Ái Loạn Tình Điên

Chương 19: Ngoại tình | Sự hụt hẫng khổng lồ



" Lấy nước ngọt cho cô ấy! "

Trương Tuệ Mẫn khóc không ra tiếng nhìn chị phục vụ rời đi lấy nước ngọt. Cô bĩu môi:

" Rượu Sake thượng hạng, em cũng muốn nếm thử một lần trong đời. Sao thầy được uống còn em thì lại không chứ? "

Diệp Tùng gắp thịt nướng vào bát của cô:

" Con gái uống rượu không tốt! "

Cô không phục, đi đến ngồi bên cạnh Diệp Tùng muốn chộp lấy chén rượu:

" Có thầy thấy vậy thôi! Cho em thử miếng đi! "

Diệp Tùng lại nhanh tay hơn, anh nhấc chén rượu ra xa, nhếch môi:

" Nếu ở ngoài em đổi cách xưng hô, tôi có thể suy nghĩ lại! "

" Được rồi bạn trai tốt! Anh hãy rộng lượng em cho uống thử đi! Chỉ một lần này thôi! "

Trương Tuệ Mẫn lay lay người anh, dáng người Diệp Tùng cao lớn vô tình che đi khuất đi hình ảnh người đàn ông đang đứng ở trước gian phòng, ánh mắt sắc bén kinh giận hằn lên tia máu trừng trừng nhìn đôi nam nữ bên trong.

Anh ta tức tối bỏ đi.

***

Trương Tuệ Mẫn mở nguồn điện thoại, bây giờ đã là 20:08 phút. Lại nhìn đến bàn ăn hầu như đã được chén sạch, bảo sao cô lại no đến căng bụng.

" Gọi thêm món nhé! " Diệp Tùng nói đoạn nhận lấy thực đơn từ nữ phục vụ.

Trương Tuệ Mẫn vội xua tay:

" Thôi ạ! Em no rồi! Bây giờ đi về thôi, em còn phải chuẩn bị bài thuyết trình nữa! "

" Được! " Diệp Tùng gật đầu, sau đó thanh toán bữa ăn.

Hai người về đến ký túc đã là chuyện của hai mươi phút sau.

Trương Tuệ Mẫn cởi mũ bảo hiểm đưa cho anh:

" Hôm nay cảm ơn thầy nhiều lắm! "

" Em gọi tôi là gì cơ? "



Diệp Tùng híp mắt nhìn cô. Trương Tuệ Mẫn lúc này mới nhớ lại lời anh nói ở nhà hàng, cô bịt miệng:

" Chết! Em quên mất! "

" Vậy phải phạt cho em nhớ thôi! Hoặc là ngày mai làm kiểm tra, hoặc là… "

" Hoặc là… " Trương Tuệ Mẫn nghiêng đầu hé môi.

" Hoặc là hôn tôi một cái! " Diệp Tùng hiếm khi nở nụ cười xấu xa.

Trương Tuệ Mẫn phút chốc trở nên cứng nhắc. Cô đắn đo một lúc, thật sự vẫn chưa dám chọn vế thứ hai.

Lại nói đến hôn, những khoảnh khắc môi dán môi cùng Điềm Y Hoàng, sự càn quét, khuấy đảo điên cuồng từ anh như đèn kéo quân ùa về làm cô không khỏi đỏ mặt.

Diệp Tùng thấy mặt Trương Tuệ Mẫn đỏ bừng, nghĩ rằng cô ngại nên tự mình chủ động. Anh cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.

Trương Tuệ Mẫn bất động như một pho tượng, tròn mắt nhìn dung mạo người đàn ông phóng đại trước mắt.

Bỗng, Diệp Tùng vòng tay qua eo cô, kéo Trương Tuệ Mẫn áp sát về phía mình, cùng lúc cắn nhẹ bờ môi trái tim của cô, ép cô phải mở miệng, sau đó trườn lưỡi vào bên trong.

Toàn thân Trương Tuệ Mẫn như có điện giật. Cô vội chống tay lên ngực anh mạnh mẽ đẩy ra khiến Diệp Tùng vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của cô.

Trương Tuệ Mẫn vô thức đưa mu bàn tay lên trước quẹt quẹt. Lọt vào mắt Diệp Tùng, hành động của cô giống như không muốn trên đó sẽ lưu lại bất cứ dấu vết gì của người đàn ông đối diện, hay còn chính là anh.

Trong lòng bỗng trỗi dậy một xúc cảm hụt hẫng, khó chịu. Cứ cho là Trương Tuệ Mẫn chưa quen với sự tiếp xúc thân mật đi, nhưng sao anh lại buồn đến đau nhói như vậy chứ?

Trương Tuệ Mẫn cũng tinh ý nhận ra nét thất vọng lẫn không vui trên mặt anh. Cô vội hạ tay xuống, hai cánh môi gắt gao bặm chặt, lại thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Dù gì hai người đã tiến thêm một bước, cô chính là cũng thích anh, hơn hết còn muốn cắt đứt cái duyên âm quái gở kia, đối với Diệp Tùng mà nói hình như có hơi thiệt thòi cho anh quá.

