Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 60: Cả cuộc đời



Cánh cửa nhà mở ra, anh theo cô bước vào trong. Căn nhà được cô thuê ở trọ để tiện bề cho công việc. Dù không gian khá nhỏ nhưng nội thất bên trong được sắp xếp vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, tạo cảm giác ấm cúng, thoải mái.

- Những năm qua em sống ở đây sao?

Dù ở cùng một thành phố nhưng cả hai lại chẳng hề tình cờ chạm mặt nhau, cho đến khi cô nhận nhiệm vụ điều tra Nhất Quý Trình thì cả hai mới gặp lại nhau, nhưng khi ấy cô vẫn chưa phục hồi trí nhớ nên chẳng thể nhận ra anh.

- Đúng vậy, nhưng do tính chất công việc phải nhận nhiệm vụ và nằm vùng điều tra trong thời gian dài nên em rất ít khi ở nhà. Anh ngồi đi, để em lấy nước.

Cô mang cho anh một cốc nước rồi ngồi xuống ghế sofa. Trông dáng vẻ của cô lộ rõ sự mệt mỏi, anh áp tay lên má cô rồi nói:

- Công việc của em rất áp lực đúng không? Anh thấy sắc mặt của em không được tốt.

Cô mỉm cười, tuy mỏi mệt nhưng ánh mắt lại tràn ngập hạnh phúc khi được ở cạnh anh.

- Quả thật công việc của em có rất nhiều áp lực, nhưng từ lâu em đã quen rồi. Vả lại, ngành nghề nào cũng vậy, đều sẽ có những đặc thù và khó khăn riêng. Em luôn xem nghề nghiệp là một phần quan trọng của cuộc sống.

Cố Mãn Đình năm nào mà anh biết, từ một nữ sinh ngây ngô, thanh thuần với nụ cười hồn nhiên, vô tư nay đã là một đại úy cảnh sát kiên cường, mạnh mẽ với những suy nghĩ trưởng thành, quyết đoán.

- Vậy anh có phải là một phần quan trọng trong cuộc sống của em không?

Ánh mắt của cả hai nhìn nhau say đắm, biển tình dâng trào cuồn cuộn, cuốn trôi sự phòng thủ bao lâu nay giữa họ.

- Trong lòng em, anh là người vô cùng quan trọng.

Anh nở nụ cười rồi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Đã rất lâu rồi, Cung Bách chưa được nghe cô nói với anh những lời thấm thiết.

Bốn cánh môi đan vào nhau, nụ hôn day dưa khó tách rời. Anh nút lấy hai cánh môi mềm mại, bao nhiêu nỗi nhung nhớ và chờ mong sau ngần ấy biến cố xảy ra như được trút bỏ, chỉ còn lại sự ngọt ngào, ấm áp, lưu luyến đến khó quên.

Cả hai tạm rời môi nhau, anh vẫn chưa muốn buông tha cho khuôn miệng nhỏ nhắn. Lời nói nhỏ nhẹ như rót mật vào tai cô:

- Còn đối với anh, em không phải là một phần quan trọng trong cuộc sống, mà em là cả cuộc đời của anh.

Cô im lặng vài giây, say mê nhìn anh chẳng chớp mắt. Trước đây cả hai từng yêu nhau và cũng từng trải qua một khoảng thời gian sống chung khi cô mất trí nhớ, nhưng những chuyện đó đã qua từ lâu. Bây giờ cả hai như vừa yêu lại từ đầu, nói nhau nghe những lời ngôn tình khiến đối phương không khỏi ngượng ngùng.

- Không ngờ anh lại dẻo miệng như vậy.

Cung Bách đưa tay vén tóc cô, trong lòng vẫn chưa vơi bớt cảm giác vui sướng khi lần đầu tiên cô đối mặt với anh bằng thân phận Cố Mãn Đình kể từ ngày chia tay năm xưa.

- Không phải anh dẻo miệng, mà đây là những lời nói thật lòng của anh. Anh muốn em biết, em quan trọng với anh như thế nào.

Hai người cứ đắm đuối nhìn vào mắt nhau hệt như mới lần đầu biết yêu đương. Ánh mắt to tròn, trong veo lại sáng ngời như sao của cô khiến anh càng động lòng khó cưỡng. Cung Bách kề mặt đến sát gần cô, ngay khoảnh khắc hai đôi môi sắp giao lưu thân mật, cô chợt nở nụ cười, đồng thời đánh mặt sang hướng khác rồi nói:

- Em phải đi tắm đây.

Cung Bách nhẹ giọng đáp:

- Anh chờ em. Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp, anh còn rất nhiều điều muốn nói với em.

Cô mỉm cười rồi đi vào phòng lấy quần áo. Lạc Xuyên cũng không bảo anh về vì cô có ý muốn anh ở lại với mình. Dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, ngày cả hai trở về bên nhau, phải tận dụng từng phút từng giây ở cạnh người yêu.

Bước vào phòng tắm, cô tự nhìn ngắm bản thân trong gương rồi bất giác đưa hai áp lên má và thốt lên:

- Sao mình lại trông nhếch nhác thế này?

Cô cảm thấy sau một ngày dài cực lực làm việc, bản thân liền xuống sắc. Lạc Xuyên muốn bản thân thật xinh đẹp khi ở trước mặt anh. Cô vội vàng tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, thay một bộ quần áo thoải mái để có thể tự tin ở cạnh người yêu.

Tắm xong, cô bới tóc cao gọn gàng, gương mặt thanh tú càng thêm bừng sáng. Lạc Xuyên bước đến ngồi cạnh anh, vừa lúc bụng của cô kêu lên vài tiếng sục sôi báo hiệu.

- Em đói rồi sao? Anh đưa em đi ăn.

Cô gật đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ:

- Hay là chúng ta đặt đồ ăn đi, em muốn ăn ở nhà.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không còn sớm nữa. Cung Bách muốn nấu nướng nhưng lại nghĩ khá tốn thời gian nên nhanh chóng đồng ý với cô:

- Được. Em muốn ăn gì? Hôm nay anh mời.

Cô cười tươi rồi lấy điện thoại ra:

- Vậy em sẽ không khách sáo đâu.

Nhìn cô vui vẻ khi ở cạnh anh, Cung Bách cảm thấy rất hạnh phúc. Mối tình đầu quay về bên nhau sau bao sóng gió và trở thành điểm dừng chân cuối cùng của đời nhau.

Lạc Xuyên đặt vài món để cùng anh ăn bữa chiều. Lúc này, cả hai dành trọn thời gian tâm sự với nhau về những chuyện đã xảy ra.

- Lúc nãy em nói em đã nhớ ra chính mình, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ…