đối diện của cụ Đinh, người già neo đơn nổi tiếng của Ngoài rặng ngô đồng.” Cao Thiên Dương nói. “Quan hệ của anh Thiêm với cụ tốt lắm, trưa toàn đến đây ăn thôi. Tôi thì không được, hồi bé trèo cây không may làm sụp nóc nhà cụ, cụ già thù dai, gặp tôi cái là xách chổi lên ngay.”

Hắn chỉ chỉ lỗ thủng trên mái ngói, nhưng Thịnh Vọng không tập trung lắm, ánh mắt cứ dòm vào phòng khách.

Buổi trưa mỗi ngày Giang Thiêm biến mất ngoài cổng Tây để đến đây ăn cơm?

Vì sao?

Đang mải nói chuyện, cửa phòng đối diện vang lên tiếng kẽo kẹt, một ông già với mái đầu thưa tóc bước ra. Cụ thoạt nhìn nhanh nhẹn khỏe khoắn, vai lưng thẳng tắp, cơ mà nếp nhăn trên trán sâu hoắm, lông mày nhướng lên thành 3 nếp gấp.

Bấy giờ Cao Thiên Dương thốt lên “Wtf”, lủi sau lưng Thịnh Vọng và Giang Thiêm. “Anh Thiêm anh hố em à, sao anh bảo hôm nay cụ không ở nhà?”

“Tôi nói cụ không ở nhà bao giờ?” Giang Thiêm nói.

“Chả phải anh dặn cụ hôm nay không đến ăn cơm hay sao? Cụ vẫn hay ngủ trưa vào giờ này mà?” Cao Thiên Dương bắt đầu lằng nhằng.

Cụ Đinh tuy lớn tuổi, nhưng mắt rất tinh, liếc cái đã thấy ngay kẻ thù, xoay người xách cái chổi dựng bên tường.

Lão câm mở cái miệng không có đầu lưỡi, đứng bên cười quác quác.

Cao Thiên Dương lao đi như tên bắn, nói: “Đừng đánh! Cháu đưa lão câm về thôi, cháu đi ngay đây! Tạm biệt!”

Thằng hề chắp tay cúi chào, hốt hoảng nhảy ra ngoài cổng.

Thịnh Vọng hỏi: “Cậu đi thật à?”

“Cậu nhìn cái chổi kia có giống giả không?” Cao Thiên Dương nói. “Hai anh ở lại nhé, em đến quán Hân Hoan ăn cơm đây. Ăn xong em về thẳng phòng học luôn, hẹn gặp lại!”

Cụ Đinh như con cú mèo già khọm, nhạy bén nhìn chằm chặp cổng, mãi tới khi thằng nhóc thối tha chạy mất dạng rồi mới chậm rãi thả cây chổi ra.

Cụ đi đôi giày vải màu đen băng qua khoảnh sân lại gần đây, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Lão câm ê a kêu lên, rồi khua tay múa chân.

Cụ Đinh “Này”, quay đầu nhìn Giang Thiêm: “Tiểu Thiêm nó nói gì thế?”

“Bị ngã ở trong trường, sứt đầu gối.” Giang Thiêm nói.

Thịnh Vọng nhấc bao bố màu xanh trong tay và nói: “Dưa hấu bị bét mất 2 quả, chỉ còn 1 quả nguyên vẹn thôi.”

Cụ Đinh liếc cặp mắt ưng nhìn Thịnh Vọng, quan sát từ trên xuống dưới và hỏi: “Con cái nhà ai đây?”

Vấn đề này khá lúng túng đấy.

Theo lý mà nói, Giang Thiêm phải nói: “Nhà cháu.”

Thịnh Vọng cười khan, giành nói trước Giang Thiêm: “Cháu là bạn cùng lớp cậu ấy, chào cụ Đinh ạ.”

Cụ trừng mắt nói: “Ai bảo tôi họ Đinh!”

Thịnh Vọng: “……….”

