“Nhất Nhất, bé Nam, mời mấy bạn tới chuẩn bị ăn cơm!” Lạc Bạch Thu ở phòng ăn cất giọng thúc giục, vừa nghiêng đầu đã thấy Hứa Tinh Tễ đi ra, bà vội vàng vẫy tay: “Bé Hứa đến đây, dọn cơm lên ngay đây!”
“Oa, nhiều món quá! Cảm ơn dì ạ!” Hứa Tinh Tễ liếc sang phòng khách rồi đi tới chỗ Lạc Bạch Thu, cực kỳ nịnh nọt khiến bà không khỏi vui vẻ ra mặt.
Ninh Y đứng lên, thấy Phương Từ đi vào từ cửa lớn thì chỉ vào phòng ăn bảo cậu ta đến nơi ấy, sau đó mình cũng nói với bọn Cư Mộng rồi cùng đi.
Đi được vài bước, Mộ Vãn Tình bỗng nhẹ giọng hỏi: “Ủa? Ông Lộ sao vậy? Không khỏe à?”
Ninh Y nghe vậy liền nhìn về phía sau, đúng là thấy Lộ hứa Nam ngồi trên ghế salon, khuỷu tay chống trên đầu gối, tay phải ấn vào huyệt thái dương, trông dáng vẻ khá mệt mỏi.
Không phải ban nãy còn khỏe lắm sao?
Ninh Y cau mày, vỗ vỗ cánh tay của hai người bên cạnh, tỏ ý bọn họ vào phòng ăn trước, bản thân lại xoay người trở lại.
Đúng là Lộ Hứa Nam đang rất khó chịu, không biết có phải do thuật đọc tâm mất tác dụng hay không mà đầu anh bỗng dưng đau đớn như bị kim đâm, thậm chí át cả âm thanh bên ngoài, ngay cả Ninh Y đi tới trước mặt anh cũng không hay.
Ninh Y đến gần mới thấy ngón tay đang đè lên thái dương trở nên trắng bệch vì dùng sức, gân xanh hơi nổi lên, dù nhắm mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra anh đang kiềm nén sự không thoải mái.
“Lộ Hứa Nam? Lộ Hứa Nam, cậu có sao không? Cậu khó chịu ở chỗ nào?” Ninh Y thấy vậy mà thầm giật mình, cô cúi người, vô thức duỗi tay chạm vào trán đối phương, cũng chẳng biết là muốn gọi anh tỉnh hay vẫn muốn giúp anh giảm bớt nỗi đau.
Không ngờ Lộ Hứa Nam lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô từ dưới lên, đôi mắt đỏ bừng như ứ máu, dáng vẻ hung ác ấy khiến Ninh Y sợ hãi mà lùi về phía sau một bước, chân sau vấp phải tấm thảm dưới bàn trà, trong nháy mắt, cơ thể ngã về phía sau.
“Aaaa.”
Lộ Hứa Nam hoàn toàn không biết mình bất thường, anh bỗng cảm thấy trên trán truyền đến sự mát lạnh làm anh thoải mái, chỉ muốn thở dài một hơi, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy Ninh Y sắp bị ngã…
Anh nhanh chóng chìa tay nắm lấy cánh tay đang quơ quào giữa không trung vì ngã về phía sau của đối phương theo bản năng, anh kéo cô lại, cả người Ninh Y lao về phía Lộ Hứa Nam vì quán tính rồi đập mạnh vào lồng ngực anh.
“Ầm”, hai người đồng thời ôm trán rồi tách ra.
Ninh Y đau đến mức hít vào mấy hơi, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh kỳ lạ.
Cô thấy một căn phòng ngủ, rèm cửa sổ đóng chặt, ánh sáng lờ mờ, giữa cái giường lớn nổi lên một cái bọc nho nhỏ, có người đang ngủ say.
Không lâu sau một người đàn ông cao lớn đi vào, nhẹ tay nhẹ chân ngồi ở mép giường, đặt tay lên chăn rồi vỗ nhẹ dỗ dành: “Bé cưng, nên thức dậy rồi.”
