Bài phốt tôi thi được điểm 0 từ cfs trường nhảy lên hot search của weibo.
Toàn thể dân mạng móc mỉa đầu óc tôi rỗng tuếch.
【U là chời, không dám tưởng Khương Ngưng dốt đến nỗi này đâu á.】
【Đầu cô ta không khác gì ví tiền tôi luôn, xẹp lép.】
【Vào làng giải trí thì vẫn cần phải có tri thức chứ? Khương Ngưng dốt đặc này đừng lăn vào đó làm gì!】
【Nãy thấy ảnh cô ta đọc sách còn tưởng học siêu đỉnh, moẹ thất vọng vãi nhái.】
Độ hot của bộ phim càng lên cao, sẽ càng kéo theo những mặt tối ra phơi bày ngoài ánh sáng.
Thế là tôi lại được nổi tiếng thêm nhờ drama.
Tuy không biết ai đăng bài nặc danh trên cfs trường.
Nhưng không thể chối được là giúp tôi thêm độ hot.
Đoàn phim Thân Quyền cũng giỏi lăng xê lắm.
Bên đó cấp tốc tung ra danh sách casting trong bộ phim mới.
Hình ảnh đã được xử lý làm mờ, mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dáng khuôn mặt tôi.
Còn có tâm chú thích thêm:
"Nữ phụ số 2 trong bộ phim mới của đạo diễn Thân đã được xác nhận sẽ do một diễn viên lúc trước là ngôi sao nhí thủ vai, hãy chờ đợi màn ra mắt màn ảnh của cô ấy sau khi đã trưởng thành nhé."
Thiếu nước đính chứng minh thư của tôi lên kèm.
Các bộ phim bên đoàn phim Thân Quyền luôn mang đến xì căng đan giật gân.
Chỉ trong một đoạn thời gian, tiếng tăm của tôi đã tệ cực kỳ.
Trên mạng ai ai cũng nhuốc tôi ngu, ham mê kiếm tiền, đập nát bét tương lai sau này.
Tôi nhìn những lời chê bài trong điện thoại, ấn tắt màn hình di động.
Đẩy cửa đi vào nhà, mẹ đã pha xong hồng trà, ngồi trong phòng khách đợi sẵn.
Tuy bố tôi đã qua đời từ rất sớm.
Nhưng cuộc đời này mẹ chưa từng chịu khổ bao giờ.
Gia cảnh giàu có khiến mẹ trông không khác gì một quý phu nhân.
Mẹ vỗ ghế sofa bên cạnh, ý bảo tôi qua đây ngồi.
"Mẹ có tin tốt muốn báo với con Ngưng Ngưng, thù lao đóng phim đạo diễn Thân cho con tăng lên gấp hai."
Gấp hai à? Kếch xù thật đấy!
Cũng đúng thôi, bằng độ hot của tôi bây giờ, không cần tốn tiền chạy fame.
"Nên, mẹ đã nhận suất cho con rồi."
Mặt mũi mẹ cười tươi như hoa, chả khác gì có cái bánh ngon rơi từ trên trời xuống.
Tôi vẫn luôn cảm thấy người mẹ này đối xử với tôi, thật quá xa lạ.
Hiện tại hình như càng thêm xa lạ.
Im lặng một lúc, tôi mới từ từ nói.
"Mẹ có biết phim Thân Quyền quay là loại phim gì không?"
"Đạo diễn Thân đã đảm bảo với mẹ rồi, chắc chắn sẽ không để con quay cảnh ghép luôn vào phim đâu."
"Đảm bảo ấy ạ?" Tôi cười, "Lúc trước cũng có một diễn viên nữ được ông ta đảm bảo rồi đấy, hiện giờ đang mắc bệnh trầm cảm kia kìa."
"Ngưng Ngưng, ông ta trả thù lao đóng phim cho con tương đương với diễn viên nữ hạng 1 đấy, nếu con nhận vai thì sau này không phải đi làm nữa."
Sau này không phải đi làm nữa, tôi đây cũng chết ngắc luôn.
Mẹ thấy tôi ngẩn ra không nói, nghĩ là tôi đang tự thuyết phục mình.
"Có lộ tý cũng không sao, mất miếng thịt nào đâu mà."
"Nhờ Ngưng Ngưng xinh đẹp thế này, mới kiếm được nhiều tiền chứ."
Bàn tay nắm lại thật chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tôi lại không cảm thấy đau.