Vẻ mặt cậu vô tội nhìn cụ Đinh cười mỉa, quay đầu nhìn chăm chú Giang Thiêm.

May mà đối phương tốt bụng vươn tay cứu giúp, hắn chỉ chỉ ngoài cổng nói: “Cái tên vừa chạy dạy cậu ấy thế.”

Cụ Đinh hầm hừ, nói: “Thằng ranh con nói hươu nói vượn!”

Giang Thiêm mắt không hề chớp đổ vỏ cho Cao Thiên Dương, thái độ của cụ Đinh với Thịnh Vọng tức thì tốt hơn hẳn, cụ bảo: “Anh cùng với Tiểu Thiêm đưa lão câm về đấy à? Hôm nay các anh phải thi mà?”

Thịnh Vọng đáp: “Dạ, vẫn kịp.”

Cụ Đinh thấy cậu ngoan ngoãn lễ phép, gật gật đầu nói: “Hai anh ăn cơm chưa?”

Thịnh Vọng đưa mắt ngó Giang Thiêm.

“Sao thế? Ăn hay chưa mà không biết à?” Ông cụ tinh tường lắm, vạch trần luôn chẳng để cho đường lui.

Thịnh Vọng thầm nói cháu xuất phát từ lễ phép hỏi ý kiến chủ nhà thôi mà! Dù gì hắn đâu phải người ngoài, nhỡ cậu nói chưa ăn và ông cụ giữ họ lại ăn cơm, Giang Thiêm bực dọc mà vẫn phải đồng ý, thế thì lúng túng lắm.

Cậu giữ vững nụ cười, chậm rãi nhấc chân lên và đạp chân Giang Thiêm, ý bảo hắn cứu viện.

Giang Thiêm: “……….Chưa ăn ạ.”

Thịnh Vọng sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.

Giang Thiêm bình tĩnh nói: “Cậu nhấc chân lên trước đã.”

“Ờm ờm ờm xin lỗi nhé.” Thịnh Vọng bắn ra.

Niềm vui của ông cụ giống như một đứa trẻ, hiện hết lên mặt. Cụ Đinh bỗng dưng hớn hở, gật gù thích ý phẩy quạt hương bồ và đi vào phòng bếp: “Ôi dào, tôi biết ngay các anh chưa ăn mà! Tôi đi làm cơm đây.”

Ông cụ vừa đi, hai người họ đỡ lão câm vào phòng.

Giang Thiêm quen cửa quen nẻo cầm hai cái lọ trên nóc tủ quần áo và một túi bông băng.

Xử lý miệng vết thương xong, lão câm khua tay toan đứng dậy. Giang Thiêm giữ lão lại nói: “Chú đừng nhúc nhích, để cháu.”

Hắn cầm bao bố màu xanh, dắt Thịnh Vọng ra ngoài.

Trong sân có một giếng nước, bên cạnh giếng kê một cái xô sắt màu trắng, hai tai dùng dây thừng buộc ngoài giếng. Giang Thiêm đặt quả dưa hấu nguyên vẹn duy nhất vào xô, nhấc dây thừng thả xô vào trong giếng.

Thịnh Vọng chống đầu gối quan sát từ đầu đến đuôi, cuối cùng hỏi: “Cậu đang làm gì vậy? Rửa dưa hấu à?”

“Ướp lạnh.” Giang Thiêm đáp.

“Sao không cho vào tủ lạnh?”

Giang Thiêm nửa ngồi bên cạnh, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cậu, cảm giác như……nhìn thằng ngu.

Thịnh Vọng thính lắm, thấy thế thì xù lông: “Sao?”

Giang Thiêm hất hất cằm về phía phòng ngủ: “Nãy cậu có nhìn thấy tủ lạnh không?”

Thịnh Vọng cúi đầu: “Ầu.”

Cậu ngẫm nghĩ, hình như không có thật.

Sống sung sướng quen rồi, cậu suýt tí nữa quên mất vẫn còn những con người chui rúc trong góc phố và ngõ hẻm trầy trật sống qua ngày.