Một cánh tay trắng nõn và gầy yếu vươn ra, không nặng không nhẹ đẩy gương mặt người đàn ông một chút, nhõng nhẽo than phiền: “Không ăn, đừng có làm phiền em ngủ.”
Người đàn ông thừa dịp nắm lấy cái tay kia rồi đặt lên môi hôn, cười bảo: “Ăn xong ngủ tiếp, có sủi cảo nhân tôm em thích đấy.”
Trên gường thoáng yên lặng, sau đó cánh tay khác cũng vươn ra ngoài, cô giơ hai tay về phía người đàn ông, âm thanh mềm nhũn: “Vậy chồng cõng em xuống đi.”
“Rất vinh dự được phục vụ bà Lộ.” Người đàn ông cười khẽ, nắm lấy hai cánh tay vòng qua cổ mình, sau đó xoay người lại… Lộ ra một gương mặt không khác Lộ Hứa Nam là mấy!
Ninh Y còn chưa kịp sốc thì một gương mặt không thể quen thuộc hơn tựa lên đầu vai của “Lộ Hứa Nam phiên bản trưởng thành”, người phụ nữ đó trông, giống, hệt, cô!
“Ninh Nhất Nhất? Ninh Y! Cậu sao rồi? Buông tay ra để tôi xem nào!” Âm thanh vội vàng của Lộ Hứa Nam đã kéo Ninh Y về thực tế.
Cô ngẩng đầu lên, thấy gương mặt siêu non của Lộ Hứa Nam, thoáng chốc nhớ lại hình ảnh trong đầu lúc nãy, cô không thèm quan tâm tới cái trán bị đau, một tay ôm trán và rũ mắt, một tay khác múa may giữa không trung: “Cậu cách xa tôi ra trước đã!”
Hình ảnh quá cay mắt, cô cần bình tĩnh lại.
Lộ Hứa Nam nhìn cái trán trắng nõn của Ninh Y hơi sưng đỏ, anh cau mày giữ cánh tay đang vung vẫy của cô, tay khác nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Đừng có lộn xộn, để tôi xem bị đụng có nghiêm trọng không.”
Ninh Y không đề phòng mà đối mặt với anh, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
“Mị bị đụng xong rồi mất trí hả? Lộ Hứa Nam? Chồng???”
Con ngươi Lộ Hứa Nam bỗng chấn động một cách dữ dội, bàn tay nắm cằm Ninh Y cũng vô thức siết mạnh hơn, anh khàn giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Ninh Y bị anh siết đau, cô ngửa về sau để tránh tay anh, cũng không nhìn tới khuôn mặt anh, hổn hển la ầm lên: “Tôi nói gì? Tôi nói câu cách xa tôi ra trước đã!”
Lộ Hứa Nam cũng thoáng chốc ngu người vì sốc, anh mím môi: “Không phải câu này, là câu sau kìa!”
Ninh Y thật sự không hiểu ra sao: “Cái gì mà câu này câu kia? Tôi chỉ nói câu này!”
“Rõ ràng là hồi nãy tôi nghe cậu gọi tôi là…” Lộ Hứa Nam nói đến một nửa thì dừng lại, gương mặt anh đỏ rực.
“Đúng đấy, nói cậu cách xa tôi ra! Chẳng lẽ cậu còn nghe thấy tôi gọi cậu là chồng? Không phải, đó không phải tôi gọi!“
“Đúng đúng, hiện tượng Deja vu! Chắc chắn là nó… Chậc, bất thường quá, mị sợ đến mức nổi da gà…”
Ninh Y lắc đầu, muốn hất cái hình ảnh lúc nãy ra.
Lộ Hứa Nam sững sờ, anh chợt hiểu, thuật đọc tâm của anh trở lại nên vừa nãy là tiếng lòng của Ninh Y.
“Cậu…” Anh muốn hỏi rằng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, song chưa bàn tới thuật đọc tâm mà nói ra sẽ làm người ta hoảng sợ, mỗi chữ “chồng” thôi anh đã không thể nói ra miệng.
“Sao rồi? Bị thương ở đâu? Con có sao không?” Lạc Bạch Thu vội vàng chạy đến, phái sau còn có một đám người đi theo.
Lộ Hứa Nam mím môi ôm trán, tránh sang một bên: “Con không sao, trán Ninh Y bị sưng ạ.”
