Ái Loạn Tình Điên

Chương 2: Tùy tiện chơi đùa



Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng lạ. Bốn bề mặt tường là một màu đen tuyền, mà đúng hơn, mọi đồ vật trong căn phòng này toàn bộ đều là màu đen, đôi khi pha lẫn chút sắc trắng nhưng không đáng kể. Đến cả khăn trải giường cũng làm bằng tơ lụa màu đen, mềm mại bóng loáng. Căn phòng do đó cũng trở nên lạnh lẽo quỷ dị vô cùng.

Trương Tuệ Mẫn toan ngồi dậy thì cơn đau đầu bất chợt ập đến. Cô ngã lăn quay ra giường, cả người co tròn lại. Ấy cũng là khi cô bắt đầu nhớ lại mọi việc xảy ra trước khi hôn mê.

Dòng chảy ký ức còn đang mơ hồ thì cảnh cửa phòng đột nhiên bật mở. Ngay sau đó xuất hiện người đàn ông với dáng vóc cao lớn, thân diện tây trang màu đen bí hiểm - hình ảnh đã in hằn trong tâm thức cô ngay từ lần chạm mặt đầu tiên.

Điềm Y Hoàng bước vào phòng, gương mặt lãnh đạm không nói, chỉ âm trầm nhìn cô. Trương Tuệ Mẫn bất giác rùng mình một cái, cô vội bật dậy bất chấp cơn đau đầu, trong lòng có một dự cảm không hề tốt đẹp.

Quả nhiên, ngay sau đó anh ta không nhanh không chậm tiến về phía giường lớn bổ nhào vào người cô hôn ngấu nghiến. Chen thân hình to lớn vào giữa hai chân Trương Tuệ Mẫn, theo đà áp cô ngả về sau, thuận thế nằm đè lên người. Hương thơm từ cơ thể thiếu nữ thoang thoảng truyền tới.

Lúc Trương Tuệ Mẫn ý thức được hành động của người đàn ông, anh ta đã kịp đưa lưỡi vào khoang miệng cô khuấy đảo điên cuồng.

Thấy cô nhóc bắt đầu có dấu hiệu phản kháng, Điềm Y Hoàng liền một tay đem hai tay cô khóa chặt trên đỉnh đầu. Tay còn lại thong thả luồn vào bên trong áo, lần mò đến đôi gò bông mềm mại cách một lớp áo con nhẹ nhàng xoa nắn.

Bị kích thích, thân thể Trương Tuệ Mẫn khẽ run lên. Điềm Y Hoàng đắc ý nhếch môi, tiếp tục hôn cô và có phần dịu dàng hơn. Lại không ngờ bị cô cắn một cái thật mạnh vào viền môi, bật cả máu.

Điềm Y Hoàng trừng mắt nhìn cô, nhóc con này thật sự gan lớn vô cùng! Trương Tuệ Mẫn cũng không có vừa, cô rất tự tin vào ác ý toát ra từ mắt mình, chẳng ngại ngần gì mà không đáp trả anh:

" Chú Lão Đại, chú dở trò đồi bại với tôi chú không sợ phải bóc lịch sao? Tôi mà hết lòng kiện chú, chú có một tay che trời cũng không thoát được! "

Cô dõng dạc phang từng câu từng chữ vào mặt anh. Điềm Y Hoàng không những không bị dọa sợ ngược lại còn thêm hứng thú. Anh nở nụ cười tà mị, đưa lưỡi liếm đi máu tụ ở vành môi đem quét lên má cô:

" Em cứ thử xem! " Ông trùm của giới Hắc Đạo, người sáng lập và đứng đầu tổ chức Jexcell thống lĩnh trong tay Tập Đoàn Jex khét tiếng trên thương trường ở trong lẫn ngoài nước, mỗi hành động nước đi đến cả cảnh sát cũng phải dè chừng lại có thể bị lời nói của một con nhóc miệng còn hôi sữa dọa sợ ư?

Nực cười!

" Chú… chú chơi dơ! Với cả đừng gọi tôi như vậy tởm chết được, chú biết chú già lắm rồi khô… ưm "



Còn chưa nói hết câu, Điềm Y Hoàng đã khóa môi Trương Tuệ Mẫn lại, không để cô nói tiếp. Đầu lưỡi cường ngạnh xâm nhập vào trong khoang miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương dây dưa không rời.

