Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 13: Không được yêu ai



Câu hỏi của anh quá rõ ràng, cô có thể khẳng định chắc chắn anh đã biết chuyện cô trốn khỏi biệt thự và gặp Tô Thẩm Dương.

- Tôi chỉ tình cờ gặp anh ấy thôi.

Anh đã cho cô cơ hội nhưng Lạc Xuyên lại không chọn cách giải thích rõ ràng vì cô cũng không thể được nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác hợp lý hơn. Những gì cô trả lời là tất cả những điều có thể nói.

- Diệp Lạc Xuyên, cô dám cãi lời tôi, chẳng những trốn khỏi biệt thự để đi hẹn hò mà còn nói dối. Vậy thì đừng trách tôi.

Cô vẫn chưa kịp hiểu lời hăm dọa anh vừa nói thì Cung Bách đã lao đến, nhanh chóng vác cô lên vai, đầu cô hướng xuống đất, Lạc Xuyên ngỡ ngàng vùng vẫy:

- Thiếu gia, anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!

Anh đã lên cơn thịnh nộ, bây giờ mọi lời cô nói đều không thể ngăn cản hành động điên cuồng của anh. Cung Bách bế cô lên lầu rồi một mạch đi thẳng vào phòng ngủ. Anh mạnh tay ném cô lên giường, nhìn anh cứ như con sói đang lên cơn điên dại, trông vô cùng đáng sợ.

Cô vừa định dùng sức ngồi dậy đã bị anh giữ chặt hai cổ tay trên đỉnh đầu rồi ghì xuống giường. Anh khóa cô dưới thân, giận dữ cất lời:

- Bao năm rồi mà cô vẫn không thay đổi, vẫn lẳng lơ và thích bám theo đàn ông như trước.

Từ khi gặp cô đến giờ, La Cung Bách vẫn đinh ninh rằng cô chính là Cố Mãn Đình nhưng lại vờ như quên đi chuyện xưa vì cảm thấy hổ thẹn khi đã phản bội anh.

Lạc Xuyên vẫn nhất quyết phủ nhận lời khẳng định chắc nịch của anh:



- Thiếu gia, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không phải Cố Mãn Đình, không phải người yêu cũ của anh.

Anh đưa tay bóp lấy mặt cô, Cung Bách tin vào mắt của chính mình:

- Cô giả vờ lâu thật, đến giờ vẫn nhất quyết phũ nhận. Cô cảm thấy xấu hổ vì trước đây đã phản bội tôi để đi theo thằng khác đúng chứ?

Cô thật sự không hiểu những gì anh đang nói, nhưng dù cô đã phân trần rất nhiều lần, anh vẫn khăng khăng không chịu hiểu.

- Anh vô lý quá rồi, mau bỏ tôi ra.

Lạc Xuyên bắt đầu chống cự kịch liệt, cô vặn vẹo cổ tay, tỏ rõ ý chống đối nhưng sự phản kháng của cô chỉ khiến anh càng siết chặt.

- Tại sao cô lại đến quán bar gặp Tô Thẩm Dương? Cô có tình ý với nó đúng không?

Thái độ phẫn nộ cùng phản ứng mạnh của anh khiến cô thật khó lý giải chính xác. Nhưng Lạc Xuyên biết một điều, anh vì ám ảnh hình bóng của Cố Mãn Đình, nhất mực xem cô là người yêu cũ nên đã tự cho bản thân quyền ghen tuông mù quáng và có phần vô lý.

Cô không chối nữa, thay vào đó, Lạc Xuyên lại hỏi anh:

- Nếu tôi có tình ý với Tô Thẩm Dương thì sao? Chuyện riêng của tôi thì có liên quan gì đến thiếu gia? Chẳng lẽ thiếu gia muốn quản cả chuyện tình cảm của người hầu sao?

Câu hỏi của cô chỉ đơn thuần bày tỏ sự thắc mắc trước phản ứng mạnh của anh và đồng thời thể hiện sự bất mãn. Tuy nhiên lúc này Cung Bách lại nghĩ cô đã thật sự có tình cảm với Tô Thẩm Dương nên mới hỏi anh như vậy.



- Không được sự cho phép của tôi, cô không được yêu ai cả.

Cô cảm thấy tên La Cung Bách này quá cứng đầu, cô đã nói đến khô cổ họng nhưng anh vẫn chẳng ngấm một chút nào cả. Giờ thì cô lại cảm thấy có chút thương cảm cho Cố Mãn Đình khi đã từng yêu một người lì lợm như anh.

- Thiếu gia nói chuyện nghe nực cười thật.

Cô không thể nhỏ nhẹ, nhẫn nhịn anh thêm được nữa, Lạc Xuyên thẳng thắn đấu khẩu với người đàn ông bảo thủ.

- Nhưng ngay bây giờ cô sẽ phải khóc lóc cầu xin tôi.

Vừa nói dứt lời anh liền cưỡng hôn cô. Lạc Xuyên mở to mắt bàng hoàng khi môi anh áp sát môi cô, cuồng nhiệt chiếm đoạt. Cô cố gắng đẩy anh ra, muốn dùng hết sức để chống trả nhưng khi nghĩ đến nhiệm vụ được giao còn đang dang dở, cô liền không dám thẳng tay với anh.

Hai tay cô bị anh giữ chặt, nụ hôn điên cuồng của người đàn ông ghen tuông không còn thuốc chữa. Anh kiên quyết cho rằng cô chính là tình cũ của anh nên không ngừng ra sức chiếm đoạt.

Bàn tay nam tính hư hỏng bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể cô, Lạc Xuyên hốt hoảng muốn ngăn anh lại nhưng không thể. Bí bách đường cùng, cô làm liều cắn mạnh vào môi của Cung Bách.

Nụ hôn đang diễn ra đắm đuối, anh đột nhiên cau mày rồi đưa tay bóp mạnh lấy mặt cô. Hai đôi môi rời nhau, anh đưa ngón tay quẹt nhẹ lên môi, màu máu đỏ thẫm dính trên ngón tay anh. Mùi vị tanh tươi trên đầu lưỡi rồi lan dần xuống cổ họng.

- Anh điên rồi sao? Mau dừng lại đi.

Những tưởng anh sẽ dừng lại sau khi bị cô cắn chảy cả máu môi, nào ngờ việc cô vừa làm như chất xúc tác khiến anh càng phát điên lên. Anh bóp lấy chiếc cổ thanh mảnh của người con gái dưới thân rồi lại hôn cô mạnh bạo, nụ hôn pha lẫn vị mặn và mùi tanh của máu. Cô nhíu mày, nụ hôn khiến cô cảm thấy khó thở, máu từ môi anh đang được "truyền" vào miệng cô, nụ hôn ướt át đầy ám ảnh.