Cậu nhìn chằm chắm miệng giếng đen ngòm, sững sờ trong giây lát.

Giang Thiêm đột nhiên nắm dây thừng kéo cái xô lên, nhờ nước giếng mơn man mà quả dưa hấu sạch bong kin kít. Mép xô va vào thành giếng bằng đá làm nước bắn tung tóe.

“Xem đi.” Giang Thiêm hất cằm về phía quả dưa.

Thịnh Vọng chẳng biết gì cả, do dự thò tay sờ thử. Trong xô vẫn còn hơn nửa nước giếng, cảm giác lạnh khiếp người.

“Nước giếng lạnh thế?” Thịnh Vọng rút vèo móng vuốt.

“Ừm.” Giang Thiêm thả xô ra, hắn đứng dậy vẩy sạch nước dính trên tay, nói: “Không kém tủ lạnh đâu.”

Thịnh Vọng “Ờm”, tâm trạng tươi tỉnh hẳn lên.

“Ê?” Thịnh Vọng tò mò. “Tôi có một câu hỏi. Tôi thấy người khác đều chẳng hiểu thủ thế của ông ấy, sao cậu hiểu?”

“Tôi hiểu một nửa thôi, đoán mò ấy mà.” Giang Thiêm bảo. “Chỉ có mỗi ông chủ của Hân Hoan nói chuyện được với chú ấy thôi.”

Thịnh Vọng gần gù, thầm nói chẳng trách lão câm hay chạy tới Hân Hoan, có lúc giúp ông chủ Triệu bê đồ, có lúc thu dọn bao bì đóng gói, có lúc đi nhặt phế liệu, có lúc chỉ ngồi đấy thôi.

Nếu trên đời chỉ có một người nghe thấy bạn nói, thì người ấy là người quan trọng hơn tất cả.

Cơm nước cụ Đinh đã nấu xong xuôi, có người đến chỉ cần hâm nóng là xong. Lúc Giang Thiêm không đến đây, cụ và lão câm ăn rất ít, chỉ có một rau một canh. Cụ sợ đơn điệu, nên làm thêm một đĩa thịt xào ớt xanh, bưng lên như dâng châu báu.

Trước khi vào phòng, Giang Thiêm kéo Thịnh Vọng lại.

“Sao thế?” Thịnh Vọng thắc mắc.

Giang Thiêm chần chừ một lát mới nói: “Hay cậu đến Hân Hoan đi.”

“Hể?” Hắn đột nhiên thay đổi làm Thịnh Vọng không theo kịp.

Cậu sửng sốt nhìn Giang Thiêm rồi khẽ “À”.

Quả nhiên vẫn chưa quen với việc người khác bước vào cuộc sống của mình, nhỉ? Ngày nào Giang Thiêm cũng tới đây nhưng chưa từng nói với ai. Ngoại trừ Cao Thiên Dương biết từ bé, có lẽ hắn không thích bất cứ kẻ nào dòm ngó một góc riêng tư của mình.

Hiểu mà.

Chẳng qua thấy một tí một xíu xíu mất mát vì bị đuổi ra khỏi cửa mà thôi.

Thịnh Vọng cười bảo: “Được thôi, không vấn đề gì hết. Thế cậu nói với Đinh…..Ờm, cụ họ gì nhỉ? Cậu giải thích với cụ giúp tôi nhé, nói tôi có việc gấp phải về trước.”

Lúc cậu nói, Giang Thiêm vẫn nhìn cậu, đầu lông mày hơi cau, chẳng biết đang nghĩ gì.

Thịnh Vọng xách cặp lên.

Đang định xoay người bước đi, Giang Thiêm chợt lên tiếng: “Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.”

Thịnh Vọng: “………..”

“Cậu chưa bị ai đấm vỡ mồm thật à?” Thịnh Vọng bực bội.

Mắt thấy cậu chủ sắp xù lông, Giang Thiêm bổ sung thêm: “Ông cụ nấu cơm không cẩn thận, tôi không biết cậu có ăn được hay không.”