Lạc Bạch Thu kéo tay anh xuống nhìn vài lần mới nhận ra chỉ hơi đỏ, song trên cổ lại bị trầy vì Ninh Y cào, còn hai đường màu hồng, bà vội vàng kêu dì Đường xử lý vết thương cho anh mới cúi người xem con gái.
Bà chạm nhẹ cục u trên trán Ninh Y làm cô kêu đau không ngớt, bà nhanh chóng dời tay đi.
Cư Mộng ở bên cạnh xuýt xoa: “Tụi bây đụng nhau mạnh thật, ở phòng ăn cũng nghe thấy tiếng.”
Ninh Y vừa hoàn hồn sau cú sốc “Deja vu”, lúc này cô rất nhạy cảm với cơn đau: “Aaa mẹ ơi, mẹ nhẹ chút đi mà!”
Lạc Bạch Thu than thở: “Đã nhẹ lắm rồi, sao con không biết cẩn thận chút nào vậy? May là bé Nam nó kéo con, nếu không cái gáy trực tiếp đập lên bàn trà thì chả biết sao nữa!”
“Còn không phải hồi nãy cậu ta hù con à…”Ninh Y ấm ức lẩm bẩm, cô quay đầu nhìn lại phát hiện đôi mắt của Lộ Hứa Nam đã trắng đen rõ ràng, hoàn toàn không có sự ứ máu trước đó, cô không khỏi sững sốt.
Chẳng lẻ cô nhìn lầm? Cô bị gì vậy?
Ninh Y giơ tay gõ đầu mình, kết quả lại đập trúng cục u nên đau đến mức hít hà.
“Mẹ thấy con đụng đầu xong bị ngu luôn rồi! Thả cái tay xuống, đừng có lộn xộn, mẹ bôi thuốc cho con!” Lạc Bạch Thu tức đến mức bật cười, khẽ đập xuống mu bàn tay cô.
Ninh Y không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon bôi thuốc, con ngươi ngó trái quẹo phải, nhìn Lộ Hứa Nam một chút rồi lại nhìn Hứa Tinh Tễ một chút, cô phiền não.
“Haizz, sao tự dưng Hứa Tinh Tễ tỏ tình với mị vậy? Bây giờ muốn nói gì đó với cậu ấy đều cảm thấy khó xử…”
Lộ Hứa Nam chấn động, bỗng nghiêng đầu sang nhìn Ninh Y.
“Ôi, bé Nam con đừng nhúc nhích, chưa xong mà!” Dì Lộ cầm bông y tế, vội la lên.
Lộ Hứa Nam nhận lấy rồi tùy tiện bôi lên cổ mình vài cái, sau đó ném vào thùng rác: “Dạ được rồi.”
“Xem con gấp kìa.” Dì Đường cười lắc đầu, vặn nắp chai thuốc mở trong tay, thấp giọng bảo: “Vết thương của Nhất Nhất chắc mấy ngày mới hết, từ nhỏ con bé mà bị đập trúng đầu là dễ có dấu lắm, bây giờ lại bị trên mặt, chắc chắn cô gái nhỏ sẽ không vui, con mau nghĩ dỗ dành Nhất Nhất thế nào đi.”
Lộ Hứa Nam nghe thì bước chân hơi khựng lại, anh dời mắt nhìn Ninh Y đang ngồi trên ghế, cô đang gào khóc kêu Lạc Bạch Thu đừng chạm vào nữa.
Lạc Bạch Thu lạnh nhạt: “Nhẹ lắm rồi, bôi thuốc phải đụng vào chứ? Không thì bôi ở đâu? Con còn không biết xấu hổ kêu đau, con coi con cào bé Nam kìa, trên cổ bị trầy ứa máu.”
Ninh Y cũng thấy hai vết máu trên cổ Lộ Hứa Nam, thế nên chuyển thành lẩm bẩm, nhưng cô vẫn thấy rất đau, đuôi mắt cũng đỏ hoe, trông hết sức đáng thương.
Trong lòng Lộ Hứa Nam áy náy, hận không phải mình mới là người bị đau, thoáng chốc cũng quên luôn chuyện Hứa Tinh Tễ tỏ tình với Ninh Y ban nãy.
