“Alo, Tiểu Thiêm đấy à? Chú là chú Thịnh đây.” Thịnh Minh Dương ở đầu dây bên kia cứ tưởng đã đổi sang người khác nên bỗng khách sáo hơn hẳn.
Thịnh Vọng nhìn xung quanh, mở miệng bảo: “Chào chú Thịnh, cháu là con trai Thịnh Vọng của chú đây.”
Thịnh Minh Dương: “….”
“Cái thằng này.” Thịnh Minh Dương tức giận hỏi. “Chả phải con bảo đưa điện thoại cho Tiểu Thiêm hay sao?”
“Con có đưa đấy chứ, nhưng không có người ở đây.”
“Là sao?” Thịnh Minh Dương sửng sốt. “Không có người là sao?”
“Dù sao thì cũng không ở trong phòng học.”
Thịnh Minh Dương kéo điện thoại ra thì thầm với ai đó vài câu, rồi lại bảo Thịnh Vọng: “Giữ máy chờ tí, bố hỏi cô Giang thử xem.”
Thịnh Vọng trợn trắng mắt, ném điện thoại lên bàn.
Đằng trước có mấy bạn học đi về phía này, chắc muốn trò chuyện với cậu về kì thi vừa rồi. Thấy cậu gọi điện thoại đành dừng chân, chào tạm biệt rồi về trước.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi thôi mà trong phòng học chỉ còn lại mỗi mình Thịnh Vọng.
Cậu chán ngán vung vẩy quai cặp, lắng nghe tiếng người ồn ào dần dần đi xa như thủy triều rút xuống, từ hành lang xuống cầu thang, sau đó biến mất tăm, cả tầng cao nhất chợt im ắng.
Cậu nhìn màn hình di động vẫn hiển thị “Đang trò chuyện”, bỗng nhớ tới hồi còn bé cũng thế này đây. Khi đó mẹ cậu vừa mới qua đời, chắc sợ cậu nghĩ quẩn nên Thịnh Minh Dương nhất quyết phải đưa đón cậu mỗi ngày.
Thời kì then chốt của việc làm ăn luôn vừa bận vừa vội nên Thịnh Minh Dương rất hay đến muộn, Thịnh Vọng vừa làm bài tập vừa chờ bố. Mỗi lần làm xong bài tập, học sinh về hết rồi, Thịnh Minh Dương mới tới nơi, cầm cặp sách cho cậu rồi cứ xin lỗi “Vọng tử ơi”, xin lỗi “Vọng tử nhé”.
Về sau có Tiểu Trần lái xe rồi, Thịnh Vọng rất ít khi phải đợi nữa. Và sau này cậu phản đối nhiều quá nên Thịnh Minh Dương cũng rất ít khi gọi cậu là “Vọng tử” nữa.
Trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót “cộp cộp côp”, Thịnh Vọng hoàn hồn quay đầu qua. Cậu bỗng nhìn thấy một bóng người với mái tóc suôn dài lướt qua cửa sổ, nhìn dáng người thôi là biết ngay giáo viên Tiếng Anh lớp cậu – Dương Tinh.
Thịnh Vọng tới đây 3 ngày rồi, chưa học tiết tiếng Anh nào nhưng có ấn tượng với cô sâu sắc nhất, bởi vì cái đám cáo già ở lớp A nhắc đến “Tinh” là tái mặt, vừa nghe bốn chữ “Chị Tinh tìm mày” là sợ tới mức bay màu.
Nghe đồn đại thế nên Thịnh Vọng cứ ngỡ giáo viên tiếng Anh lớp cậu là quỷ dạ xoa.
Sau đó thấy người thật rồi mới phát hiện không phải thế, Dương Tinh cao gầy, mặt mũi không quá đẹp, xương gò má hơi cao, nhưng nếu đứng trong đám đông thì cô chắc chắn là người nổi bật nhất.
Cộp cộp cộp.
Dương Tinh đi ngang qua và lùi lại, nâng cằm gõ cửa.