Hồi sau anh mới luyến tiếc buông tha, di chuyển cánh môi xuống phía dưới gấp gáp để lại dấu hôn trên cổ và xương quai xanh mê của cô.

Da thịt thiếu nữ vô cùng mềm mại, Điềm Y Hoàng chỉ sợ dùng sức sẽ làm cô đau. Nhưng nghĩ tới cô dám chê mình già, anh tự nhiên muốn hành hạ cô nhiều và mạnh mẽ một chút.

Thế rồi liền nhắm vào vị trí chính giữa chiếc cổ ngọc trắng nõn mạnh mẽ gặm lấy, đem vào trong khoang miệng **** *** kịch liệt, thậm chí còn dùng răng dây dưa cắn nhẹ. Lúc sau nhả ra, nơi đó đã lưu lại một vết hôn ửng đỏ, thậm chí có phần bầm tím.

Trương Tuệ Mẫn bám víu lấy người đàn ông thở dốc, vốn đã chóng mặt, vừa rồi còn bị anh ta hôn đến đầu óc quay cuồng nên cô chẳng còn miếng sức lực nào để mà kháng cự nữa. Đành bất lực để lưỡi người đàn ông tự do **** ***, cảm giác vừa nhột vừa đau khiến cô bất giác phát ra những tiếng rên rỉ. Thanh âm nỉ non như rót mật vào tai, khiến kẻ bên trên hưng phấn tột độ.

Điềm Y Hoàng không ngờ đứa con gái này ăn nói tuy có chút đanh đá nhưng tiếng rên lại ngọt ngào và dễ thương vô cùng. Tựa hồ như giọng nói bi bô của một đứa bé gái yếu đuối, đáng thương đang kêu la vì bị kẻ xấu bắt nạt. Mà anh lại chính là kẻ xấu đó!

Ngặt nỗi, Điềm Y Hoàng có một sở thích rất kỳ lạ, rằng khi đối phương càng tỏ ra mềm yếu, anh càng muốn ra sức dập nát họ.

Trong khi Trương Tuệ Mẫn tự ghê tởm âm thanh của chính mình thì Điềm Y Hoàng lại càng ra sức tấn công kích thích cô. Lần này, anh vén hẳn lớp áo con lên, trực tiếp mân mê nhũ hoa kiêu ngạo cưng cứng.

Đôi gò bông này so với những nữ nhân từng lên giường với anh là không lớn bằng. Dù vậy, lại có thể gói trọn trong lòng bàn tay, mang đến cảm giác rất mới mẻ!

Điềm Y Hoàng càng thích thú ra sức nhào nắn, một ngón tay đưa lên đỉnh đầu nhỏ nhắn vân vê xoay tròn. Thỉnh thoảng lại ấn mạnh xuống cho nó đàn hồi dựng đứng trở lại.

Trong khi đó, Trương Tuệ Mẫn vừa xấu hổ vừa nhục nhã. Cơ thể của cô vậy mà lại dễ dàng để người đàn ông lạ mặt biến thái này tùy tiện chơi đùa. Cô không can tâm!

Ngàn vạn lần không can tâm!

Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục tiến triển theo cái đà này sẽ xảy ra quan hệ. Ngộ nhỡ dính thai mà hắn không chịu trách nhiệm thì phải làm sao? Đầu tiên mẹ sẽ rất thất vọng về cô, sau đó cô đang đi học cũng phải nghỉ ngang, thêm lời ra tiếng vào của những người chung quanh và rất nhiều điều khác sẽ ập đến…

Đó sẽ thực sự là một địa ngục trần thế!



Nghĩ rồi nhân lúc Điềm Y Hoàng nới lỏng khóa tay, Trương Tuệ Mẫn dùng hết chút ý chí và sức lực cuối cùng còn sót lại vùng ra khỏi chiếc còng bằng xương bằng thịt trên đỉnh đầu, mạnh mẽ đẩy người đàn ông đang nằm đè lên người ra. Cô loạng choạng đứng dậy khỏi giường, suýt nữa thì ngã nhào ra đất, cũng may thân thủ tốt nên rất nhanh đã có thể đứng vững trở lại.

