Ái Loạn Tình Điên

Chương 57: Muốn tốt cho em | Chứng minh sự trong sạch | Kỷ niệm vụt qua



Cô đặt cốc sữa nóng đã uống được một nửa xuống, quay sang cười với anh ta:

"Lần sau tôi sẽ đãi anh!"

Chu Tinh Húc bị nụ cười của cô làm cho mất hồn, gương mặt nóng lên. Anh chưa từng thấy nữ nhân nào có gương mặt sát khí như cô đến khi cười lên lại đáng yêu đến vậy. Còn là nói sẽ đãi anh ta.

Hai người lại đối đáp thêm dăm ba câu mà không ai để ý rằng Lưu Quang thầm lén lút nhìn họ, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi đen sang trọng chợt phanh lại trước quán ăn, thu hút tất thảy sự chú ý của mọi người.

Trương Tuệ Mẫn cũng tò mò, theo hướng phanh két thật kêu ngoái đầu ra. Đồng tử cô chợt co rút lại, vừa nhìn lập tức nhận ra chiếc xe kia và chủ nhân của nó.

Từ trong xe, một người đàn ông cực kỳ cao lớn bước ra, ánh mắt như một viên đạn nhắm thẳng về phía cô đi tới.

Trương Tuệ Mẫn theo phản xạ đứng dậy, còn chưa kịp nói lời nào đã bị Điềm Y Hoàng nắm tay dắt đi.

Hạ Vy cũng ngây ngốc đứng hình một lúc mới chạy theo giữ tay Trương Tuệ Mẫn lại. Cô chỉ nghĩ đơn giản là người đàn ông này không muốn Trương Tuệ Mẫn đi ăn cùng nam nhân khác.

"Có chuyện gì ư? Anh sao phải gấp gáp kéo người đi như thế? Chúng tôi chỉ đang ăn tối rất bình thường."

Điềm Y Hoàng dừng bước, không trả lời câu hỏi của Hạ Vy. Ngược lại, tốt bụng nhắc nhở cô, giọng nói vừa đủ cho cả ba nghe thấy;

"Cô cũng nên dứt điểm với hai tên kia đi!" Bọn họ không tốt như cô nghĩ. Lời này, anh không thể ở trước mặt

Trương Tuệ Mẫn nói ra.

Dứt câu, Điềm Y Hoàng kéo Trương Tuệ Mẫn vào trong xe mà rời đi. Để lại Hạ Vy bần thần trông theo cùng biết bao ánh mắt hiếu kỳ của những người trong quán. Ở một bàn ăn, hai nam nhân nọ nhìn nhau, trong đáy mắt lóe lên một hàm ý sâu xa.

Trương Tuệ Mẫn bất ngờ bị anh đưa đi, rất không cam lòng muốn trách cứ. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc khác thường của Điềm Y Hoàng, Trương Tuệ Mẫn muốn nói lại thôi. Cô dựa vào lưng ghế, thở dài:

"Chú ghen tức cái gì chứ?"

Điềm Y Hoàng không nhìn cô, tập trung quan sát con đường phía trước:

"Tôi chỉ muốn tốt cho em! Đừng để tôi biết em tiếp xúc với hắn thêm lần nào nữa! Nếu không, đừng trách!

Trương Tuệ Mẫn mím môi, lơ đãng hướng ra cửa sổ, từng ngôi nhà, hàng quán và các tòa nhà cao tầng lướt qua trước mắt như từng ẩn khuất mà cô đã vô tình lãng quên.

Tiếp xúc với người đàn ông này một thời gian, cô biết anh làm gì cũng có lý do. Nhưng Trương Tuệ Mẫn không hiểu nổi, trong chuyện này thế nào là muốn tốt cho cô?

Anh thậm chí còn muốn Hạ Vy dứt khỏi hai người kia. Rốt cuộc Lục Quang và Chu Tinh Húc là ai? Tại sao thái độ của anh lại quyết liệt như vậy?

***

Hôm sau trở lại giảng đường cũng là ngày Trương Tuệ Mẫn biết điểm.

Cô lại đạt thành tích cao nhất trong lớp. Với số điểm GPA đạt mức tối đa là 4.0.

(Grade Point Average: là điểm trung bình các môn học mà một học sinh đạt được sau khi tham dự một khóa học, một kỳ học hoặc một bậc học.)