“Tinh —- ” Thịnh Vọng bị tẩy não bấy lâu, suýt tí nữa phun ra “Chị Tinh”, may mà phanh kịp: “Cô Dương.”
“Ừm.” Dương Tinh hỏi: “Sao em vẫn chưa về? Ở đây làm gì?”
Tốc độ nói chuyện của cô rất nhanh và lúc nào cũng hơi nâng cằm nên lời hay ý đẹp thốt ra khỏi miệng cô mà cứ như đang thẩm vấn.
Nhưng Thịnh Vọng trước giờ không sợ giáo viên, cậu nở nụ cười đáp: “Đợi người đón ạ.”
“À.” Dương Tinh liếc bàn học của cậu. “Can đảm đấy nhỉ, dám đặt di động ngay dưới mí mắt tôi à?”
Thịnh Vọng ngẩn người, im lặng không nói gì cầm di động dâng lên.
Cậu chủ nhỏ giả vờ ngoan ngoãn là tuyệt nhất, Dương Tinh cao gầy nhướng đôi mày dài nhỏ, đầu tiên là quét mắt quanh phòng học vắng vẻ, rồi quan sát cậu một lúc mới nói: “Đưa tôi làm gì, tôi đâu phải họ Từ, tự đem đến phòng giáo dục đạo đức đi.”
Dứt lời, cô nện giày cao gót bỏ đi.
Thịnh Vọng duỗi tay định đặt điện thoại xuống bàn thì người bên kia gọi “Này”.
“Con đây, bố nói đi.” Thịnh Vọng đáp qua quýt.
“Giang Âu đang gọi cho thằng bé.”
“Gọi cho ai?” Thịnh Vọng đang đơ, rồi “À” một tiếng. “Giang Thiêm, cậu ta mang điện thoại à? Không ngờ can đảm thế đấy.”
Thịnh Minh Dương tức giận bảo: “Nói năng cái kiểu gì đấy? Sau này phải gọi anh.”
“Không, mơ đi.” Không có người ngoài ở đây, Thịnh Vọng đáp rất thẳng thừng.
Còn Thịnh Minh Dương đối phó với thằng con mình rất đơn giản và dễ dàng, Thịnh Vọng không chịu gọi thì ông sẽ sửa xưng hô trước: “Giang Âu nói anh con bị giáo viên gọi đến phòng làm việc.”
Mọe….
Thịnh Vọng dùng khẩu hình chửi bậy một câu.
“Con không nói thành tiếng thì bố không biết con đang nói gì đâu.” Thịnh Minh Dương đùa cậu. “Được rồi, con cứ về với chú Tiểu Trần trước đi.”
Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng Giang Âu khẽ khàng: “Chắc là thi cử hoặc có chuyện gì đấy, trước đây vẫn hay thế, về đến nhà toàn 11 giờ thôi. Đừng bắt Tiểu Vọng đợi nữa, về nhanh đi.”
Có giáo viên nào mà lằng nhằng với hắn ta đến tận 11 giờ? Thịnh Vọng xách cặp, vừa ngẫm nghĩ vừa đi ra cửa.
“Thôi được rồi, con về trước đi. Tí nữa bố bảo Tiểu Trần đi chuyến nữa.” Thịnh Minh Dương nói xong, dặn thêm: “Lên chào hỏi anh con trước khi về nhé.”
Mơ đi.
Thịnh Vọng tắt đèn phòng học, không nhiều lời mà cúp điện thoại.
Đường xuống tầng chắc chắn phải băng qua văn phòng, miệng cậu vừa nói mơ đi xong nhưng lúc đi ngang qua vẫn hạ mình liếc mắt vào. Trong văn phòng có năm cái đầu đang lặng lẽ cúi xuống, trước mặt không đặt bài thi thì là giáo án. Còn Giang Thiêm bị gọi đến văn phòng trong truyền thuyết thì chả thấy bóng đâu.