Trừng mắt nhìn Điềm Y Hoàng, đồng tử của cô co rút dậy sóng, một tay chỉ thẳng mặt anh kích động hét lên:

" Đừng chạm vào tôi, con mẹ nó tôi cấm chú chạm vào tôi! Dơ bẩn! " Nói đoạn đưa tay còn lại lau tới lau lui trên miệng, cổ, tay rồi hai bên má, sự kinh tởm hiện rõ trên nét mặt.

Trước thái độ đó của cô, ánh mắt Điềm Y Hoàng lạnh lùng nhíu lại tràn đầy sự nguy hiểm. Không ai biết được hiện giờ người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng qua đôi mắt tối đen sâu thẳm kia, người ta mờ mịt nhận ra bên trong đang che giấu một bầu trời nộ khí, bất cứ lúc nào cũng tiềm ẩn nguy cơ nổi cơn giông lớn. Trút đi tất cả những cơn giận dữ, điên cuồng đang ẩn giấu đến cực hạn.

Điềm Y Hoàng không nói không rằng. Nhoài người đến tủ cạnh đầu giường lấy ra một lọ thuốc màu trắng, chậm rãi tiến về phía cô, vừa đi vừa bật nắp lọ thuốc. Ánh mắt kéo theo sự tàn độc, vô tình khiến người ta nhìn vào không rét mà run.

Trương Tuệ Mẫn không ngu ngốc đến nỗi không biết đó là cái gì. Cô hoảng loạn bặm chặt môi lùi về sau mấy bước, men theo mép tường hướng ra cửa muốn bỏ trốn.

Thấy người đàn ông càng lúc càng tới gần mình, Trương Tuệ Mẫn không nghĩ ngợi gì khác liền bán sống bán chết chạy đến cửa run run vặn mở. Gấp đến độ nước mắt trực trào rưng rưng, cho thấy cô đang sợ hãi như thế nào!

Đằng sau tiếng bước chân cũng vang lên nhanh và rõ ràng hơn, mang theo một luồng khi lạnh lẽo cùng nguy hiểm khôn lường.

Những tưởng sẽ thoát được, nhưng cánh cửa chỉ vừa kịp hé ra một khe hở, đã lập tức bị một bàn tay to lớn với khớp xương thon dài ấn trở lại bản lệ. Trương Tuệ Mẫn kinh hoàng xoay người, liền đối diện với khuôn ngực rắn chắc ẩn đằng sau lớp âu phục đen huyền. Trên đỉnh đầu cảm nhận được rõ hơi thở nam tính nóng hổi đang phả xuống từng đợt.

Tuyệt vọng ngước lên, mặt đối mặt với anh, cô ngu ngốc nhận ra hiện giờ có trốn chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự cưỡng chế của người đàn ông này!

Điềm Y Hoàng cũng đang cúi xuống dán chặt mắt lên người cô. Khẽ liếc đến da thịt ẩn hiện đằng sau lớp áo hoodie rộng rãi, Điềm Y Hoàng cố nén dục vọng đang trỗi dậy trong người, mặc dù anh có thừa sức đem cô ra ăn sạch sẽ ngay lập tức. Nhưng việc trước tiên anh cần làm bây giờ chính là dạy dỗ cô nhóc không biết điều này!

Đoạn anh đem một viên thuốc lên miệng ngậm lấy, tay đồng thời giữ chặt lấy gáy Trương Tuệ Mẫn ép tới, trực tiếp đẩy thuốc vào miệng cô.

Trước động tác nhanh gọn của người đàn ông Trương Tuệ Mẫn hoàn toàn không có cơ hội chống đỡ. Ngay cả khi viên thuốc đã ở trong miệng, Điềm Y Hoàng cũng chẳng để cho cô có cơ hội giữ nó lâu. Chiếc lưỡi ranh ma lại một lần nữa cuồng nhiệt quấn lấy lưỡi cô, vừa độn lưỡi cô lên cao, vừa ra sức đẩy viên thuốc xuống họng. Trương Tuệ Mẫn có không muốn cũng phải nuốt xuống.

Ấy cũng là giây phút Trương Tuệ Mẫn biết mình sắp vỡ mạch máu mà chết!