Giang Thiêm vẫn cứ cau mày: “Cậu muốn ở đây hơn hay đến Hân Hoan?”

Mắt to trừng mắt nhỏ với hắn một lúc, Thịnh Vọng rốt cuộc ngộ ra: “Cậu vòng vo cả ngày, hóa ra là sợ tôi ở đây ăn không ngon hả?”

Giang Thiêm im lặng, cứng ngắc thở ra một câu: “Sợ cơm xới ra bị bỏ phí.”

Thịnh Vọng nhướng mày, nét mặt ngờ vực nhìn hắn: “Cậu học ở đâu cái tính nghĩ một đằng nói một nẻo đấy?”

Giang Thiêm xị cái mặt đẹp đẽ, chỉ cổng tiễn khách: “Cậu đến Hân Hoan đi.”

“Ứ đấy.”

Cảm xúc vừa xẹp lép của Thịnh Vọng lại phồng lên, nhấc chân bước vào phòng, vừa đi vừa bảo: “Rốt cuộc cậu có hiểu lầm gì với tôi vậy, tôi mà kén chọn thế á?”

Giang Thiêm tức thì rút điện thoại, mở album.

Thịnh Vọng thầm nghĩ toi rồi, video say rượu vẫn nằm trong tay thằng cha này, cậu vội giữ hắn lại nói: “Rồi rồi rồi, tôi cực kỳ kén chọn, cực kỳ cực kỳ cực kỳ kén chọn, cậu hài lòng chưa?”

Lẽ đương nhiên, Giang Thiêm không hài lòng.

Hắn thoát khỏi album, mở wechat trong ánh mắt ngờ vực của Thịnh Vọng, lướt nhanh xuống dưới và ấn một hình đại diện, giơ lịch sử trò chuyện cho Thịnh Vọng xem.

Thịnh Vọng nhìn thấy ghi chú: Hân Hoan – Triệu Túc.

Thật là một phong cách ghi chú lạnh lùng. Cậu vừa chửi bới trong lòng, vừa đọc tin nhắn dài dằng dặc bên dưới, sau đó lập tức ngu người.

Đoạn dài đương nhiên do ông chủ Triệu gửi.

Đàn ông trung niên nghiện wechat, rất thích gõ hẳn một bài văn dài dằng dặc mà chả cần biết đối phương có thèm đọc hay không, cái gì họ cũng dám viết dám gửi vào khung trò chuyện.

Và ông chủ Triệu léo nha léo nhéo như sau:

[Hân Hoan – Triệu Túc: Lão câm bảo hai ngày nữa có dưa hấu mới hái, cháu tan học không có việc gì thì đến lấy một quả, chắc là ruột giòn, cháu ăn ruột cát hay ruột giòn?]

[Giang Thiêm: Sao cũng được ạ, cảm ơn.]

[Hân Hoan – Triệu Túc: Cháu đúng là dễ nuôi ghê. Thằng nhóc mà cháu dẫn tới ăn cơm ấy, kén chọn thôi rồi. Qua nhiều ngày quan sát và rút ra kết luận, nó không ăn cà rốt, không ăn cải bó xôi, hành, tỏi, rau thơm phải nhặt hết ra, để nó nhìn thấy thì không được. Củ cải trắng phải thái hạt lựu mới ăn, thái thành miếng không ăn, ớt xanh thái lát không ăn, thái sợi mới ăn. Không ăn khoai tây giòn, không ăn dưa hấu cát, không ăn ô mai chua, không ăn nho quá ngọt.]

[Hân Hoan – Triệu Túc: Chú mà có thằng con như này á, chú phải cho nó nhịn đói 3 ngày.]

[Hân Hoan – Triệu Túc: Thôi dẹp đi, không nói nữa, con chú không đỏng đảnh thế.]

[Giang Thiêm: ………..]