Cả lớp không lấy làm lạ với số điểm này của Trương Tuệ Mẫn. Cô vốn nổi tiếng là một học bá ngay từ khi mới bước chân vào đại học. Điểm GPA không bao giờ dưới 3.8.



Thế nhưng, không phải ai cũng bằng lòng thừa nhận năng lực của cô.

Trong lớp, có không ít người ngoài thán phục còn mang lòng đố ky. với Trương Tuệ Mẫn.

Địch Tiên Nhi nhìn phiếu bảng điểm của mình, bàn tay vô thức nhàu nát. Ánh mắt căm phẫn bắn về phía bóng lưng Trương Tuệ Mẫn.

Học lực của cô ta rất khá, chỉ là không bao giờ có thể vượt qua Trương Tuệ Mẫn. Không chỉ học lực, ngay cả vị trí chỗ ngồi của cô ta hiện giờ cũng là ở sau Trương Tuệ Mẫn, nhìn đến bóng lưng cô.

Điều này càng khiến Địch Tiên Nhi căm tức hơn. Lần này cô thật sự không nhịn nổi, bực tức đứng dậy chỉ về phía

Trương Tuệ Mẫn nói lớn:

"Tất cả mọi người đều không biết, Trương Tuệ Mẫn trước giờ luôn đứng đầu lớp ta là vì có quan hệ bất chính với giảng viên Diệp!"

Mọi người lập tức cả kinh nhìn cô ta, lại di chuyển ánh mắt sang Trương Tuệ Mẫn.

Trương Tuệ Mẫn còn kinh ngạc hơn tất thảy. Cô xoay người, cũng đứng dậy mặt đối mặt với Địch Tiên Nhi, đôi mắt sắc lạnh chớp chớp:

"Có biết mình đang nói gì không?"

Diệp Tùng đang ở trên bàn làm việc sắp xếp lại giáo án cũng ngước lên nhìn chủ nhân của lời tố cáo kia. Ánh mắt vốn điểm hậu trở nên lạnh lùng chưa từng có.

Anh sải bước tiến về dãy bàn học đó, đứng chắn trước Trương Tuệ Mẫn, dáng người cao lớn thẳng tắp như bức tường báo vệ cô khói bao ánh nhìn soi mói, hoài nghi.

Diệp Tùng nhìn Địch Tiên Nhi, cất giọng lạnh băng:

"Bạn học Địch, đề nghị em suy nghĩ kĩ trước khi phỉ báng người khác!"

Địch Tiên Nhi khoanh tay, hừ một tiếng, dáng vẻ rất không phục:

"Tôi có nói sai sao? Cả cái trường này ai chẳng biết các người có tình cảm cá nhân? Ngày trước chẳng không phải lúc nào cũng hú hí với nhau à? Thầy thiên vị cho cô ta một chút, cô ta liền tình nguyện dâng hiến thân mình cho thầy, còn chẳng phải quá hời sao?"

"Cô... Mẹ nó! Tôi vả chết cái miệng thối của cô!"

Trương Tuệ Mẫn vốn tính nóng nảy, nghe thế liền không nhịn được hung hăng đẩy Diệp Tùng sang một bên, muốn nhào đến đánh chết cô ta.

Diệp Tùng lập tức vươn tay giữ cô lại, kéo cô ra sau lưng trấn an:

"Trương Tuệ Mẫn, bình tĩnh! Chuyện này để tôi!" Dù gì đánh nhau giải quyết mâu thuẫn ở giảng đường cũng không phải là cách hay.

Anh hơi nghiêng mặt nhìn cô nhóc ấm ức đến đỏ mặt ở phía sau, đặt tay lên vai cô trấn an. Sau đó bước đến đối diện Địch Tiên Nhi, rất đỗi điềm tĩnh, là phong thái thường ngày của anh ở trường:

"Bạn học Địch, thứ nhất, không luật lệ nào ở trường cấm giảng viên và sinh viên phát sinh quan hệ tình cảm với nhau! Thứ hai..."

Ánh mắt anh chậm rãi quét qua tất cả các sinh viên có mặt trong lớp học bấy giờ:

"Thực lực của Trương Tuệ Mẫn như thế nào, các bạn đồng hành học tập cùng nhau lâu như vậy, còn không rõ sao?"