Thịnh Vọng khựng bước chân, dấu chấm hỏi đầy đầu: Cái người nào đó trước khi nói dối không móc nối với người khác à? Không sợ bị lật tẩy ư? Hay là….Không phải ở văn phòng, mà đi chỗ khác?
Cậu nhìn trái nhìn phải, đang định hỏi giáo viên thì chú Tiểu Trần bỗng nhắn tin bảo rằng chú đang ở trước cổng trường, chỗ ấy không cho đỗ xe lâu.
Thấy thế cậu chần chừ vài giây, cuối cùng đành đi xuống tầng.
Trường trọng tâm của tỉnh không chỉ có mỗi trường trung học trực thuộc, nhưng phần lớn nằm ở vùng ngoại ô, rời xa thành phố rời xa bầy người, cái điệu như nóng lòng muốn đi tu lắm rồi.
Trường trung học trực thuộc là một ngoại lệ hiếm hoi. Nó được thành lập từ rất sớm, xây dựng trên khu đất phong thủy bảo địa ở trung tâm thành phố, chớp mắt đã được 130 năm. Sau này xung quanh dần dần sầm uất, nó được một cánh rừng lớn bao quanh kéo dài từ khu dạy học đến khu nghỉ ngơi, ngăn cách mọi ồn ã bên ngoài.
Nhà trường đặt tên cho cánh rừng và hoa hoa cỏ cỏ ấy là “Vườn tu thân”, còn học sinh gọi nó là “Cầu hỉ thước”.
Những cặp đôi trưởng thành yêu đương thì tay trong tay bước trên đường lớn, còn mấy đứa trẻ yêu sớm để tránh bị túm cổ chỉ đành trốn ở trong rừng vụng trộm. Tới buổi tối nhìn cứ như bóng ma dập dờn.
Thịnh Vọng đã tới đây 3 ngày, bị cái đám vụng trộm ấy dọa mấy lần liền.
Ngoài cổng trường có vài khu dân cư, thành phần trong khu dân cư cực kỳ đơn giản, không gì khác ngoài 3 kiểu: viên chức trong trường, học sinh và người theo con đến đây thuê nhà.
Thịnh Vọng đi men theo con đường ma quỷ ra ngoài cổng trường, thấy chú Tiểu Trần hạ cửa xe xuống bèn vẫy vẫy tay.
Cậu đứng cạnh cổng chờ Tiểu Trần quay đầu xe, bỗng nhiên nghe thấy dưới khu nhà dân cách đó không xa có tiếng người. Đèn chỗ ấy hỏng hết rồi, nhấp nha nhấp nháy.
Thịnh Vọng nhìn thấy 2 cái bóng lờ mờ một trước một sau ra khỏi khu nhà, rẽ vào đường khác.
“Đèn đường tệ hại quá, tối mù thế này, hay để anh đi với cậu nhé.”
“Không cần đâu.”
Cậu loáng thoáng nghe thấy đoạn đối thoại như vậy, nhưng bị tường vây khu chung cư và tiếng người tiếng xe ngăn cách nên cũng không rõ lắm. Cảm giác âm sắc của người trả lời rất lạnh, nghe có hơi quen tai.
“Tiểu Vọng.” Chú Tiểu Trần gọi cậu.
Thịnh Vọng đáp lời, cất bước tới bên xe.
Khóe mắt bỗng liếc thấy bóng người dưới tầng hình như ngoảnh đầu lại, nhưng cũng có thể là tại bóng cây đan xen chồng chất nên nhìn nhầm. Thịnh Vọng ngồi ở ghế sau, tựa đầu vào cửa sổ định chợp mắt một lúc.
Khi ánh đèn trong tầm mắt mờ nhòe thành những lớp màu loang lổ, cậu bỗng nhớ ra vì sao giọng nói lúc nãy quen tai thế, bởi vì giông giống Giang Thiêm. Nhưng sao mà thế được, Giang Thiêm làm gì ở đấy?
Thịnh Vọng giật mình tỉnh dậy, rồi lại khoan thai chìm vào giấc ngủ, không nghĩ tiếp nữa.