Trương Tuệ Mẫn lại nghĩ, có khi nào cũng là tại cái duyên âm kia đã khiến cô phải cự tuyệt Diệp Tùng không. Ấy vậy mà khi bị Điềm Y Hoàng cưỡng hôn, cô kỳ thực cảm thấy nhục nhã và ghê tởm, nhưng cũng không đến nỗi lau lau chùi chùi kịch liệt như vừa rồi. Những lần sau đó, tuy không tiếp tục 'lăn lộn' với nhau ở trên giường nữa nhưng hắn vẫn có thói quen mồi lên môi cô mỗi khi chạm mặt. Lúc này, Trương Tuệ Mẫn bất chợt nhận ra khi ấy mình tự lúc nào đã không còn phản ứng kháng cự hắn nữa, thậm chí… thậm chí thản nhiên tiếp nhận.

Cô rùng mình lắc đầu nguây nguẩy. Ý nghĩ Điềm Y Hoàng chính là cái duyên âm gì đó chợt hiện lên trong đầu làm cô ớn lạnh.

Bỗng, Trương Tuệ Mẫn chạy đến ôm Diệp Tùng, nhón chân đặt lên môi anh ta một nụ hôn phớt rồi xấu hổ chuồn mất dép vào ký túc.

Diệp Tùng đứng hình hồi lâu, phóng ánh mắt trông theo bóng lưng mảnh mai nhỏ nhắn của thiếu nữ, rốt cuộc không nhịn được ôm mặt bật cười. Mọi suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực vừa rồi đều bị nụ hôn của cô một phát đánh bay mất dạng.

" Chết tiệt! Em đáng yêu như vậy, hỏi tôi làm sao chịu nổi đây! "

***

Chờ cho đến khi chiếc xe phân khối lớn nổ máy rời đi được một lúc, Trương Tuệ Mẫn mới ló đầu ra khỏi góc khuất. Cô nhìn điện thoại, kim đồng hồ chỉ đến phút thứ 42 thì thở phào.



" Sao giống như ngoại tình sợ bị bắt gặp quá vậy nè! "

Trương Tuệ Mẫn ra ngoài cổng ký túc, lúc ngang qua phòng bảo vệ còn lén lén lút lút nhìn xem bác Thủy đang làm gì.

TV trong gian phòng nhỏ vẫn bật, nhưng người lại chẳng thấy đâu. Cô nhanh chóng ra khỏi ký túc.

Đúng chín giờ tối, nhìn quãng đường đông người qua lại, Trương Tuệ Mẫn vẫn chăm chú truy tìm bóng dáng cao lớn của người đàn ông nọ.

Qua một lát, một lát, lại một lát nữa, những cái một lát ấy cộng lại đã thành nửa tiếng sau. Dòng người vãn bớt, ánh đèn đường vàng vẫn rọi chiếu trên đỉnh đầu cô. Trương Tuệ Mẫn tự ôm lấy mình ngồi thụp xuống, vừa lạnh vừa mỏi chân.

Một chiếc xe hơi màu đen chợt phóng ngang qua trước mặt, Trương Tuệ Mẫn tròn mắt dõi theo.

Chiếc xe cứ vậy chạy đi, để lại trong cô một nỗi hụt hẫng khổng lồ. Bởi đó không phải là xe của anh.

Trương Tuệ Mẫn mở điện thoại, tìm đến số di động kia. Cô thoáng chần chừ, nửa muốn gọi, nửa lại thôi. Lại nói, nếu cô gọi, anh có nghe máy không? Hoặc nhỡ Điềm Y Hoàng đang bận mà bị cô làm phiền thì sao? Liệu hắn có lập tức chạy đến đây băm cô ra thành trăm mảnh không?

Nghĩ đến đây, Trương Tuệ Mẫn rùng mình, nếu là Điềm Y Hoàng, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng rõ ràng anh đã hẹn cô đúng 9 giờ mỗi tối cơ mà, tại sao bây giờ lại chẳng thấy anh đâu?

Trương Tuệ Mẫn còn nhớ phản ứng của Điềm Y Hoàng vào hôm qua, khi mà cô cố tình không đi. Anh đã ôm chặt cô trong lòng rất lâu, lời nói tuy không biểu lộ điều gì nhưng giọng điệu cực kỳ dịu dàng, nghe kỹ còn có chút buồn tủi vì cô đã không tới.

Trương Tuệ Mẫn bỗng hiểu được cảm giác của Điềm Y Hoàng, anh cũng đã đợi cô như vậy, gần một tiếng đồng hồ.

Lẽ nào vì vậy mà Điềm Y Hoàng đi muộn đi? Anh muốn cô cũng được nếm trải cảm giác ấy đi? Nếu là anh ta, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra!

Người xưa đã nói không sai, nghiệp quật không chừa một ai!

Trương Tuệ Mẫn đứng dậy, hai chân vì ngồi quá lâu mà tê cứng mỏi nhừ. Cô khẽ rên một tiếng đau đớn, dậm dậm chân xuống đất, lại nhỡ tay bấm gọi vào dãy số kia.

" Ấy chết! "

Cô hốt hoảng, muốn tắt đi nhưng lại không nỡ, đành để vậy chờ kết quả.

Điềm Y Hoàng rốt cuộc không nghe máy.

Rầm rầm…

Điện thoại vừa tắt, trước mặt cô từ đâu bỗng xuất hiện những ba bốn chiếc xe độ, điều khiển xe là những thanh niên trẻ, vẻ ngoài nổi loạn, tất cả đều đang bắn ánh mắt không mấy tốt đẹp về phía cô.

Một tên tắt máy xe, hắn huýt sáo:

" Hey cô em, 500k bao phòng nhé! "