Mọi người đa số đều gật gù, không thể không thừa nhận. Một số bạn còn lên tiếng giải vây:

"Phải đó! Phải đó!"



"Tớ trước đây cũng đã từng được Trương Tuệ Mẫn chỉ dẫn không ít lần, cậu ấy thực sự giỏi!"

Địch Tiên Nhi oán hận trừng mắt nhìn bọn họ. Những lời nói đó không khác gì gáo nước sôi tát thẳng vào mặt cô ta.

Diệp Tùng lại đặt tầm nhìn lên điệu bộ ngoan cố của Địch Tiên Nhi, trầm giọng hỏi:

"Bạn vẫn không phục?

"Tôi không phục! Chừng nào còn chưa đổi giảng viên, xác định lại rõ ràng chuyện này. Tôi vĩnh viễn không phục!"

Địch Tiên Nhi muốn chống mắt lên xem, đổi giảng viên chính khóa rồi thành tích của Trương Tuệ Mẫn còn có khả năng hơn cô ta nữa không?

Diệp Tùng cười nhạt, thoải mái chấp nhận:

"Được! Tôi sẽ báo cáo lên hiệu trưởng chuyện này! Sắp xếp cho các em một giảng viên khác kiểm tra lại! Kết quả sẽ chứng minh sự thật!" Chứng minh cho sự trong sạch của Trương Tuệ Mẫn cũng như anh.

Kỳ thực, trước đây anh và Trương Tuệ Mẫn rất thân thiết.

Kỳ thực, cả hai đã từng có tình cảm với nhau. Tình cảm anh dành cho cô, từ dụng ý trở thành thật lòng. Anh tâm huyết vì cô, chân thành đối tốt với cô, bây giờ là bảo vệ danh dự của cô.

Nhưng tuyệt nhiên, giữa hai người chưa bao giờ là quan hệ đó.

Diệp Tùng chợt nhớ lại nụ hôn anh bất ngờ đặt lên môi cô trinh lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Trương Tuệ Mẫn đã kinh sợ tránh né, còn không ngừng lau đi. Không phải là vì cô ngại ngùng, mà là do trái tim cô không tiếp nhận anh.

Giữa hai người họ, đã vĩnh viễn không thể gần gũi được như trước nữa.

Diệp Tùng xoay người, đau lòng nhìn cô gái nhỏ phải chịu ấm ức. Dù trong lớp học còn rất nhiều sinh viên khác, thế nhưng trong đôi mắt khổ tâm của người giảng viên ấy, tuyệt nhiên chỉ có mình cô.

Trương Tuệ Mẫn cũng nhìn anh, ánh mắt kia đối với sự cảm nhận của Diệp Tùng giống như cực kỳ oán hận.

Phải! Vì anh mà cô mới bị xúc phạm như vậy! Anh ước gì mình đã không vì dụng ý, không vì thù hằn mà tiếp cận cô, lừa dối cô.

Anh ước mình có thế cùng cô bắt đầu lại từ đầu.

Vô tình gặp nhau trong sân trường rộng lớn, không khí khô thoáng có phần man mác của mùa thu. Là vàng không ngừng rơi rụng trong buổi đầu chiều úa vàng.

Trương Tuệ Mẫn ngây ngốc nhìn vị giảng viên cao lớn trước mặt, gương mặt vì lạc đường mà hoang mang.

Diệp Tùng thong thả bước đến bên cô, nhặt chiếc lá rơi trên đỉnh đầu đen bóng của cô nhóc, nở nụ cười vui vẻ:

"Em đến nộp hồ sơ nhập học phải không? Đi theo thầy, để thầy dẫn đường!"

Kỷ niệm ấy, thoáng chốc vụt qua như cơn lốc trong ký ức của Trương Tuệ Mẫn.

Bấy giờ, Diệp Tùng cũng ở trước mặt cô. Nhưng hoàn cảnh lúc này thật trớ trêu, cũng thật khiến người ta bồi hồi rơi nước măt.

Diệp Tùng không nói không rằng, trước bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, nắm tay Trương Tuệ Mẫn kéo cô rời khỏi lớp học.

Địch Tiên Nhi trợn trừng nhìn theo, ánh mắt gắt gao dán theo hai người cho đến khi khuất hẳn, nghiến răng:

"Tôi sẽ không để các người toại nguyện đâu!"