Cách màn hình vẫn cảm nhận được sự cạn lời và tức thở của Giang Thiêm, nhưng Thịnh Vọng còn tức thở hơn đây này.

Cậu nghĩ sao người trung niên lắm mồm thế? Sao suốt ngày mách lẻo thế! Ăn một bữa cơm thôi có cần phải viết hẳn một bản báo cáo chăn nuôi không hả?

Nhưng rồi cậu lại nghĩ, ông chủ Triệu là người có thể nhả ra câu “chuộc bé học sinh đi ăn cơm không trả tiền của cháu về”, thì còn gì mà ông không nói được?

Thịnh Vọng tắt màn hình hộ Giang Thiêm, nói: “Ông ấy nói xấu tôi.”

“Ai nói xấu anh thế?” Cụ Đinh mang cơm ra nói. “Mau tới đây ngồi đi Tiểu —– Tiểu gì ấy nhở?”

Cụ hỏi Giang Thiêm.

“Tiểu Vọng.” Giang Thiêm gọi tên theo thói quen của cụ, dứt lời hắn hơi khựng lại.

Nhũ danh thốt ra từ miệng hắn cứ quái quái thế nào ấy, Thịnh Vọng bối rối lấy ngón cái gẩy gẩy ngón trỏ, nói: “Tiểu Thịnh Tiểu Vọng gì cũng được ạ, miễn là cụ thích.”

Cụ Đinh bảo: “Tiểu Vọng ăn bao nhiêu cơm? Bát này có đủ không?”

“Đủ ạ.” Thịnh Vọng vội đáp.

“Để cụ xới cơm cho anh.”

“Để cháu tự xới ạ.”

Đáng tiếc ông cụ đi đứng nhanh nhẹn quá, cầm thìa cơm chạy mất.

Thịnh Vọng đành ngại ngùng rút tay lại, ngồi xuống cạnh bàn. Có lẽ do đói bụng quá, mà thức ăn trên bàn tuy đơn giản nhưng ngửi rất thơm, nghe chừng còn ngon hơn tay nghề của ông chủ Triệu lắm mồm ở quán Hân Hoan.

Bụng cậu réo ùng ục, nhằm che đậy âm thanh không được đẹp trai cho lắm, cậu ho khụ và cất tiếng hỏi Giang Thiêm: “Sao Cao Thiên Dương gọi cụ là cụ Đinh?”

Giang Thiêm mấp máy môi mỏng, chợt liếc mắt trông thấy cụ Đinh bưng cơm bước vào, bèn rút điện thoại ra mở Ghi chú.

Thịnh Vọng nghi hoặc nhích lại gần xem.

Cậu thấy Giang Thiêm ấn vào biểu tượng chiếc bút, vẽ một hình tròn lên Ghi chú, trong hình tròn vẽ một Đinh (丁), sau đó là 2 con mắt, trên trán có 3 nếp nhăn.

c22-ghi chú

Sau đó hắn bắt đầu gõ chữ, hai ngón tay thon dài với tốc độ gõ phím cực nhanh.

Thịnh Vọng trông thấy trên Ghi chú xuất hiện một hàng chữ:

Có một bài hát thiếu nhi tên là Có một ông cụ Đinh, nghe chưa?

Sau đó thêm một hàng chữ nữa.

Trông giống không?

“Giống.”

Thịnh Vọng gục đầu cười khúc khích, còn Giang Thiêm mặt không đổi sắc xóa sạch Ghi chú.

Nhờ phúc của bức phác họa mà suốt bữa cơm Thịnh Vọng nhịn cười cực kỳ khổ sở, tâm trạng cũng cực kỳ tươi tỉnh.

Nói ra có lẽ chẳng ai tin, bữa cơm thoải mái và vui vẻ nhất của cậu trong khoảng thời gian này, ấy thế mà là ăn với Giang Thiêm.