Giang Âu hay Giang Thiêm gì mà chả được, tuy rằng ở chung dưới một mái hiên, nhưng cũng chỉ là khách của Thịnh Minh Dương thôi, chẳng liên quan gì tới cậu hết.
Trong nhà có người mới dọn vào, thực ra không có nhiều thay đổi lớn, chỉ khác ở một vài chi tiết nhỏ.
Lúc Thịnh Vọng về tới nhà, Thịnh Minh Dương và Giang Âu đang đứng trước cửa, có vẻ đã chờ khá lâu, còn cô giúp việc ngày thường hay ở lại thì đã đi rồi.
Cậu chẳng nhấc mí mắt, vừa mở tủ giày đã thấy một loạt giày dép lạ mắt xếp ở hàng cuối cùng. Một số là giày thể thao kích cỡ xấp xỉ cậu, còn lại là giày dép của phụ nữ.
Từ sau khi mẹ cậu qua đời, đã rất lâu rồi trong nhà không xuất hiện thứ ấy.
“Con cởi giày ra đi.” Thịnh Minh Dương xoay người cầm dép lê của cậu đặt xuống. “Lấy dép sẵn cho con đây.”
Thịnh Vọng đứng trước tủ giày rũ mắt quan sát một lúc rồi khép cửa tủ lại, lặng thinh ngồi xổm xuống tháo dây giày.
“Nãy gọi điện vẫn ổn mà, sao giờ về đến nhà lại phớt lờ người khác thế kia?” Thịnh Minh Dương vỗ vỗ bả vai Giang Âu, kéo ống quần ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Vọng, hỏi: “Hôm nay bố với chú Từ, à, là chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức trường con ấy, nói chuyện điện thoại. Thầy ấy nói con trai bố ở trường có biểu hiện rất tốt, mấy thầy cô trên lớp đều rất thích con, nghe nói kì thi hôm qua con làm rất được?”
Cậu ngẩng đầu liếc Thịnh Minh Dương, rồi đứng dậy xốc cặp sách lên vai nói: “Vâng tốt lắm ạ, 3 môn không đạt điểm chuẩn.”
Nói xong cậu lướt qua 2 người, cất bước đi lên tầng.
Thịnh Minh Dương và Giang Âu đưa mắt nhìn nhau, bối rối trong chốc lát.
“Em đã bảo em không đứng đây thì tốt hơn mà.” Giang Âu nói.
“Dù sao cũng cần thời gian thích ứng.” Thịnh Minh Dương nghe thấy trên tầng 2 có tiếng đóng cửa cái “Rầm”, thở dài bảo: “Thằng nhóc này cứng miệng mềm lòng, ai chân thành ai giả dối nó hiểu rõ, không phải nhằm vào em đâu, nó chỉ….”
“Chỉ là nhớ mẹ, em hiểu mà.” Giang Âu nói.
Cô nhìn thoáng qua phòng bếp, bảo với Thịnh Minh Dương: “Cháo thì em không bưng lên, anh mang cho nó đi.”
“Bây giờ chắc chắn đang cáu bẳn lắm, không mở cửa cho anh đâu.” Thịnh Minh Dương cười khổ, nói: “Em nghĩ cái biển không được gõ cửa trên cửa phòng thằng nhóc ấy treo cho ai xem? Cháo cứ hâm nóng để đấy, nó đói bụng sẽ tự mò xuống ăn.”
“Em thấy cách chung sống giữa anh và Tiểu Vọng hơi có vấn đề….” Giang Âu không nhịn được nói.
“Nào có đâu, chung sống như thế biết bao năm rồi mà.” Thịnh Minh Dương tức giận đáp.
Giang Âu không yên lòng ngẩng mặt nhìn lên trên.
“Khỏi phải nhìn, nó không khóc thì chỉ là việc nhỏ thôi.” Thịnh Minh Dương nói chắc như đinh đóng cột.
Giang Âu: “???”
Trong phòng ngủ tầng 2, Thịnh Vọng không hề hay biết về mấy lời của bố mình.