Chỉ thấy nỗi đau từ tận trái tim lan ra ngoài rỉ máu.
Do từ nhỏ đã phải đi đóng phim, tâm trí tôi trưởng thành từ rất sớm.
Thơ ấu đã phải lăn lộn ở các phim trường, bất cứ khi nào cũng có thể nghe được mấy người lớn ác ý đùa giỡn.
"Bố mẹ các cháu bán các cháu rồi, không bao giờ đến đón các cháu về nhà nữa."
Những diễn viên nhỏ cùng tuổi bị doạ khóc toáng lên.
Còn tôi, không bao giờ khóc.
Tôi không tin mình bị bán.
Bởi tôi biết, một khi tin, đó sẽ thành thật.
Mi mắt tôi run rẩy, nước mắt lạnh như bằng từ trong hốc mắt tràn ra.
"Mẹ ơi..." Tôi nghẹn ngào nói, "Mẹ có biết hay không, con còn chưa đủ 18 tuổi."
Mẹ sững sờ: "Con có ý gì?"
"Con vẫn là trẻ vị thành niên, mẹ đừng nóng lòng nóng ruột đưa con..." Tôi nâng mu bàn tay lên lau nước mắt dính ở đuôi mắt, lạnh nhạt nói, "Mẹ nói gì con cũng không nghe đâu, con không đóng bộ phim lừa người này."
"Con có biết tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không hả?"
"Đó là chuyện của mẹ."
Tôi không quan tâm đ ến bà ấy nữa, quay người về phòng.
13
Theo sau mấy ngày.
Bà ấy bám riết không buông, chăm chăm khuyên bảo tôi phải nhận đóng bộ phim đó.
Tới ngày thi thật cuối kỳ, tôi bị bà ấy quấy rầy đến mức không thể nào ôn tập được.
Chỉ đành nói với bà ấy là, đợi đến kỳ nghỉ rồi tính tiếp.
Bà ấy nghĩ tôi chịu thua.
Đêm không đến gõ cửa phòng tìm tôi tâm sự nữa.
Thanh âm ồn ào xung quanh bản thân đã biến mất, tôi cuối cùng cũng có thể tập chung vào ôn tập.
Ngày công bố điểm kiểm tra thật cuối kỳ, tất cả mọi người kinh ngạc đến mắt chữ A mồm chữ O.
Tôi không cố tình làm sai câu hỏi, phát huy làm bài thi rất tốt.
Xếp hạng 4 toàn trường, hạng nhất toàn lớp.
Ngoại trừ chủ nhiệm lớp ra, ai ai cũng sốc ra mặt.
Sau khi tan học, ta bị chủ nhiệm lớp đưa đến văn phòng.
Giáo viên các môn đồng loạt ra câu hỏi kiểm tra lại tôi.
Hỏi câu nào tôi đáp đúng câu đấy, họ mới dám tin.
Chủ nhiệm lớp vừa bó tay vừa cưng chiều nhún vai: "Tôi đã bảo bây giờ đám nhóc này lạ lắm rồi mà, biến chuyện thi được điểm 0 thành mục tiêu học tập."
Tôi đứng thẳng người, cúi người thật sâu trước các thầy cô.
"Xin lỗi thầy cô, lúc trước tại em thích gì làm nấy."
"Cảm ơn thầy cô đã dốc lòng dạy dỗ, sau này em sẽ chú tâm nghiêm túc học tập."
Chủ nhiệm lớp đi lên vỗ vai tôi.
"Lúc được nghỉ thì đi lên Bắc Kinh một chuyến, xem thi Thanh Hoa hay là Bắc Đại."
Lúc ra khỏi văn phòng, trường đã tan.
Các bạn học trong lớp đã về gần hết.
Chỉ còn lại bạn học ở lại trực nhật quét lớp.
Tôi của hôm nay chắc chắn đã trở thành tiêu điểm của mọi người hướng tới.
Lúc họ đi ngang qua tôi, hỏi thăm.
"Này Khương Ngưng, ban nãy chủ nhiệm lớp tìm cậu không có chuyện gì chứ?"
"Bài kiểm tra lần này của cậu..."
Tôi thu dọn đồ dùng xong, đứng thẳng lưng, nói với họ.
"Bài kiểm tra lần này tớ không gian lận, lúc trước tớ cố ý thi được điểm 0 đấy."
Sắc mặt của họ bất ngờ bật ngửa.