Anh siết chặt tay, nghĩ đến lời dì Đường bèn khom lưng lấy một viên kẹo dâu trên bàn trà định đưa tới, được nửa chừng lại rụt tay, tự lột bỏ vào miệng mình, chỉ là giọng nói có chút cứng ngắc: “Dì Lạc nói đúng, bôi thuốc mới hết được, cậu đừng có lẩm bẩm nữa.”
Ninh Y không nhịn nổi mà ngước lên, dữ dằn trợn mắt với anh.
“Tôi bị thương còn không phải vì đụng vào cậu à? Cậu còn chê tôi lộn xộn? Tôi thích lẩm bẩm thì lẩm bẩm! Hừ hừ hừ hừ!”
Lộ Hứa Nam bị đôi mắt hồng hồng của cô nhìn thì trái tim cũng mềm nhũn, anh lại vươn tay đưa kẹo chạm vào môi cô, giọng nói cũng dịu dàng đi: “Đau thì ăn kẹo, tí nữa tôi mang hết kẹo ở nhà sang cho cậu nhé?”
Ninh Y nghe vậy, bấy giờ mới chịu há miệng ăn.
Lạc Bạch Thu bật cười, nói: “Con đó, lớn vậy rồi phải để bé Nam tới dỗ.”
Ninh Y cắn kẹo, bập bẹ nói: “Trách là trách đầu cậu ta quá cứng ấy…”
Lộ Hứa Nam rụt tay về, vô thức xoa nhẹ giấy gói kẹo, anh cảm thấy dường như hơi thở ấm áp của đối phương vẫn bao phủ trên đầu ngón tay mình.
“Ăn cơm xong, dì có thể chườm đá viên một hồi, sau 24h giờ chườm nóng, sẽ giúp tan máu bầm và giảm sưng đấy ạ.” Hứa Tinh Tễ đứng cạnh mở miệng.
Lạc Bạch Thu cười đồng ý, cũng cảm ơn cậu đã quan tâm tới Ninh Y.
“Dạ nên làm mà.” Hứa Tinh Tễ phất tay, song tầm mắt lại nhìn về phía Lộ Hứa Nam, cậu cong môi cười.
Lộ Hứa Nam cảm nhận được sự khiêu khích của đối phương, vẻ mặt anh cũng lạnh đi, giấy gói kẹo bị vò vào lòng bàn tay, vì siết chặt mà phát ra âm thanh sột soạt.
Phương Từ nhạy bén chú ý tới ánh nhìn choảng nhau giữa bọn họ trong vài giây ngắn ngủi, lúc trở về phòng ăn, cậu ta lặng lẽ ôm vai Lộ Hứa Nam hỏi: “Anh với Hứa Tinh Tễ xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Lộ Hứa Nam hơi tệ: “Hồi chiều Hứa Tinh Tễ tỏ tình với Ninh Y ở vườn hoa.”
“Đù! Tụi mình vừa đi luôn đúng không? Cái tên này lẹ tay lẹ chân quá!” Phương Từ kinh ngạc, cậu liếc Hứa Tinh Tễ đang trò chuyện với Lạc Bạch Thu ở phía trước, thoáng chốc căng thẳng thay cho anh em mình: “Thằng ranh đó già trẻ gì đều am hiểu hết! Anh Nam, em thấy hơi nguy hiểm…”
Lộ Hứa Nam liếc cậu ta, tức giận mắng: “Mày giỏi mày nói thêm câu nữa xem?”
Phương Từ lập tức ngậm miệng, đến lúc ngồi xuống ở phòng ăn, cậu ta nhìn xung quanh một vòng rồi lặng lẽ tới gần Lộ Hứa Nam, nhỏ giọng nói: “Anh Nam, nhớ lời em nói lúc trước không, lấy ưu điểm bù khuyết điểm, cố lên!”
Lộ Hứa Nam “xùy” một tiếng, thể hiện mình khinh thường, nhưng ngay sau đó lại dần dần cảm thấy được nguy cơ không nhỏ.
Lộ Hứa Nam thật sự là người rất khéo léo, không chỉ mấy cô gái mà ngay cả Lạc Bạch Thu cũng trở nên thoải mái vì những lần trêu chọc của cậu.