Cậu lôi một gói hạt hướng dương trong tủ đựng đồ ăn vặt ra, ngồi bên bàn vừa cắn hạt dưa vừa nghe Con Cua oang oang cái mồm.
Con cua hình bát giác: “Thằng cha kia đạt điểm tối đa á? Điểm, điểm tối đa thì sao, trước kia mày cũng suốt ngày điểm tối đa mà, chờ mày học hết sách rồi thì điểm tối đa dễ ợt!”
Thịnh Vọng vứt vỏ hạt hướng dương, trả lời: “Mày đừng nói lắp thế chứ, cứ nói từ từ thôi.”
“Nói từ từ?” Con Cua nghẹn ngào: “Đời tao mà được một lần đạt điểm tối đa thì tao sẽ dập đầu lạy tạ tổ tiên. Thế mà mày chỉ cần đọc sách mỗi một đêm đã qua trung bình, nếu đọc một tuần thì sao?”
“Mày say à?” Thịnh Vọng hỏi.
“Không ạ.”
“Thế xàm xí cái gì.” Thịnh Vọng nói. “Tao chỉ lấy được điểm cơ bản thôi, ai đọc sách giáo khoa một lần mà chả làm được, nếu đọc một tuần được full điểm thì tao đi học làm khỉ gì nữa.”
“Sao tao không nhận ra có nhiều điểm cơ bản thế nhở.” Con Cua tủi thân nói.
“Mày mù.”
“Thôi thôi, cần đề thi nữa không? Tao hỏi mấy đứa lớp 11 tiếp cho.” Con Cua giúp đỡ người khác bao giờ cũng nhiệt tình.
Thịnh Vọng mở bài tập về nhà ra, nói: “Giờ chưa cần, tao vừa mua mấy quyển ôn tập rồi, làm trước đã.”
Cậu tranh thủ giờ tự học buổi tối để hoàn thành 2 bài đọc hiểu môn Văn và các bài cơ bản môn Toán Lý Hóa, những bài còn lại định để tối về nhà thong thả làm sau. Kết quả làm suốt 2 tiếng liền.
Chắc Con Cua đang làm đề, không chịu nổi cô đơn. Hắn gọi Thịnh Vọng: “Anh Thịnh, sao rồi anh Thịnh, có phải cảm giác như cá gặp nước, như chim gặp trời, xuôi chèo mát mái múa bút thành văn?”
Thịnh Vọng à một tiếng, nói: “Chưa làm xong.”
Con Cua: “What? Sao có thể?”
Thịnh Vọng đang bực đây.
Hiệu suất tự học của cậu rất cao, nói thế có vẻ hơi kiêu căng nhưng cậu hiểu mình làm được gì. Trên mặt bàn có 3 thứ: bên trái là sách giáo khoa, ở giữa là đề thi, bên phải là sách ôn tập.
Bao giờ cậu cũng đọc câu hỏi trong đề thi trước và vạch ra những kiến thức cần tra cứu, sau đó nhanh chóng đọc phần tương ứng trong sách giáo khoa, rồi chọn vài câu cùng dạng trong sách ôn tập bên phải để làm, cuối cùng mới quay về giải đề thi.
Cứ làm như vậy, học một biết mười, sau này gặp phải đề bài cùng dạng thì khỏi phải lo.
Cậu dùng cách ấy giải quyết phần lớn bài tập một cách nhanh chóng, chỉ còn mỗi câu Vật lý cuối cùng vẫn chưa ra, bởi vì cậu không tìm thấy đề bài cùng dạng.
“Thật hả? Không thể nào?” Con Cua nói. “Hay mày chụp đề cho tao xem?”
“Để làm gì, mày làm hộ tao à?”
“Mày đùa tao à!” Con Cua nói. “Tao đi kêu gọi mọi người giúp đỡ. Ở phòng kí túc xá bên cạnh có 2 đàn anh giỏi lắm, tao đi hỏi cho.”