Cậu bỗng nghĩ, nếu cậu và Giang Thiêm không có mối quan hệ “Anh em trên danh nghĩa” đầy khó xử, mà quen nhau một cách thật bình thường, trở thành bạn học một cách thật bình thường và làm bàn trước bàn sau một cách thật bình thường, thì có khi họ sẽ trở thành một đôi bạn tốt.

Nhưng suy nghĩ ấy chẳng mấy đã tiêu tan, bởi vì trên đường quay về phòng thi, Thịnh Vọng bỗng nhớ tới chuyện sáng nay.

Cậu hỏi Giang Thiêm: “Cậu định buổi trưa đến căng tin, mà nếu trưa đã gặp nhau rồi thì sao cậu phải đem vở tới tận phòng thi của tôi nữa?”

Giang Thiêm nghe thế thì cau mày: “Trước khi thi cậu không xem lại à?”

Thịnh Vọng rất khó hiểu: “Tôi thi Toán Lý, xem tổng kết Hóa làm gì?”

Biểu cảm của Giang Thiêm trống rỗng trong giây lát, dường như không ngờ đến chuyện ấy. Hắn sửng sốt một lát, lại cau mày hỏi: “Cậu không thấy tin nhắn à?”

“Cậu nhắn tin cho tôi á?”

Thịnh Vọng mở cặp sách bắt đầu bới di động, vừa bới vừa nói: “Trước khi thi cậu không tắt máy à?”

Biểu cảm của Giang Thiêm lại trống rỗng trong giây lát, hắn nói: “Tôi tắt tiếng.”

Nhân lúc chưa tới phòng thi, Thịnh Vọng mở di động ra, quả nhiên trông thấy tin nhắn vào buổi sáng.

[Giang Thiêm: Xem vở tổng kết]

Thịnh Vọng toan tìm vở, Giang Thiêm ngăn cậu lại: “Bỏ đi, đừng xem.”

Thịnh Vọng: “Tại sao?”

Giang Thiêm đáp: “Tinh thần sẽ suy sụp.”

Thịnh Vọng: “???”

Càng nói thế cậu càng muốn xem! Cậu rút vở tổng kết ra, chưa kịp mở, một tờ giấy đã rơi ra.

Đó là một trang giấy xé ra từ một quyển bài tập nào đó, mép giấy sần sùi. Bên trên có một câu hỏi được đánh dấu bằng năm ngôi sao đỏ chót.

Thịnh Vọng nhặt lên thì phát hiện đây là một câu Lý nhìn rất quen mắt, tuy rằng không giống 100% nhưng cực kỳ giống câu nhiều điểm cuối cùng trong bài thi hôm nay.

Giang Thiêm nói: “Bài này cả lớp từng làm hết rồi, trừ cậu ra.”

“…….”

Như Giang – thầy bói rởm – Thiêm dự đoán, tinh thần của cậu chủ Thịnh suy sụp ngay tại chỗ.

Dù cho Thịnh Vọng bị sốc tới mức hoảng hồn, nhưng tâm lý vững vàng dày công rèn luyện giúp cậu xốc lại tinh thần trước cuộc thi buổi chiều, không những thế còn hóa căm hờn thành sức mạnh, thuận buồm xuôi gió thi xong 3 môn còn lại.

Kết quả thi tuần của trường trung học trực thuộc luôn có rất sớm, ngay ngày hôm sau, khối 11 bắt đầu lan truyền một lời đồn như sau: anh chàng đẹp trai mới chuyển tới lớp A chỉ học mỗi một tuần mà tổng điểm tăng thêm gần 50, xếp hạng toàn khối tăng thêm 100 hạng.

Toàn khối xôn xao, lời đồn gieo rắc tới tận tiết một buổi tự học tối, tới tiết thứ 2 bị giáo viên các lớp bác bỏ và đính chính thông tin.

Kết quả chính thức của kì thi tuần như sau: Thịnh Vọng tổng điểm tăng thêm 62, chỉ riêng môn Hóa đã tăng từ 62 lên đến 90, xếp hạng toàn khối tăng thêm 127 hạng.

Số người bùng choáy nhiều thêm.