Anh nghi ngờ người này chắc phải có bốn con mắt đấy? Vừa nói vừa có thể nhìn thấy Ninh Y muốn ăn thứ gì? Ninh Y không có tay hay sao? Cần cậu ta múc canh giùm?
Đợi đã, Ninh Nhất Nhất đỏ mặt? Đệt! Thằng ranh Hứa Tinh Tễ mới cố ý đụng tay cô đúng không?!
Lộ Hứa Nam siết chặt đôi đũa trong tay, không khống chế được mà chú ý tới tình hình trên bàn ăn, ăn bữa cơm lại càng lúc càng nghẹn ở cổ họng.
Vất vả lắm mới ăn cơm xong, sau khi ăn tráng miệng và trái cây, thời gian cũng không còn sớm nữa, Lạc Bạch Thu sắp xếp xe cộ đưa người về nhà, sau khi đưa mắt nhìn ô tô chạy đi xa còn quay đầu cảm thán với Ninh Y và Lộ Hứa Nam: “Mấy đứa bạn này của tụi con tốt đấy, nhất là sao nhỏ* không chỉ học giỏi, nhanh nhẹn, ăn nói cũng cực kỳ hay, nói mấy chuyện về lịch sử văn học với mẹ cũng đâu ra đấy, đúng là một hạt giống tốt!”
*Tiểu Tinh (Tinh trong Hứa Tinh Tễ): Sao nhỏ.
Lộ Hứa Nam: …. Mới bao lâu mà gọi sao nhỏ rồi?
Những lời của Phương Từ đã lặng lẽ nói bên tai anh trước khi đi lại hiện lên.
“Anh Nam, dù bề ngoài của họ Hứa kia cũng được nhưng sao có thể so sánh với anh? Bình thường anh lạnh lùng quá, cái mặt lúc nào cũng căng ơi là căng làm người ta không dám tới gần. Có câu “Học hỏi từ những kẻ man rợ để phát triển kỹ năng kiểm soát những kẻ man rợ”, bước đầu tiên của kế hoạch bé dâu, cười, smile! Anh trai mặt lạnh mà cười lên càng làm người ta “xỉu ngang” đấy! Anh tin em đi!”
Lúc Lộ Hứa Nam xách một túi kẹo to tới một lần nữa thì Lạc Bạch Thu đang ở sảnh phụ gọi điện thoại, vì lo lắng trong nhà nhiều người quá sẽ làm bọn trẻ không thoải mái nên bà đã kêu bố con nhà họ Ninh ra ngoài tự giải quyết, lúc này mới thông báo bọn họ có thể về nhà rồi.
Mà Ninh Y ở phòng khách, vừa uống sữa chua vừa cầm khăn lông bọc đá viên mà Lạc Bạch Thu đã chuẩn bị cho cô.
Thấy Lộ Hứa Nam đi tới, cô không khỏi lấy dáng vẻ của người đàn ông trong “Deja vu” hợp lại với anh, thoáng chốc ánh mắt cô có chút né tránh.
Song ngay sau đó, Ninh Y lại phát hiện cái người trước mặt cô còn lúng túng hơn cô.
Cô thấy Lộ Hứa Nam xách túi kẹo đứng ở đó mà không ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống cô với cái mặt thúi, nhưng lại nhanh chóng thay đổi. Kỳ lạ nhất là khóe miệng của anh, mấy lần giương lên như muốn nói gì đó rồi lại chẳng nói được câu nào.
Cuối cùng Ninh Y không chịu nổi nữa bèn buông ống hút, nghi ngờ hỏi: “Cậu sao vậy? Mặt bị rút gân à?”
Lộ Hứa Nam tự nhận bản thân đã cười với cô ba tới năm lần nghe vậy thì gương mặt chợt tối sầm, anh sải bước tiến lên, đặt mạnh túi kẹo trong tay lên bàn trà, không nói câu nào mà xoay người rời đi.
Cười? Smile?
Lấy ưu điểm bù khuyết điểm?
Học hỏi từ những kẻ man rợ để phát triển kỹ năng kiểm soát những kẻ man rợ?