"Cậu cố ý thi được điểm 0 á?"
"Thật hay giả đó?"
"Chắc chắn là thật rồi, cho dù có gian lận cũng không dám đạt được điểm cao thế đâu!"
Tôi cong môi: "Là thật đó, cố gắng hai năm ròng của tớ, giờ chính là kết quả."
14
Vừa mới đặt chân ra khỏi cổng trường, Khương Chân đã chặn tôi lại.
Muốn nói ai không tin vào điểm kiểm tra của tôi nhất, thì đó chính là nó.
"Khương Ngưng, mày giỏi lắm, mày dám đổi trộm điểm kiểm tra với ta đúng không?"
"Đổi trộm điểm kiểm tra với em á?"
Tôi cảm thấy buồn cười quá, "Ý em là, chị thi xong không xếp thứ tư toàn khối, mà xếp thứ mấy trăm hả?"
Bài kiểm tra lần này Khương Chân làm đúng thật quá kém, rớt hạng xuống tận mấy trăm toàn khối.
"Tao thích thi được hạng cuối đấy thì sao nào? Mày và chủ nhiệm lớp thân thiết thế cơ mà, ai biết hai người có táy máy tay chân gì?"
Lồ ng ngực nó phập phồng dữ dội, giọng điệu mất bình tĩnh.
"Mẹ suốt ngày cho tao đi học thêm nhiều thế, mỗi ngày tao đều phải học thừa sống bán chết, đến cuối cùng thành tích lại bị mày đổi trộm mất..."
"Cái loại trộm cắp như mày cũng xứng là người của công chúng à?"
"Mày cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt dối trá này của mày."
Nó ói ra những câu từ tàn nhẫn, quay phắt người bỏ đi.
Lúc tôi về đến nhà, trong nhà không có ai hết.
Tôi đi luôn về phòng.
Ánh hoàng hôn xuyên qua khe hở lá cây, xuyên qua cửa kính chiếu lên bàn học của tôi, có hơi nhức mắt.
Tôi ngồi im bên cạnh bàn học, nhìn ánh sáng dịu dần đi, mãi cho đến khi ánh chiều lụi tàn.
Cánh cửa phòng bị đập thật mạnh.
Tôi nghiêng đầu nhìn qua đó.
Cửa không khoá, rắc một tiếng, tay nắm cửa đã mở ra.
Phía sau cánh cửa, là khuôn mặt thịnh nộ của mẹ.
Đằng sau lưng mẹ là Khương Chân, sướng đến phát điên khi thấy người bị gặp hoạ, dùng khẩu hình nói với tôi: "Mày chết chắc rồi con."
Mẹ hít sâu một hơi, dằm cơn giận xuống, chất vấn tôi.
"Khương Ngưng, trong nhà có ai làm gì gây tội với con không? Sao con lại làm ra chuyện đó?"
"Con làm cái gì?"
"Con có biết mẹ tốn biết bao nhiêu tiền, mồ hôi nước mắt cho Chân Chân đi học không..." Ngón tay mẹ run rẩy, chỉ thẳng vào mặt tôi nói: "Sao con lại đi tìm người đổi lấy thành tích thi cử của em nó, con rốt cuộc là cái giống gì đấy?"
Tôi cười khẽ một tiếng: "Kỳ này nó thi chưa được nổi hạng thứ 50 đâu mẹ, bằng cái gì mà bảo con đổi điểm của nó."
Khương Chân biến sắc: "Mày nói láo! Tao làm gì thi được ít điểm như thế?"
Bỗng, một phát tát đập thẳng vào mặt tôi.
Lúc tỉnh hồn ra, mặt tôi đã lật qua một bên.
Tiếng chát ong tai ù não, mặt đau đến phát nóng.
"Bản thân mày làm việc xấu, còn muốn lôi em gái mày ra chịu tội cùng à... Tao đúng là dạy dỗ thất bại mới nuôi ra được cái loại con gái như mày!"
Chuyện đổi điểm vừa nghe đã thấy quá là vô lý, nhưng mẹ lại tin chắc mười mươi.
Bà ấy tin tưởng đứa con mình dùng hết tiền, hết sức ra bồi dưỡng mới là đứa con tài giỏi nhất.
Lúc trước Khương Chân thi được điểm kém, nói dối máy chấm điểm bị hỏng, thầy không đồng ý sửa điểm.