Thịnh Vọng bèn chụp ảnh gửi cho hắn, còn mình thì mở máy tính lên mạng tìm.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Con Cua ỉu xìu quay lại: “Đàn anh bật đèn pin nằm sấp ra đấy tính với nhau, vừa tính vừa chửi tao, bảo tao có thù với 2 ổng. Nếu đêm nay không tính ra thì 2 ổng không ngủ được.”
Thịnh Vọng cắn môi trừng mắt nhìn màn hình máy tính, không trả lời.
Con Cua gửi 3 tin nhắn liên tiếp, cuối cùng gọi thẳng điện thoại luôn.
Vừa nối máy hắn hỏi ngay: “Sao rồi?”
Thịnh Vọng chán nản nói: “Tìm được một đề na ná.”
Con Cua nói: “Ấy! Thế ngon rồi, làm đi!”
“Làm cục cức, đề thi học sinh giỏi.”
Con Cua: “….Bài tập trường bọn mày trâu bò thế à?”
Cho một đứa chưa học sách làm đề thi học sinh giỏi, có phải hơi biến thái quá không?
“Tao cúp máy đây, tao phải xuống nhà uống hớp nước đá cho bình tĩnh đã.” Thịnh Vọng dứt lời, cúp điện thoại đi xuống tầng.
Trong phòng khách tối om, chỉ còn mỗi ngọn đèn ở huyền quan. Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, bấy giờ mới nhận ra đã 11 giờ rồi. Cậu mở tủ lạnh cầm một chai nước đá lên tầng, dựa vào cửa sổ nốc hai hớp. Đang chuẩn bị quay về bàn học tiếp tục giải đề, đột nhiên, cậu thoáng thấy một người đứng bên cạnh cột đèn đường ngoài cổng.
Trên vai người nọ đeo balo, đang nghe điện thoại.
Có lẽ nhờ đèn đường sáng choang, có lẽ nhờ thị lực cú vọ. Cách cửa sổ thủy tinh và cả một khoảng sân, Thịnh Vọng vẫn thấy rõ sự bực bội và khó ở trên mặt đối phương.
Gọi điện cho ai mà cáu bẩn thế kia?
Thịnh Vọng hơi hơi tò mò, cậu thấy Giang Thiêm ấn lên màn hình, mặt mày lạnh tanh dúi điện thoại vào trong túi quần. Nhưng hắn không vào sân ngay, mà đứng một mình bên ngoài hồi lâu, sau đó ngẩng mặt nhìn lên tầng.
Thịnh Vọng phản xạ có điều kiện túm rèm che khuất mình, túm xong cậu mới nhận ra làm thế còn lộ liễu hơn nhiều.
Ngu chết mất.
Cậu ngẫm nghĩ rồi gạt rèm ra, ung dung nhìn qua ô cửa sổ, đã thấy Giang Thiêm xoay người định bỏ đi.
“Ê?” Thịnh Vọng sửng sốt.
Chờ tới khi kịp nhận ra thì cậu đã nhoài người khỏi cửa sổ, gọi người bên ngoài cổng: “Đi đâu thế? Cổng không mở à?”
Giọng có hơi to. Cậu vừa dứt lời, cửa sổ phòng ngủ tầng dưới cũng mở ra.
Thịnh Minh Dương thò đầu nhìn cậu: “Con nói chuyện với ai thế?”
Chẳng đợi Thịnh Vọng trả lời, ông đã phản ứng ngay: “Giang Thiêm?”
“Còn ai vào đây nữa? Trộm à?” Thịnh Vọng bảo.
Nhưng rất nhanh cậu đã phải hối hận.
Hai phút sau, Giang Thiêm đang định bỏ đi bị mẹ mình và Thịnh Minh Dương kéo vào phòng khách và vây dưới chân cầu thang.
Cậu chủ nhỏ Thịnh đủn cửa hé ra một cái khe be bé định bụng xem trò vui, nhưng vừa thò một con mắt ra đã va phải cái nhìn lạnh toát của Giang Thiêm, cậu ngẫm nghĩ rồi lặng lẽ khép cửa lại.