Nên là lúc giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho mẹ thông báo thành tích của Khương Chân, thái độ của mẹ động vào là giãy lên.
Về sau hiếm khi mẹ hỏi thành tích của Khương Chân trên trường thế nào, chỉ quan tâm đ ến thành tích ở lớp học thêm của nó.
Mặc dù không biết Khương Chân làm sao được thế.
Nhưng nhìn từ điểm thành tích ở lớp học thêm, thì nó đúng là cây giống vào được Thanh Hoa, Bắc Đại.
Tôi ôm mặt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía mẹ tôi.
Mẹ liền bị tôi chọc điên, tiến về phía trước, vả tôi thêm phát nữa.
"Mắt mày thế nào đấy, hả?"
Mẹ không biết, ánh mắt của mẹ lúc này nhìn tôi, chẳng khác gì nhìn thấy kẻ thù.
Mùi máu tanh tràn ra trong khoang miệng.
Tôi cười thành tiếng: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ lắm."
Cảm ơn mẹ đã cho con hai phát vả.
Để con hạ quyết tâm phải cắt đứt quan hệ với mẹ.
15
Mẹ thu điện thoại và máy tính của tôi.
Nhốt tôi ở trong phòng.
Mẹ nói, việc cử đi lên Bắc Kinh bồi dưỡng thêm em gái mày sẽ đi hộ mày, bảo tôi đừng hòng mong được đi đến trường học nữa.
Bộ phim bên Thân Quyền tháng sau sẽ khởi máy.
Khi nào tôi nghĩ kỹ nhận đi đóng phim, thì sẽ thả tôi ra ngoài.
Bà ta đã chán dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên tôi nhận bộ phim đó, bắt đầu chọn dùng cách cưỡng ép.
Tôi ở trong phòng nhìn ra ngoài song sắt cửa sổ.
Phòng tôi bây giờ không khác gì tù giam.
Tôi không ăn cơm tối.
Mẹ cũng không cho tôi ăn, bà ta đang đợi tôi chịu thua.
Rạng sáng, tôi bắt đầu sốt.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay, đắp lên dạ dày đau nhức của tôi.
Tôi nằm cuộn tròn trên giường, lảm nhảm:"Khó chịu quá, cứu con với, cứu con với..."
Lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy có tiếng người dùng sức đập mạnh cửa phòng, rồi có tiếng xe cấp cứu rú ầm ầm...
Tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Tôi nhận lấy cốc nước Lệ Na đưa cho.
Vừa uống được một ngụm, đã bị sặc ho ộc ra.
Lệ Na vỗ lưng cho tôi: "Bác sĩ bảo em giảm sốt rồi, với cả... mẹ em đã bị đưa đến đồn cảnh sát hỏi chuyện."
Tôi ngừng tiếng ho khan.
Chị ấy nói tiếp: "Video em bảo, chị cũng đã tìm người cắt ghép xong, em có muốn tung lên không?"
Tôi gật đầu: "Cảm ơn chị nhiều lắm chị Lệ Na."
"Cảm ơn chị cái gì, chị chỉ thuận tay giúp em thôi, em nên cảm ơn sự nhanh trí của em thì đúng hơn."
Chị ấy lại thở dài, bắt đầu giúp tôi chải mái tóc rối bời.
"Công chúa nhỏ của chúng ta sao lại gặp phải loại người như thế chứ?"
Lúc trước tôi toàn sắm vai công chúa nhỏ, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ là công chúa hết.
Tôi bỗng nhớ, hồi nhỏ cũng có đêm quay phim xong thì mình bị sốt, cũng chính Lệ Na là người chăm sóc tôi suốt đêm.
Chị còn hầm cháo cho tôi ăn.
Cháu được nấu nhừ đến vữa cả ra, nhưng tôi vẫn ăn hết sạch.
"Chị Lệ Na, thật ra hồi bé em từng nghĩ, nếu chị là mẹ em có phải hay rồi không."
Động tác chải đầu của chị Lệ Na dừng lại.
"Nhưng giờ chị mới hơn ba mươi tuổi, làm gì có đứa con gái lớn tướng như em?"
"Thôi, em thích gọi chị là mẹ thì cứ gọi đi, chị đây cũng kiếm lời hì hì."
Tôi quay đầu nhìn chị: "Thôi em chịu, không gọi được đâu, vẫn gọi chị là chị thôi."
Lệ Na cười: "Ừ gọi chị cũng được, gọi chị cho trẻ."